Đồng tử của Quan Lẫm Vực lập tức mở to, khoảnh khắc đó hơi thở như dừng lại.
Kỳ Phi Bạch hoàn toàn không hiểu được sự cuồn cuộn sâu thẳm trong mắt anh, chỉ thấy Quan Lẫm Vực đưa tay ra trước mặt cậu.
Khi chú chim cánh cụt nhỏ còn ở Nam Cực, không có gia đình, một thân một mình, còn trở thành nhân vật chính của một bộ phim tài liệu về chim cánh cụt, lúc đó, cậu đã thiết lập mối quan hệ tốt với những người trong đoàn làm phim, nhưng con người đó rất thích đưa tay sờ vào đầu cậu.
Đôi mắt của Kỳ Phi Bạch thuần khiết trong veo, cậu tiến tới và ấn mũi mình vào ngón tay còn chưa kịp rút lại của Quan Lẫm Vực, nói: “Anh muốn chạm vào em không?”
Ánh nắng chiếu vào hai người, làn gió mùa hè thổi qua, mang theo hương dừa nhẹ nhàng và ngọt ngào trên người Kỳ Phi Bạch.
Mọi thứ xung quanh dường như phút chốc không còn tồn tại.
Quan Lẫm Vực rút tay lại như bị điện giật, thậm chí lùi lại nửa bước, cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu vài lần rồi bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Kỳ Phi Bạch.
Nhưng anh không nói gì, anh không biết nên trả lời câu hỏi nào của Kỳ Phi Bạch trước.
Phía sau Kỳ Phi Bạch, Tiểu Tô ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào lọt vào tầm mắt của Quan Lẫm Vực.
Quan Lẫm Vực chuyển chủ đề sang anh trai Tiểu Tô.
Kỳ Phi Bạch này không hề giấu diếm: “Em rất là giỏi đấy, Tiểu Tô nói, tình trạng hiện giờ của anh trai cậu ấy đã tốt hơn nhiều. Nếu em có thể trị khỏi cho anh ấy, em chắc chắn cũng có thể khám bệnh cho người khác, vậy thì em có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi, có thể chăm lo cho anh và em bé, không để mọi người phải chịu đói.”
Tiểu Tô khó khăn lắm mới dỡ bỏ trạng thái hóa đá, lại hóa đá lần nữa: “!”
Cậu ta vô cùng vô cùng ngưỡng mộ Kỳ Phi Bạch.
Lần đầu tiên trong đời Quan Lẫm Vực bị á khẩu, anh hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu bình tĩnh đưa chủ đề trở lại chủ ý ban đầu: “Vậy em chưa từng nghĩ đến việc nâng cao bản thân ở những khía cạnh khác để thực hiện giá trị của mình sao?”
Chim cánh cụt nhỏ thì hiểu gì về giá trị cuộc sống, cậu chỉ biết cuộc đời cánh cụt chỉ là để tìm vợ sinh con.
Thậm chí cậu còn vô tri đến mức tự tin nói: “Chỉ cần có thể sinh con cho anh là việc tốt nhất rồi!”
Quan Lẫm Vực: “...”
Cuối cùng, Quan Lẫm Vực nở nụ cười nhàn nhạt: “Nói theo một cách khác, tính dẻo của em rất tốt.”
Kỳ Phi Bạch gật đầu: Ừm ừm, đang khen em nhỉ.
Quan Lẫm Vực từng bước dụ dỗ: “Giúp đực cho Tiểu Tô và anh trai cậu ấy, em có mừng không?”
“Đương nhiên là mừng rồi!” Kỳ Phi Bạch nâng cằm cao hơn một chút, “Thấy Tiểu Tô vui vẻ, em cũng vui vẻ!”
Quan Lẫm Vực: “Đây là sự phản ánh một phần giá trị cuộc sống của em, em có thể giúp đỡ người khác, thậm chí cứu vãn tương lai của một gia đình, em sẽ mang lại hy vọng và vui vẻ cho người khác, bản thân em cũng sẽ thấy vui vẻ, cảm giác đạt được thành tựu, cái mác gắn trên người em không chỉ là sinh đẻ tốt, độ phối hợp cao, khi người khác nghĩ đến em, không chỉ là người này rất đáng cưới, rất biết đẻ.”
