Chương 12: Chó tâm cơ

Editor: Diệp Hạ

Giang Cảnh Bạch một đêm vô mộng, tỉnh giấc lúc gần hừng đông.

Trước người ấm áp dễ chịu, mềm dẻo lại rắn chắc, dựa vào rất thoải mái.

Y mê man dụi dụi về phía trước, muốn cọ cọ trong chốc lát, nửa bên mặt lại đột nhiên cảm nhận được một thứ xù xù.

Rất mềm mại, còn mang theo mùi hương dễ ngửi quen thuộc.

Giang Cảnh Bạch theo bản năng ngửi ngửi, duỗi tay sờ qua, nheo mắt lại.

Thứ chạm vào mặt y không phải đồ gì kì quái, chỉ là một cái đầu tóc ngắn hơi hỗn độn.

Nhìn thì có vẻ rất cứng nhắc, nhưng khi sờ lên lại rất mềm mại mượt mà, rất đã tay.

Giang Cảnh Bạch tùy ý xoa nhẹ một phen, sau đó biểu tình trở nên kinh ngạc.

Y ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tay Nam Việt đang ôm eo mình, cả khuôn mặt vùi vào xương quai xanh y.

Giang Cảnh Bạch: "............"

Một người đàn ông to lớn như vậy, thế nhưng lại có thể vùi mình vào l*иg ngực y.

Giang Cảnh Bạch ngơ một lúc.

Y nhìn nhìn gương mặt anh tuấn ngủ say của Nam Việt, lại nhìn tay mình đang đặt lên đầu đối phương, mất mát nhấc tay lên.

Nam Việt hô hấp vững vàng, hơi thở mát lạnh phun vào cổ y.

Rất giống một con con cún bự mới được nhận nuôi, vì chưa bồi dưỡng đủ tình cảm nên có vẻ bất an.

Giang Cảnh Bạch phát hiện thân thể hai người đang dính chặt lấy nhau, mặt từ từ đỏ lên.

Tình huống này thật làm người ta ngượng ngùng, nếu khi y tỉnh lại phát hiện mình bị Nam Việt ôm thì cũng hợp lý, như sao lại như thế này.

Xét về mặt hình thể đối lập, hoàn toàn không thích hợp.

Thân thể trai tráng khoẻ mạnh, khi đại não thanh tỉnh thì nơi nào đó cũng thức dậy.

Dưới loại tình huống này, lại bị một anh đẹp trai, dáng người tốt, hơn nữa còn là người chồng đã từng làm chuyện kịch liệt trên giường thân mật ôm lấy......

Giang Cảnh Bạch cảm thấy thật nóng.

Y cố gắng cong eo, nhúc nhích, vặn trái vặn phải, thật vất vả mới lui ra từ luồng hormone nồng nặc.

Giang Cảnh Bạch nằm thẳng trên khu vực an toàn, thở phào một hơi.

Chất lượng giấc ngủ tối qua của y rất cao, giờ lại bị Nam Việt kí©h thí©ɧ, ngáp một cái nhẹ rồi bắt đầu tỉnh táo.

Mặt trời mùa hạ lên sớm, sau bức màn là những tia nắng tinh tế.

Giang Cảnh Bạch ngồi một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang khép mi, tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, bắt đầu suy nghĩ bữa sáng nay nên làm món gì.

Ai ngờ y còn chưa rời khỏi chăn, Nam Việt đã hừ hừ một tiếng.

Bàn tay vốn dĩ đang ôm eo Giang Cảnh Bạch sờ soạng ga giường, tiếp đó đôi mắt kia tỉnh táo mở ra.

Giang Cảnh Bạch cho rằng động tác của mình quá lớn, đánh thức đối phương, hai tay thành thật nắm góc chăn, không dám vén lên nữa.

Nam Việt mờ mịt nhìn Giang Cảnh Bạch: "Muốn rời giường?"

Hắn mới vừa tỉnh, yết hầu trì trệ, thanh âm từ tính khàn khàn, gợi cảm như đang thủ thỉ bên vành tai người yêu.

Giang Cảnh Bạch gật đầu, nói xin lỗi: "...... Tôi đánh thức anh rồi."

"Không có." Là do hắn cảm thấy vòng tay trống rỗng.

Nam Việt lấy đồng hồ, nhìn rõ thời gian: "5 giờ 40 phút."

