Chương 9

Vu Triết là một trợ lý rất có năng lực, cậu ấy lớn lên cùng Quan Lẫm Vực và là một trong những người hiểu rõ anh nhất.

Cậu ấy nhìn thấy hành động ôm trán của Quan Lẫm Vực, lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa của hành động và biểu cảm này, lấy quang não dùng để làm việc ra, mở phòng livestream, chiếu hình ảnh lơ lửng trước mặt, rồi đưa đến trước mặt Quan Lẫm Vực.

Quan Lẫm Vực nhận lấy quang não giống như tài liệu bình thường, đôi mắt trong sáng và nụ cười rạng rỡ tràn đầy niềm vui bất ngờ của Kỳ Phi Bạch đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức tác động đến Quan Lẫm Vực.

Kỳ Phi Bạch mỉm cười rất vui vẻ trong buổi livestream vì cậu nhìn thấy một bình luận hiện nói rằng muốn thưởng cho cậu: “Anh nói thật sao? Cái này... ừm... anh trai à, tôi nín thở ở dưới biển vài phút mà anh đã thưởng cho tôi mấy chục ngàn rồi?”

Quan Lẫm Vực cũng nhìn thấy câu nói đó, lời nói của người đó mang một sự sỉ nhục rất mạnh.

Anh khẽ cau mày, Kỳ Phi Bạch đang livestream đã đặt quang não của mình lên bờ, cởi giày và nhảy phịch xuống nước.

Quan Lẫm Vực lập tức đứng dậy: “Đến bờ biển.”

Vu Triết không ngờ Kỳ Phi Bạch lại chơi lớn như vậy, thậm chí cậu ấy còn cảm thấy Kỳ Phi Bạch trong livestream thật ngu ngốc.

Nhưng trên mạng nói rằng Kỳ Phi Bạch là một người độc ác và trầm lắng, lẽ nào tất cả đều là mưu kế của cậu để quyến rũ tổng giám đốc Quan?

Vu Triết vừa liên lạc với tài xế, vừa theo Quan Lẫm Vực ra khỏi văn phòng với tâm trạng đầy lo lắng.

Quan Lẫm Vực bước ra khỏi văn phòng, sau khi những nhân viên khác trong hành lang nhìn thấy, họ lập tức lùi về hai bên hành lang, hơi cúi đầu chờ đợi Quan Lẫm Vực đi ngang qua họ.

Thậm chí khí tức lạnh lùng do Quan Lẫm Vực mang theo, khiến văn phòng ở tầng lầu này vốn rất ồn ào lại trở nên yên tĩnh khi anh đi ngang qua.

Đợi anh rời đi, mọi người mới thở phào.

Nhưng cũng có những nhân viên có con mắt tinh tường hơn lại buôn chuyện với những người xung quanh: “Là ai chọc tổng giám đốc Quan vậy?”

“Không biết, nhưng bình thường tổng giám đốc Quan trông như thế mà.”

Người đó nghĩ cũng phải, rồi lại tiếp tục cùng bạn bè nói về chủ đề khi nãy: “Không biết tổng giám đốc Quan có xem livestream của Kỳ Phi Bạch không, nếu để tổng giám đốc Quan biết, chắc sẽ gϊếŧ chết Kỳ Phi Bạch mất.”

“Có lẽ không đến nỗi gϊếŧ người, có thể là không tra được người này.”

Rất nhiều người trong phòng livestream của Kỳ Phi Bạch cũng bị Kỳ Phi Bạch làm cho sợ hãi, họ không ngờ rằng Kỳ Phi Bạch lại thực sự nhảy xuống nước!

[Với lại, vừa rồi trông cậu ta dường như rất vui!]

[Cứu mạng, diễn xuất của cậu ta quá chân thực rồi!]

[Cậu ta thật sự phí nhiều công sức để thu hút sự chú ý của Quan Lẫm Vực!]

[Chắc chắn là cậu ta muốn lên hot search, cho dù là thu hút sự chú ý của tổng giám đốc Quan, hay là lên hot search giành lưu lượng, đều không bất lợi với cậu ta!]

[Chà, trực tiếp dìm chết cậu ta được rồi, loại người này chi bằng chết đi.]

[Đúng vậy, tôi đã mua nến trắng rồi, đợi cậu ta chết tôi sẽ lập tức thắp lên, hi hi.]

Quan Lẫm Vực ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt tối sầm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn những dòng bình luận này, , tâm trạng dường như không thay đổi nhiều.