Chưa từng có ai hay con chim cánh cụt nào nói với Kỳ Phi Bạch điều này.
Trong ba năm ngắn ngủi của cuộc đời, cậu hoặc là đang chuẩn bị tán tỉnh bạn tình hoặc ghen tị với những người khác đã tìm được bạn đời.
Tính sinh sản đã ăn sâu vào gen của cậu.
Thậm chí, nhất thời cậu chưa thể chấp nhận những lời mà Quan Lẫm Vực nói với cậu.
Cậu lờ mờ bối rối, thậm chí rất thất vọng: “Vậy là em không thể sinh con được nữa sao?”
“Đương nhiên không phải.” Quan Lẫm Vực nhìn Kỳ Phi Bạch, ánh mắt lóe lên, thở dài: “Sinh đẻ và hôn nhân vẫn là mục tiêu sống của em, chỉ là anh không muốn em bị ràng buộc bởi hai thứ đó. Quy tắc quản chế của Đế Quốc đối với Omega bắt nguồn từ một số lợi ích nào đó, chứ không phải từ quan điểm lợi ích của cộng đồng Omega."
Kỳ Phi Bạch sử dụng bộ não con người mới có được của mình để suy nghĩ về những lời của Quan Lẫm Vực, và cuối cùng kết luận: “Em biết rồi! Em cũng phải giúp đỡ người khác! Có thể kiếm tiền, còn có thể vui vẻ!”
Cậu đặt tay lên trước ngực, nhớ lại lúc Tiểu Tô cảm kích mình, trong lòng tràn đầy cảm xúc: “Nhất định phải có cảm giác thành tựu!”
Quan Lẫm Vực gật đầu, trẻ con có thể dạy được.
Kỳ Phi Bạch: “Vậy anh có thể nhận lấy viên đá mà em tặng anh không! Cái này rất đẹp! Em tìm rất lâu mới tìm được!”
“Em cũng có thể thêm thông tin liên lạc của anh không? Sau này tìm được món quà khác, em có thể gọi điện cho anh!”
Quan Lẫm Vực cảm thấy vô cùng bất lực.
Cuối cùng, Quan Lẫm Vực đưa thông tin liên lạc của mình và nhận năm viên sỏi xinh đẹp, khi ngồi lại vào xe, anh nhìn thấy Kỳ Phi Bạch đang vẫy tay chào anh trong gương chiếu hậu, anh suy nghĩ nửa giây rồi hạ cửa sổ xuống, quay lại nhìn Kỳ Phi Bạch: “Tạm biệt.”
Cho đến khi không còn nhìn thấy Kỳ Phi Bạch, Quan Lẫm Vực mới nâng cửa sổ lên.
Anh cúi đầu nhìn năm viên đá hết sức bình thường đối với phần lớn người trong lòng bàn tay, nhìn chăm chú rất lâu.
Vu Triết ngồi bên ghế tài phụ nhìn thấy mọi chuyện, ánh mắt hơi nặng trĩu.
Nếu tổng giám đốc Quan muốn tìm bạn đời, Kỳ Phi Bạch chắc chắn không phải là sự lựa chọn tốt nhất, cậu quá đặt nặng vấn đề sinh sản, tổng giám đốc Quan lại mắc bệnh di truyền.
Nhưng Vu Triết cũng không quá lo lắng, cậu ấy và Quan Lẫm Vực lớn lên cùng nhau, biết anh là người như thế nào.
Nếu anh thực sự chấp nhận sự theo đuổi của người khác, với thân phận và địa vị của anh chắc chắn bây giờ đã không độc thân.
Kỳ Phi Bạch vẫy tay, nhìn Quan Lẫm Vực rời đi, cảm xúc dâng trào, quay đầu nhìn Tiểu Tô còn chưa hoàn hồn: “Tiểu Tô, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại khai thông giúp anh trai cậu!”