Giang Cảnh Bạch không thể đoán được cảm xúc của hắn qua giọng nói.

"Tối hôm qua hơn mười một giờ em mới ngủ."

Nam Việt nhắc "chiến tích" hôm qua y thức khuya chơi điện thoại, tựa như một người cha nghiêm khắc.

Giang Cảnh Bạch: "......"

Nghe Nam Việt nói y không khỏi liên tưởng đến bài viết hôm qua vừa xem, mặt nóng lên, chột dạ không nói nên lời.

Nam Việt nhìn y không chớp mắt, không biết kì lạ chỗ nào, chỉ đoán là Giang Cảnh Bạch còn nhớ thương lần bị hắn giành việc làm đồ ăn sáng, muốn thức sớm đền bù.

Nam Việt buông đồng hồ, thuận tay kéo Giang Cảnh Bạch nằm lên giường: "Ngủ thêm đi. Đường Trấn Giang có một quán ăn mùi vị không tồi, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài."

Ăn bên ngoài nên không cần dậy sớm.

Giang Cảnh Bạch bị bắt nằm xuống, thật sự không dám nói là vì thấy Nam Việt nằm trong l*иg ngực mình nên mới bị doạ tỉnh.

Mắt đào hoa xinh đẹp liếc nhìn "cún bự", ủy khuất nhắm lại.

Điều hòa vẫn đang hoạt động ở chế độ ngủ.

Nam Việt nâng khuỷu tay chống đầu nhìn cún nhỏ lông vàng một lát, sau đó nâng tay phải, cách không khí miêu tả ngũ quan tinh xảo của đối phương, lại lặng lẽ vén chăn bông lên, lòng bàn tay được một tấc lại muốn tiến một thước chạm vào vai Giang Cảnh Bạch, nhẹ nhàng vỗ vài cái. (thường dỗ em bé ngủ thì mình vỗ vỗ)

Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt coi như con nít, ban đầu không buồn ngủ mấy dần dần lại mơ màng.

Chờ khi mở mắt lần nữa, ánh sáng đã xuyên qua kẽ hở bức màn tiến vào.

Hai người một trước một sau xuống giường, thay quần áo rửa mặt tưới cây, 7 giờ rưỡi ngồi trong quán ăn đường Trấn Giang, cực kỳ đúng giờ.

Quán ăn này đã kinh doanh được mấy năm, Giang Cảnh Bạch đã từng đến đây.

Đáng tiếc từ cửa hàng hoa đến đường Trấn Giang phải tốn 30-40 phút tàu điện ngầm cộng thêm đi bộ.

Tốt nghiệp xong Giang Cảnh Bạch dồn tiền mua phòng ở, số tiền còn lại thì mua trong tiệm thêm chiếc xe vận tải, dù có bằng lái rồi nhưng cũng không mua cho mình một chiếc xe, cho nên không đến đây được nhiều lần.

Hôm nay có thể cùng Nam Việt đến đây, Giang Cảnh Bạch rõ ràng là khá vui vẻ.

Nam Việt thấy y vừa vào tiệm mắt đã cong cong, giữa mày lộ ra đắc ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hôm qua ngẫu nhiên thấy một bài viết trên mạng đề cử quán này, cảm giác em sẽ thích."

Hắn có thể thấy bài review của mấy blogger luôn, hừm rất ngẫu nhiên.

Giang Cảnh Bạch không phụ kỳ vọng, miệng cười tươi: "Thích, bánh bao của quán này rất ngon, tháng trước tôi đã muốn đi ăn một lần."

Nam Việt mặt ngoài không gợn sóng, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ thành tựu.

Yêu thích của hắn với Giang Cảnh Bạch quá rõ ràng.

Giang Cảnh Bạch thích ăn tôm bóc vỏ, cũng thích bắp ngọt, cửa hàng này có rất nhiều món, vừa lúc có hai món này.

Bánh bao vừa được áp chảo đáy giòn tan, bên trên có phết lên một lớp dầu, vỏ bánh mềm xốp được rắc hạt mè và hành lá xanh non.

Chấm dấm nước tương, cắn một cái, vị thịt thấm gia vị cùng nước canh thơm ngon tiến vào trong miệng, có giòn có mềm, hương vị vừa miệng, ăn ngon cực kỳ.

