Chương 8

Thời Kha trố mắt kinh ngạc khi nghe thấy Kỳ Phi Bạch và Quan Lẫm Vực nói chuyện điện thoại.

Anh ta tự nhủ cảnh tượng trước mặt nhất định không phải là thật, làm sao Kỳ Phi Bạch có thể quen biết Quan Lẫm Vực? Làm sao cậu có được thông tin liên lạc của Quan Lẫm Vực, đó là người nắm quyền của tập đoàn lớn mạnh nhất Đế Quốc, thậm chí còn là chỗ dựa lớn nhất để nhị hoàng tử thừa kế đế vị.

Cậu còn nói “em nhớ anh với Quan Lẫm Vực!

Nhưng giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng là của tổng giám đốc Quan, anh ta từng nghe rất nhiều lần trên các loại tin tức báo cáo trên Tinh Võng.

Ở đầu bên kia điện thoại, Quan Lẫm Vực lại lên tiếng nhưng không đáp lại câu “em nhớ anh”, thay vào đó, anh chuyển chủ đề: “Mấy ngày này em không có việc gì làm, em có thể chuẩn bị cho buổi quay tiếp theo, nhị hoàng tử sẽ đến tìm em để chữa trị đấy.”

Kỳ Phi Bạch gật đầu: “Em biết, em sẽ ôn tập kỹ càng!”

Nghe lời thì nghe lời, nhưng cậu cũng có kế hoạch của mình: “Em còn phải đi tìm món quà khác cho anh nữa!”

Quan Lẫm Vực nhìn năm hòn đá trên bàn, bàn tay đặt trên bàn đột nhiên nắm chặt, gân tay trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên.

Ngay cả hơi thở của anh cũng nặng nề hơn khi nã rất nhiều, như thể mùi pheromone của Kỳ Phi Bạch vẫn đang thoang thoảng xung quanh anh.

Nhưng Kỳ Phi Bạch hoàn toàn không ở bên cạnh anh.

Quan Lẫm Vực nhắm mắt lại, giơ tay ôm trán, hít một hơi thật sâu rồi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Không cần tìm quà cho tôi, tôi không thiếu gì cả.”

Nhưng suy nghĩ của Kỳ Phi Bạch lại khác với loài người.

Khi tán tỉnh bạn đời, bắt buộc phải có quà, đấy là quy tắc của thế giới động vật bọn họ.

Quan Lẫm Vực của hôm nay đối với Kỳ Phi Bạch mà nói, đó là người có thể theo đuổi được nếu kiên trì, vậy làm sao có thể không dốc lòng chứ.

Kỳ Phi Bạch không trả lời Quan Lẫm Vực, sự hiện diện của Thời Kha bên cạnh không hề nhỏ, không thích hợp nói quá nhiều với Quan Lẫm Vực, cuộc trò chuyện giữa cậu và Quan Lẫm Vực đang ở chế độ loa ngoài, cậu không muốn để Thời Kha nghe thêm nữa.

Nhưng trước khi cúp máy, cậu vẫn làm theo “Trích dẫn trà xanh” học được trên Tinh Võng, nói với Quan Lẫm Vực: “Em sẽ cố gắng, anh Lẫm Vực, anh phải chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, sáng mai tiếp tục gửi tin nhắn cho anh được không?”

Quan Lẫm Vực trầm mặc một lát: “Được.”

“Vậy thì tốt quá!” Kỳ Phi Bạch không giấu được vẻ vui mừng, “Em còn có việc phải làm, vậy em cúp máy trước đây, bái bai!”

Quan Lẫm Vực: “Được.”

Cuộc gọi đã tắt, Thời Kha nãy giờ vẫn không dám lên tiếng, nga lúc Kỳ Phi Bạch ấn nút cúp máy thì anh ta đột nhiên nhào tới, dùng khuỷu tay khóa cổ Kỳ Phi Bạch, đè cậu vào tường, một tay đóng cánh cửa phòng khi nãy vẫn chưa đóng lại.

Căn phòng trong phút chốc chìm vào bóng tối, bóng tối càng làm tăng thêm sự tàn bạo và điên cuồng trong Thời Kha.

Giọng điệu của anh ta rất hung dữ, thậm chí còn có sát ý: “Ý cậu là gì, diệu võ dương oai? Muốn dùng cách cắm sừng tôi để ép tôi à?”

“Kỳ Phi Bạch, tôi cảnh cáo cậu, đừng chọc tức tôi, tôi mãi mãi sẽ không đánh dấu cậu, cũng sẽ không kết hôn với cậu, cậu từ bỏ ý định đi!”

