Kỳ Phi Bạch nhận được câu trả lời Quan Lẫm Vực, trong mắt hiện lên sự vui mừng.
Lúc cậu tìm bạn đời ở Nam Cực, từng bị rất nhiều chim cánh cụt từ chối, Quan Lẫm Vực là người đầu tiên đáp lại trong hành trình tìm bạn đời của cậu.
Hơn nữa, anh còn dạy cậu tìm kiếm những giá trị khác trong cuộc sống.
Kỳ Phi Bạch đã lưu trữ tin nhắn quý giá đó lại.
Ngày mai, cậu sẽ hủy hôn với chồng chưa cưới đó.
Sau khi Kỳ Phi Bạch xuyên không, quyết tâm tìm một người đàn ông để cùng sinh con.
Cậu không muốn chọn chồng chưa cưới đã có hôn ước với cậu, là vì người này không để lại ấn tượng tốt trong cuộc đời của nguyên chủ.
Kỳ Phi Bạch không biết tại sao nguyên chủ cứ cố chấp quấn lấy Thời Kha, cậu là một con chim cánh cụt nhỏ, không thích con người như Thời Kha.
Cậu nghĩ đến tin nhắn vừa rồi Quan Lẫm Vực gửi cho mình, quả nhiên, con chim cánh cụt nhỏ không chọn sai, Quan Lẫm Vưc mới là phối ngẫu hoàn hảo nhất.
Trong đầu Kỳ Phi Bạch chỉ toàn là Quan Lẫm Vực, thậm chí còn dùng quang não tìm kiếm thông tin của Quan Lẫm Vực, muốn nhờ vào Tinh Võng để hiểu thêm nhiều thứ về anh.
Tại trụ sở của tập đoàn Quan thị cách đó rất xa, Quan Lẫm Vực đang xử lý tài liệu tích lũy, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn vào quang não bên cạnh.
Trợ lý Vu Triết vì áp lực công việc, không thể không vào phòng làm việc của Quan Lẫm Vực một lần nữa.
Cũng may, lần này nhiệt độ trong phòng đã bình thường.
Lúc cậu ấy báo cáo công việc, phát hiện ánh mắt của Quan Lẫm Vực nhìn vào quang não mấy lần.
Sau khi Vu Triết báo cáo xong, thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân cậu ấy đã quên mất lịch trình quan trọng nào của Quan Lẫm Vực không, thế là cậu ấy hỏi: “Sếp Quan, có công việc quan trọng nào cần liên hệ tức thời không?”
Quan Lẫm Vực hơi giật mình, xua tay nói với Vu Triết: “Không có.”
Vu Triết tỏ vẻ bối rối, xoay người rời đi.
Âm thanh duy nhất trong văn phòng là tiếng bước chân của cậu ấy.
Vừa tới cửa, Quan Lẫm Vực lại gọi cậu ấy lại: “Vu Triết.”
Vu Triết quay đầu lại, Quan Lẫm Vực hỏi cậu ấy: “Omega của cậu có bám người không?”
Vu Triết suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Rất bám người, mỗi ngày gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, thậm chí còn mong tôi rảnh rỗi thì gọi điện cho cậu ấy.”
Cậu ấy nghĩ đến Omega ở nhà, khóe miệng hiện lên một chút dịu dàng: “Nhưng cậu ấy cũng rất hiểu chuyện, tôi chỉ cần bảo mình đang bận thì cậu ấy sẽ hiểu và không làm phiền tôi nữa.”
Quan Lẫm Vực gật đầu, lần này anh thực sự bảo Vu Triết rời đi.
Cuối cùng, anh đặt quang não không còn tin nhắn nào nữa sang một bên và tiếp tục công việc của mình.
Sau khi Vu Triết sắp xếp xong công việc, trên đường trở về văn phòng, cậu ấy đột nhiên dừng lại.
Tổng giám đốc Quan không giống là đột nhiên quan tâm đến cậu ấy.
Hôm nay, Kỳ Phi Bạch và tổng giám đốc Quan đã trao đổi thông tin liên lạc.
Tổng giám đốc Quan ở một mình trong văn phòng, đột nhiên tạo ra áp lực, khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên ngột ngạt.
Lúc nghe báo cáo công việc, tổng giám đốc Quan đã nhìn vào quang não mấy lần.
Vu Triết rít một tiếng.
Lẽ nào sau khi Kỳ Phi Bạch lấy được thông tin liên lạc với tổng giám đốc Quan thì không liên lạc sao?