Ăn hai cái bánh bao, lại uống một muỗng canh huyết vịt, Giang Cảnh Bạch nháy mắt đã quên thẹn thùng xấu hổ.

Nam Việt chỉ gắp thịt heo và bánh bao, tư thái tự nhiên bóc vỏ tôm và vỏ bắp.

Kỳ thật Nam Việt này là chó tâm cơ.

Rõ ràng dưới chung cư và trên đường tới cửa hàng hoa cũng có mấy nhà hàng năm sao danh tiếng, hắn lại đưa cửa hàng Giang Cảnh Bạch không thể đến.

Vì để lấy lòng, dốc hết sức lực, thật chó săn tâm cơ.

Nhưng điều duy nhất ngoài kế hoạch là, vốn dĩ Nam Việt định cuối tuần mới đến đây, ăn xong vừa lúc có thể dẫn Giang Cảnh Bạch dạo chơi một vòng.

Hắn cũng không ngờ hôm nay Giang Cảnh Bạch lại dậy sớm như vậy, cũng không ngờ cái hôn chúc ngủ ngon tối qua có công dụng quá lớn, làm mình ôm mỹ nhân ngủ ngon lành.

Ăn xong, Giang Cảnh Bạch cứ theo lẽ thường đến cửa hàng.

Trước khi xuống xe bị Nam Việt nắm cổ tay hôn một hồi, thẳng đến lúc đeo tạp dề tỉa cây mà khóe mắt cùng chóp mũi vẫn còn hơi hồng, rất đẹp mắt.

Lâm Giai Giai ngồi bên cạnh y, tuy rằng cả người tản ra khí thế quý tộc độc thân, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng thay cho Giang Cảnh Bạch: "Xem ra Nam Việt rất tốt với cậu nhỉ, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng tươi tắn."

Màu hồng trên mặt Giang Cảnh Bạch một nửa là do xấu hổ, một nửa là do nghẹn thở không nổi, nghe Lâm Giai Giai nói xong càng xấu hổ, vùi đầu tỉa lá.

"Tớ rất nghi nhé, có khi nào gương mặt cậu yêu nghiệt, xong rồi cấu tạo thân thể cũng khác người thường không." Lâm Giai Giai giúp cắt dây kim loại cố định cây, "Cũng là tân hôn, chồng Vũ Thần cũng không kém, trong nhà có tiền lại còn thương nàng, khá vậy mà sao người ta không có tinh thần như cậu nhỉ."

Vũ Thần trong miệng Lâm Giai Giai chính là người tháng trước mới kết hôn, là cô nhân viên mâu thuẫn với chồng.

Giang Cảnh Bạch nhớ lần trước thấy biểu cảm nàng hơi không đúng, ngẩng đầu tìm, muốn xem hôm nay nàng như thế nào, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng người.

Lâm Giai Giai nói: "Hôm nay em ấy vẫn chưa đến, hôm qua có tìm tớ xin thay ca làm, tháng này đều làm ca chiều."

Cửa hàng mở cửa mười hai tiếng, lúc nhận được đơn đặt hàng lớn còn có thể làm suốt đêm đẩy nhanh tốc độ, bởi vậy nhóm nhân viên cửa hàng đều có phân chia ca làm.

Lưu Vũ Thần vì chăm sóc gia đình, sau khi đính hôn với bạn trai liền hy vọng được về sớm chút.

Giang Cảnh Bạch và mấy nhân viên khác cũng thông cảm, cố ý điều chỉnh thời gian làm việc, giờ nàng kết hôn rồi lại cho rằng càng về trễ càng tốt?

Giang Cảnh Bạch cảm thấy hơi sai sai.

Lâm Giai Giai nói: "Tớ hỏi nàng nguyên nhân, nàng nói gần đây cãi nhau với chồng, không muốn ở nhà buổi tối, còn nói việc này cậu cũng biết."

Giang Cảnh Bạch đáp lời: "Ừm, em ấy nói với tớ rồi."

Vợ chồng lúc mới cưới là lúc mặn nồng nhất, Giang Cảnh Bạch và Nam Việt đột ngột kết hôn còn thấy có chút ngọt ngào, nhưng Lưu Vũ Thần và người chồng mẫu mực của cô cãi nhau chuyện gì mà buổi tối cũng không muốn về nhà?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Điện thoại Giang Cảnh Bạch rung rung, có tin nhắn WeChat.