Tài xế không nói một lời, lái xe rất nhanh nhưng vẫn nằm trong tốc độ giới hạn.

Vu Triết ngồi thẳng trên ghế phụ, không ngừng bấm vào màn hình trước mặt: “Tổng giám đốc Quan, chúng tôi đã liên hệ với đài, bố trí một quản lý cho phòng livestream, những bình luận quá đáng có liên quan sẽ bị chặn, cũng đã xác định người có phát ngôn kích động Kỳ Phi Bạch nhảy xuống biển, cảnh sát đã mau chóng tới chỗ người đó.”

Vu Triết nói xong liền quay đầu lại nhìn Quan Lẫm Vực.

Quan Lẫm Vực đã cài đặt máy chiếu ở chế độ chỉ mình tôi nên Vu Triêt không nhìn thấy màn hình máy chiếu, nhưng từ vẻ mặt lạnh lùng của Quan Lẫm Vực có thể biết, anh vẫn đang xem.

Vu Triết cúi đầu lén nhìn phòng livestream thu nhỏ của mình, Kỳ Phi Bạch còn chưa ra khỏi nước.

Cậu ấy lại nhìn Quan Lẫm Vực, không thể không xem xét lại Kỳ Phi Bạch này.

Cuối cùng, khung cảnh trong phòng livestream đã thay đổi, Kỳ Phi Bạch thò đầu ra khỏi mặt biển nhấp nhô.

Nước biển làm ướt tóc cậu, cậu hất tóc ra sau sát vào da đầu, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cậu.

Da của cậu ngâm trong nước, bởi vì nín thở, nên làn da trắng có hơi ửng đỏ, khiến người ta có cảm giác như ngừng thở trong chốc lát, làn nước trong vắt tựa như hoa da^ʍ bụt khiến người ta không thể rời mắt.

Kỳ Phi Bạch là một con chim cánh cụt, ngay lúc vừa mới nhảy xuống nước, cậu chưa biết cách bơi lội bằng cơ thể con người, lúc sau cậu cũng đã thích ứng được với cơ thể mới, bơi trong giỏi trong nước.

Thậm chí, cậu còn nín thở trong nước mà không cảm thấy khó chịu.

Cậu hít một hơi thật lớn, những giọt nước đọng trên lông mi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Xung quanh vốn vắng vẻ, có vài khán giả đã dựa theo những chi tiết trong livestream mà tìm đến, nhìn thấy cậu thì thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn đưa tay ra kéo cậu lên.

Kỳ Phi Bạch giơ tay lên, những người trên bờ lo lắng đưa tay giúp đỡ lập tức hóa đá.

Chỉ thấy một tay của Kỳ Phi Bạch cầm một con cá vược, tay còn lại móc vào mang của hai con cá đù vàng lớn, không ngón tay nào được rảnh rỗi!

Một cô gái ngoài hai mươi bất lực phàn nàn: “Chúng tôi ở trên bờ lo lắng cho cậu, cậu thì hay quá, xuống dưới biển bắt cá!”

Kỳ Phi Bạch nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong, hàm răng trắng bóng đến chói mắt, vẻ mặt khoe khoang: “Đây là quà tôi tặng Quan Lẫm Vực!”

Cô gái thậm chí còn muốn mắng cậu: Quan Lẫm Vực giàu có như vậy, cần gì ba con cá của cậu!

Thậm chí cô gái còn vì ấn tượng rập khuôn trước đây về Kỳ Phi Bạch mà vô thức nghĩ rằng lúc này Kỳ Phi Bạch đang cố tình tỏ ra như vậy, không có ý tốt.

Nhưng khi cô gái nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Phi Bạch, nhìn thấy cậu cẩn thận bỏ ba con cá vào thùng mà cậu mang theo sau khi lên bờ, thấy cậu cầm quang não đặt bên cạnh lên, đối diện với màn hình đầy những bình luận mắng chửi nhưng vẫn bình tĩnh.

Trái tim cô ta vì thế mà rung động.

Một người thật sự có thể giả vờ đến mức này sao?

Kỳ Phi Bạch nhìn những bình luận chửi bới này, không phải không tức giận.

Chỉ là những lời nói xấu vô căn cứ này có là gì, thân là một con chim cánh cụt suốt ba năm chưa tìm được vợ, cậu còn việc quan trọng hơn!