Còn tổng giám đốc Quan thì mong cậu liên lạc?
Trong lòng Vu Triết tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng Kỳ Phi Bạch không phù hợp với tổng giám đốc Quan.
Trong buổi livestream giải trí, không ai ngờ được rằng người có lượt yêu thích và bình luận cao nhất chính là Kỳ Phi Bạch.
Anh họ của Kỳ Phi Bạch là Kỳ Diệu bước lên xe của mình sau khi buổi livestream kết thúc.
Hôm nay người đến đón cậu ta không phải là cha mẹ cậu ta mà là Thời Kha.
Thời Kha là chồng sắp cưới của Kỳ Phi Bạch.
Nhưng Kỳ Diệu biết, người anh ta thích là mình.
Kỳ Diệu cũng động lòng trước sự theo đuổi bí mật của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mục tiêu vào Quan Lẫm Vực.
Chỉ khi kết hôn với Quan Lẫm Vực, cuộc đời cậu ta mới có thể đạt đến đỉnh cao nhất.
Trên đường trở về, Kỳ Diệu kiểm tra phản hồi livestream trên Tinh Võng và bị choáng ngợp bởi các bài đăng và video về Kỳ Phi Bạch.
Mặc dù hầu hết các bài đăng và video này đều nhằm bôi đen Kỳ Phi Bạch, nhưng Kỳ Phi Bạch vẫn nhận được độ hot, hơn nữa trong quá trình livestream, cậu không hề che giấu việc bắt đầu theo đuổi Quan Lẫm Vực.
Chuỗi động tác này không chỉ khiến Kỳ Diệu trở thành nhân vật bị gạt ra ngoài lề trong buổi livestream, mà còn động đến chiếc bánh ngọt mà Kỳ Diệu nhìn trúng.
Cậu đang trả thù cậu ta, chồng sắp cưới mà cậu đặt trong tim lại trao tình yêu cho cậu ta, nên cậu cũng muốn cướp đi người đàn ông mà cậu ta nhìn trúng.
Đôi mắt của Kỳ Diệu tối sầm lại, thở dài nặng nề: “Anh Thời Kha, khi nào thì anh kết hôn với em trai em? Cậu ta tỏ tình với người khác trong chương trình, là muốn làm anh khó xử đúng không?”
Chiếc xe hai người đang ngồi bỗng dưng dừng lại một lúc.
Rồi sau đó lại khởi hành, giọng điệu đè nén cơn giận dữ của Thời Kha vang lên: “Em nói cái gì vậy? Cậu ta tỏ tình với người khác?”
Trong mắt Kỳ Diệu tràn đầy nghi hoặc: “Phải, hơn nữa cậu ta chọn lấy lòng tổng giám đốc Quan đó, đây chẳng phải là muốn dùng quyền lực của tổng giám đốc Quan để kìm hãm anh sao, dùng nó để đạt được mục đích ép anh kết hôn với cậu ta?”
Kỳ Diệu cụp mắt xuống: “Anh Thời Kha, em trai em thích anh như thế, nguyện vọng lớn nhất của nó là kết hôn với anh, từ nhỏ hai người đã có hôn ước, quả thật có thể đợi nó tốt nghiệp đại học thì kết hôn.”
Thời Kha không đáp lại, nhưng khí tức cuồng bạo khắp người anh ta lại sắp không thể nào áp chế được rồi.
Chỉ có điều anh ta chưa bao giờ tức giận trước mặt Kỳ Diệu.
Cho đến khi Kỳ Diệu xuống xe rời đi, anh ta mới nhanh chóng lái xe đến chỗ Kỳ Phi Bạch.
Kỳ Phi Bạch trở về căn nhà thuê, mở cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Không, người đàn ông này cũng không xa lạ, anh ta có vị trí rất quan trọng trong ký ức của nguyên chủ.
Anh ta chính là chồng sắp cưới của nguyên chủ, Thời Kha.
Kỳ Phi Bạch vô cùng kinh ngạc, sau đó chợt nhận ra nguyên chủ đã cho người đàn ông này mật khẩu căn nhà thuê của mình, chỉ là nguyên chủ chưa từng dám hi vọng người đàn ông này sẽ đến căn nhà thuê của mình.
Thời Kha đứng dậy, anh ta cao 180cm, bộ dạng hung hăng không kìm được cơn tức giận của mình.
Ngũ quan vốn khá ưa nhìn, dưới biểu cảm này trở nên đặc biệt dữ tợn.
Kỳ Phi Bạch đứng ở cửa, không tiến thêm bước nào nữa.