“Sở dĩ bây giờ tôi vẫn còn khoan nhượng cậu là vì cái gì thì cậu cũng biết đấy, nếu cậu tiếp tục dùng những cách cậu nghĩ là sỉ nhục và khıêυ khí©h được tôi, thì đến lúc đó đừng trách tôi vô tình!”

Vừa dứt lời, anh ta dùng lực ghì chặt vào cổ Kỳ Phi Bạch, khóa chặt hơi thở của cậu.

Kỳ Phi Bạch đẩy tay Thời Kha ra, bản năng sinh tồn của động vật, cùng một cảm xúc nào đó đã bị đè nén trong xương máu của cơ thể đã tác động đến cảm xúc của Kỳ Phi Bạch.

Cổ họng cậu bị siết chặt, giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn đối kháng với Thời Kha trong bóng tối: “Tôi sẽ không để anh đánh dấu tôi, tôi sẽ không kết hôn với anh! Tôi theo đuổi Quan Lẫm Vực không có liên quan gì đến anh!”

Thời Kha thậm chí còn tức giận cười lên, làm sao anh ta tin được lời Kỳ Phi Bạch nói.

Người này trước đây từng quấn lấy anh ta không ngừng, anh ta là cọng rơm duy nhất trong cuộc đời cậu, làm sao cậu có thể từ bỏ!

Thời Kha cười khẩy: “Vậy để tôi xem thử, chúng ta ai đầu hàng trước!”

“Nghĩ chắc cậu cũng biết, người trong lòng tôi là ai, ngày mai, tôi sẽ cho cậu nhìn thấy hot search và tin tức tôi và anh họ cậu đi chơi, cậu tưởng cậu làm mọi chuyện như thế thì tôi sẽ xúc động với tình cảm của cậu sao? Không, tôi chỉ sẽ động lòng với anh họ cậu thôi.”

Anh họ của nguyên chủ là Kỳ Diệu, chồng sắp cưới của nguyên chủ thích Kỳ Diệu, nhưng anh ta lại vì lợi ích của gia đình nên vẫn chưa hủy bỏ hôn ước với nguyên chủ, đeo theo nguyên chủ.

Kỳ Phi Bạch tức giận nhìn Thời Kha.

Người này giống như cá thối tôm chết dưới biển! Cậu chỉ muốn chà đạp anh ta thành từng mảnh để trả thù cho nguyên chủ!

Người anh họ đó cũng không phải là người tốt, giống như con báo biển mà chim cánh cụt nhỏ chán ghét!

Tay còn lại đang giữ chặt cánh tay Kỳ Phi Bạch của Thời Kha buông ra, vỗ nhẹ vào má Kỳ Phi Bạch với vẻ xúc phạm: “Bây giờ không giấu được chút tâm tư đó trong lòng cậu vữa rồi?”

“Mỗi lần nhìn thấy anh họ của mình, cậu sẽ phát điên lên vì ghen tị.”

“Cũng không biết cậu đã dùng thuốc mê gì mà khiến Quan Lẫm Vực tưởng lầm cậu có năng lực chữa bệnh, còn bảo cậu ôn tập cho tốt, ha, Kỳ Phi Bạch...” Thời Kha nhéo cằm Kỳ Phi Bạch, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, trong bóng tối, Kỳ Phi Bạch cũng có thể nhìn thấy được sự sỉ nhục và khinh miệt trong ánh mắt anh ta, “Cậu nên biết, cậu ở trước mặt Kỳ Diệu, chỉ giống như rác rưởi khiến người ta buồn nôn, khả năng chữa trị cũng không thể sánh kịp, làm sao tôi có thể có tình cảm với người như cậu?”

“Muốn hủy bỏ hôn ước đúng không? Lần này là cậu đã cho tôi cơ hội rồi.”

“Chỉ mong lúc tôi thật sự hủy bỏ hôn ước với cậu, cậu đừng giống như con chó vẫy đuôi liếʍ tới!”

Kỳ Phi Bạch: “Tôi mới không làm như thế!”

Cậu nghiến răng, cơn tức giận dâng trào trong l*иg ngực: “Đây là nhà của tôi, anh cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi biết thế giới này bảo vệ omega! Anh không dám làm hại tôi!”

Ánh mắt Thời Kha tối sầm.

Cuối cùng, anh ta cười khẩy, buông Kỳ Phi Bạch ra, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Anh ta đang định quay lại cảnh cáo đe dọa Kỳ Phi Bạch, nhưng không ngờ Kỳ Phi Bạch lại nhanh hơn, tức giận đùng đùng: “Ai không hủy hôn là đồ chó!”

Thời Kha lập tức quay đầu lại, tức giận trừng mắt!

Kỳ Phi Bạch: “Tôi không quan tâm loại đàn ông không có khả năng sinh sản như anh!”