Không dễ gì Quan Lẫm Vực mới chấp nhận sự theo đuổi của cậu, cho cậu cơ hội, làm sao cậu có thể đặt hết tâm tư vào những lời mắng chửi không có ý nghĩa đó!

Cậu lướt qua những bình luận đó, đôi mắt vẫn sáng ngời: “Người vừa nói muốn thưởng cho tôi đâu? Quà gửi đến chưa?”

Lại có những bình luận mắng cậu.

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người moi tiền không biết ngại thế đấy.]

[Nói không chừng người ta chỉ nói đùa thôi, cậu xem là thật, moi tiền trong túi người khác như thế sao?]

Kỳ Phi Bạch mím môi, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi: “Tôi còn tưởng anh ta nói thật đấy.”

Cậu nhẹ nhàng vén phần tóc mái xõa ra sau, khuôn mặt hoàn toàn không che giấu, thậm chí không chú ý đến bất kỳ góc độ nào, hiện ra trước mặt khán giả trong phòng livestream.

Vô số người mắng cậu tham tiền, nhưng không có ai mắng cậu xấu xí.

Đối mặt với những lời mắng chửi đó, cuối cùng cậu cũng giải thích một câu: “Nhưng tôi không có tiền, sau này làm sao nuôi gia đình, anh Lẫm Vực có tiền, tôi cũng vì muốn nuôi anh ấy và gia đình sau nà nên mới nỗ lực gom tiền, tôi không thể dùng tiền của anh ấy được.”

Chim cánh cụt không giống nhiều loài động vật khác trong thế giới động vật.

Trong thế giới động vật, hầu hết con đực chỉ cung cấp gen, còn con cái đảm nhiệm việc sinh sản và nuôi con.

Nhưng chim cánh cụt thì khác.

Do những hạn chế về môi trường, việc lập gia đình và sinh con của chim cánh cụt đòi hỏi sự hỗ trợ và nỗ lực chung của các cặp vợ chồng.

Chim cánh cụt đực cũng cần ấp trứng và ở nhà chăm sóc con khi chim cánh cụt cái đi săn kiếm ăn, cho đến khi chim cánh cụt cái quay về, chúng mới giao con cho con cái rồi bản thân mới ra biển kiếm thức ăn.

Nếu không thể kiếm tiền nhận quà từ livestream, vậy thì cậu chỉ có thể khám bệnh cho người khác để kiếm tiền.

Không biết đến lúc nào mới có thể tích góp đủ tiền để nuôi sống gia đình!

Kỳ Phi Bạch vì thế mà cảm thấy vô cùng thất vọng.

Ngay khi cậu chuẩn bị tắt livestream, bình luận đột nhiên được làm mới liên tục.

Toàn bộ màn hình đều là [A a a a] [Quan Lẫm Vực!] [Chồng ơi!] [Tổng giám đốc Quan!].

Cùng lúc đó, Kỳ Phi Bạch nhìn thấy bóng người xuất hiện phía sau mình trên màn hình livestream.

Cậu lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía sau: “Anh Lẫm Vực!”

Chút thất vọng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.

Cậu lại biến thành một con chim cánh cụt nhỏ trong mắt chỉ có tìm bạn đời, chỉ cần nhìn thấy Quan Lẫm Vực là sẽ vui vẻ bay lên.

Cậu tiến tới hai bước, cầm thùng cá đưa cho Quan Lẫm Vực: “Anh Lẫm Vực! Đây là cá em bắt cho anh! Em biết bắt cá! Sau này chắc chắn sẽ không để anh chịu đói!”

Sắc mặt Quan Lẫm Vực lạnh lùng, những người vây xung quanh lúc này đã lùi ra xa mười mét, không dám đến gần.

Kỳ Phi Bạch nhìn bộ dạng lạnh lùng của Quan Lẫm Vực, dường như cũng nhận ra điều gì đó.

Cậu nhìn Quan Lẫm Vực mặc vest giày da bảnh bao đến từng sợi tóc, ngửi thấy mùi nước biển thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể mình, đặt xô đựng cá xuống và lùi lại nửa bước.

“Em, em mới từ biển lên, người hơi dơ một chút, có phải hơi thối không?”

Cậu cúi đầu nhìn thùng nước trước mặt: “Cá này còn tươi.”

Quan Lẫm Vực nhìn chằm chằm Kỳ Phi Bạch, bước lên phía trước tắt livestream của cậu, cầm chiếc xô trong tay lên: “Lên xe.”