Thời Kha ở trong căn phòng u ám, nhìn không rõ biểu cảm của anh ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn, biểu hiện sự chán ghét và chê bai Kỳ Phi Bạch không chút dè dặt.
“Hôm nay cậu làm vậy là muốn cướp sự chú ý của anh trai cậu, hay là muốn tôi quan tâm đến cậu, ép hôn tôi?” Anh ta chế nhạo, “Kỳ Phi Bạch, cậu tưởng rằng như thế thì tôi sẽ để mắt đến cậu, sẽ kết hôn với cậu à? Với lại nếu cậu muốn tìm người chọc tức tôi thì cũng phải động não một chút, người như Quan Lẫm Vực sao có thể thích cậu được?”
Những câu khác thì Kỳ Phi Bạch không có phản ứng, nhưng cậu nghe hiểu câu cuối cùng.
“Sao anh ấy có thể không thích tôi? Anh ấy đã thêm phương thức liên lạc với tôi rồi.”
Thời Kha có chút giật mình.
Lời này còn chưa kịp gây bão thì Kỳ Phi Bạch đã quăng thêm một quả bom nữa: “Hôm nay anh đã đến tìm tôi rồi, vậy thì chúng ta hủy hôn đi, anh không thích tôi, tôi cũng không muốn kết hôn với anh.”
Thời Kha có chút choáng ngợp trước những đòn phối hợp của Kỳ Phi Bạch.
Nhất thời, không khỏi che giấu được sự mỉa mai trong nụ cười của anh ta: “Đây là cách mới mà cậu nghĩ ra sao? Cậu biết rõ, tôi vì gia đình, sẽ không dễ dàng hủy bỏ hôn ước với cậu, bây giờ cậu dùng cách này ép tôi?”
Sau đó anh ta càng cười điên cuồng hơn nữa: “Cậu quá ngu ngốc, cậu tưởng như thế tôi sẽ xem trọng cậu, đồng ý ở bên cạnh cậu sao?”
Kỳ Phi Bạch thực sự không thích thái độ của người đàn ông này đối với mình: “Tôi không cần anh xem trọng, cũng không muốn ở bên cạnh anh, tôi mới xem thường loại đàn ông như anh!”
Cậu nhìn Thời Kha từ trên xuống dưới, cuối cùng kết luận: “Xem ra anh không có khả năng sinh sản lắm, tính đực này của anh không có con cái nào chịu sinh con cho anh đâu.”
Kỳ Phi Bạch nói xong cảm thấy hơi áy náy, cậu đã từng bị những con chim cánh cụt cái khác làm tổn thương vì lý do này, bây giờ cậu lại dùng con dao này để đâm người khác.
Nhưng khi nghĩ đến thái độ của người đàn ông này đối với nguyên chủ và những việc anh ta đã làm, Kỳ Phi Bạch cảm thấy anh ta xứng đáng nhận lấy.
Ai ngờ cậu nói đó của cậu đã phá vỡ sự phòng bị đang đè nén cơn thịnh nộ của Thời Kha!
“Cậu so sánh tôi với một gã vô sinh! Cậu nói tôi không có khả năng sinh bằng Quan Lẫm Vực? Cậu muốn chọc tức tôi mà phải khổ tâm thế sao!”
Kỳ Phi Bạch: “Tôi không có ý chọc giận anh, những gì tôi nói là sự thật.”
Thời Kha: “Sự thật? Vậy cậu dám nói ngay trước mặt Quan Lẫm Vực không!”
Kỳ Phi Bạch lấy quang não ra và bấm số của Quan Lẫm Vực.
Quan Lẫm Vực vẫn đang xử lý tài liệu, nhìn thấy ID người gọi, mắt anh lóe sáng, chấp nhận cuộc gọi.
Giọng nói của anh lạnh lùng không chút gợn sóng, nhưng giọng điệu lại rất mềm mại: “Sao không nhắn tin mà gọi điện vậy?”
Kỳ Phi Bạch rất vui khi nghe thấy giọng nói của Quan Lẫm Vực, bắt đầu học những lời yêu thương trần thế mà cậu đã học được từ trên mạng trong khoảng thời gian này: “Em nhớ anh!”
Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có động tĩnh gì, ngay lúc Thời Kha tưởng Quan Lẫm Vực đang tức giận, còn chưa kịp hả hê thì đã nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ từ bên kia truyền đến.
Tiếng thở dài đó thật bất lực, thậm chí có thể khiến người ta cảm nhận được nửa phần yêu chiều.