Cánh cửa đóng sầm lại, khóa ở bên trong.

Hai mắt Thời Kha đỏ hoe nhìn cửa phòng của Kỳ Phi Bạch, l*иg ngực phập phồng dữ dội, thậm chí mấy lần muốn dùng chân đá vào cửa, nhưng cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận.

Anh ta không thể không thừa nhận, lần này Kỳ Phi Bạch quả thật đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Nhưng vậy thì sao, đợi người này lại đến quỳ xin mình đánh dấu, anh ta nhất định sẽ khiến cậu sống không bằng chết!

Kỳ Phi Bạch thực sự rất tức giận.

Cậu đi loanh quanh trong phòng mấy vòng.

“Sao mà cậu có thể yêu một người đàn ông như vậy chứ! Loại người này trong quần thể chim cánh cụt chúng tôi chẳng ai cần! Đúng là hải cẩu ngỗng!”

Hải cẩu ngỗng là cách mà Kỳ Phi Bạch và những người bạn của cậu đùa cợt gọi những người có tâm trạng không ổn định, không thể cung cấp điều kiện sinh sản tốt cho bạn đời, và ác độc không kém con chim cánh cụt.

Kỳ Phi Bạch sẽ không giữ hải cẩu ngỗng Thời Kha trong lòng, cậu cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để báo thù anh ta.

Cậu có chuyện quan trọng hơn, cậu muốn truy đuổi Quan Lẫm Vực, cậu muốn chứng minh Quan Lẫm Vực có khả năng sinh sản tốt hơn Thời Kha.

Tất nhiên, Kỳ Phi Bạch cũng rất ngoan ngoãn, cậu ở nhà đọc sách suốt ba ngày, tìm các video lớp học trực tuyến trên trang web chính thức của trường và tham gia một số khóa học chuyên nghiệp.

Ba ngày sau, Kỳ Phi Bạch vứt sách đi: “Đi tìm quà thôi!”

Một con chim cánh cụt đực xuất sắc không chỉ cần tặng đá làm quà cho vợ mà còn phải có khả năng săn mồi, ấp trứng và nuôi con!

Cậu muốn tặng cho Quan Lẫm Vực con mồi mà mình săn được, cho thấy năng lực sinh tồn của mình!

Tuy Quan Lẫm Vực rất có tiền, cũng rất tài giỏi, nhưng chim cánh cụt đực theo đuổi bạn tình thì nhất định phải chân thành, dâng lên mọi thứ của mình!

Kỳ Phi Bạch đứng ở bên cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng và trầm ngâm suy nghĩ.

Quan Lẫm Vực cũng không phải là chim cánh cụt thực sự, bây giờ cậu đã đến thế giới loài người, cậu vẫn nên làm theo cách tìm bạn đời của loài người.

Một người bạn đời tốt phải cho vợ mình có điều kiện sống tốt nhất.

Kỳ Phi Bạch biết mình là omega, là người sẽ sinh con, nhưng nhất thời vẫn chưa thể quên được thân phận là một con chim cánh cụt đực, thỉnh thoảng vẫn xem Quan Lẫm Vực là vợ mà theo đuổi.

“Cho nên, mình phải kiếm tiền!” Kỳ Phi Bạch đầy tham vọng, nắm chặt tay dưới ánh mặt trời.

Tinh Võng hôm nay vô cùng yên lặng, rất nhiều cư dân mạng cảm thấy chán chường, muốn ăn dưa, muốn xem kịch hay.

[Sao dạo gần đây không thấy Kỳ Phi Bạch giở trò gì nữa nhỉ, tôi thích nhất là xem cậu ta ép hôn Thời Kha.]

Một cư dân mạng nào đó nói xong, thì có người bình luận dưới bài đăng của anh ta: [Kỳ Phi Bạch mở livestream rồi!]

Văn phòng của Quan Lẫm Vực trống trải và yên tĩnh, anh đang cau mày nhìn hạng mục đề án trước mặt, hiển nhiên rất không hài lòng với đề án của bộ phận liên quan.

Đúng lúc này, Vu Triết gõ cửa đi vào văn phòng.

Quan Lẫm Vực ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Vu Triết, đột nhiên có dự cảm không tốt: “Sao vậy?”

Vu Triết ngập ngừng không nói, cuối cùng nắm cổ tay nói: “Tổng giám đốc Quan, Kỳ Phi Bạch livestream rồi! Đang livestream bên bờ biển, cậu ta nói rằng muốn xuống biển bắt cá tặng cho ngài, còn xin quà khán giả, nói là muốn tiết kiệm tiền nuôi ngài!”

Quan Lẫm Vực: “...”

Đột nhiên thái dương bắt đầu co giật.