Y cầm khăn lau tay, lấy di động ra.

Là Nam Việt gửi tới, như thường lệ chỉ có một câu ngắn gọn: [Tôi đến công ty.]

Giang Cảnh Bạch rũ mắt bật cười, gửi qua một nhãn dán "Hôm nay vịt Donald cũng cố lên".

Nam Việt chỉ đến đâu biết đến đó, gửi lại một nhãn dán y hệt.

Giang Cảnh Bạch cười lộ mấy cái răng trắng, trả lời một icon OK.

Nam Việt có lẽ ngại không trộm nhãn dán của Giang Cảnh Bạch nữa, khung thoại hiện lên "Đang nhập..." trong chốc lát, cuối cùng xuất hiện một icon mỉm cười.

Giang Cảnh Bạch: "......"

Sao lại thấy icon Nam Việt gửi có hơi đáng yêu?

Lâm Giai Giai nhìn y xem di động cười vui vẻ, tâm như gương sáng, mặt thì tỏ vẻ ghét bỏ, bên miệng lại treo một nụ cười.

Tới giữa trưa, Giang Cảnh Bạch thừa dịp thời gian ăn cơm đi đến cửa hàng quaafn áo nam trên tầng ba của trung tâm thương mại, rất nhanh chóng thực hiện ý định mua quần áo cho Nam Việt của mình.

Hai năm qua y đều mua quần áo ở đây, hơn nữa gương mặt này còn gặp qua là khó quên, người hướng dẫn y cũng không xa lạ, nhiệt tình đề cử những quần áo mới.

Nếu là mua cho mình, có khi Giang Cảnh Bạch sẽ vui vẻ mua theo đề cử để bớt việc, tùy tiện mua hai bộ không xấu.

Nhưng giờ đang mua cho Nam Việt, Giang Cảnh Bạch bất tri bất giác chú ý hơn, không mua ở một cửa hàng duy nhất.

Y đi từ nam ra bắc(ý nói đi nhiều), nhìn thấy hợp liền vào chọn, cuối cùng mua bốn năm bộ có thể tôn da Nam Việt.

Giang Cảnh Bạch xuống lầu một, đang muốn đi ra đường, dư quang liếc tủ kính mấy cửa hàng gần đó, nhất thời bị một cái cà vạt hấp dẫn.

Đó là một cái cà vạt màu lục đậm, cách cửa sổ nhìn không ra chất liệu, nhìn rất đẹp dưới ánh đèn tông màu ấm của cửa hàng.

Tầng một là mặt tiền của trung tâm thương mại, có thể xuất hiện ở chỗ này đều là nhãn hiệu cao cấp, mức độ tiêu phí cực cao.

Xuất thân và kinh nghiệm có hạn, Giang Cảnh Bạch không rõ lắm về mấy nhãn hiệu, y không biết siêu xe, càng không biết mấy brand xa xỉ, chỉ biết thứ trong những tiệm này rất quý, đối với bản thân mà nói quá mức xa xỉ, số lần đến đây bằng không.

Nhưng khi y nhìn thấy cái cà vạt kia, trước mắt bỗng nhiên hiện ra hình ảnh sáng nay Nam Việt nghiêm cẩn đoan chính đứng trước kính sửa cổ áo.

Giang Cảnh Bạch rảo bước vào cửa hàng, thầm nghĩ cái cà vạt này không tồi, hẳn là sẽ rất hợp với màu da Nam Việt.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Vì sao người khác tân hôn thì mang cà vạt đỏ, tôi lại phải mang cà vạt màu lục?

Kịch bản: Là màu lục đậm (nhấn mạnh).

Nam Việt: Nó không phải đều cái màu xanh lục hả?

Giang Cảnh Bạch: Màu lục đậm rất không tồi nha, tôi cảm thấy rất hợp da anh nên mới mua ~

Nam Việt: Cà vạt đỏ thì có cái gì tốt, giống y như khăn quàng đỏ, là đàn ông thì nên dùng màu xanh lục:).

Tác giả: tui thật sự không có ý kiến với Nam lão cẩu đâu, nhưng mà lúc trước nhìn thấy một anh trai ngoại quốc mặc tây trang đeo cà vạt màu lục đậm, làn da nhìn cực trắng, cực đẹp cực có khí chất!!