Tiểu Tô quên mất người anh trai đã bình an, trong đầu cậu ta đều là: “Cậu thật sự muốn theo đuổi tổng giám đốc Quan Lẫm Vực sao?”
Kỳ Phi Bạch gật đầu, hai mắt sáng ngời lạ thường, bước tới bên cạnh Tiểu Tô, đưa tay về phía sau, cúi đầu nói: “Có phải anh ấy rất mạnh mẽ không! Dáng người cao lớn, trông rất bảnh bao, cũng rất có khí thế, chắc là sinh tốt lắm!”
Lời miêu tả thẳng thắn như vậy gần như khiến Tiểu Tô rối bời, cậu ta lắp bắp thậm chí nghi ngờ kiến thức của chính mình: “Nhưng, nhưng cả Tinh Tế này đều biết tổng giám đốc Quan bệnh nặng, không thể có con.”
“Sao có thể!” Kỳ Phi Bạch không tin, “Trông anh ấy rất có khả năng sinh đẻ, ngửi mùi cũng vậy, sao có thể không sinh được chứ, chắc là cậu nhầm rồi.”
“Vậy, vậy sao?” Tiểu Tô không chắc chắn.
Kỳ Phi Bạch không chút nghi ngờ: “Đương nhiên rồi! Cậu cảm thấy anh ấy không giống sao?”
Tiểu Tô nhớ lại lần đầu tiên nhìn Quan Lẫm Vực ở cự ly gần.
Anh cao gần hai mét, vai rộng chân dài, mặc dù mặc một bộ vest chỉnh chu, che đi những đường cơ bắp cuồn cuộn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó gần, hơn nữa anh là một alpha mắc một căn bệnh di truyền nghiêm trọng, nhưng cũng không làm lu mờ được sức quyến rũ của một alpha hàng đầu.
Tiểu Tô thậm chí còn nghi ngờ tin đồn Quan Lẫm Vực vô sinh rốt cuộc là thật hay là giả.
Tổng giám đốc Quan quả thật có dáng vẻ có thể giúp người ta ba năm hai đứa, sinh không được tám đứa mười đứa là sự sỉ nhục đối với khí thế alpha như anh.
Nhưng đó chỉ là có vẻ thôi.
Chuyện Quan Lẫm Vực vô sinh đã được truyền đi nhiều năm, đó là một cái mác không thể xé bỏ.
Theo lý thì chỉ cần coi Kỳ Phi Bạch là bạn bè thì nên thuyết phục anh ta tìm người khác, cho dù không vì vấn đề sinh sản thì xuất thân của Quan Lẫm Vực cũng không phải là thứ mà những người bình thường như họ có thể chạm tới.
Huống hồ, Tiểu Tô thận trọng hỏi: “Nhưng mà, chẳng phải cậu đã có chồng chưa cưới sao? Cậu hủy bỏ hôn ước rồi à?”
Hôm nay, khi Tiểu Tô đến cổng bệnh viện quyết định cầu xin Kỳ Phi Bạch giúp đỡ, cậu ta đã tìm hiểu sơ Kỳ Phi Bạch trên Tinh Võng.
Cậu ta nhớ rằng Kỳ Phi Bạch đã có chồng chưa cưới.
Kỳ Phi Bạch: “Hả?”
Cậu ngây thơ chớp mắt: “Tôi quên mất mình còn có chồng chưa cưới.”
Chồng chưa cưới của Kỳ Phi Bạch tên là Thời Kha, là một viên chức chính phủ rất có triển vọng, cũng là một alpha có gen khá tốt.
Hôn ước giữa hai người bắt nguồn từ cha mẹ họ, đã định sẵn khi bọn họ còn rất nhỏ.
Chỉ sau khi cha mẹ của Kỳ Phi Bạch qua đời, Kỳ Phi Bạch mới đến tuổi xét nghiệm gen, kết quả là cậu có gen kém hơn.
Cha mẹ của Thời Kha cũng tham gia chính trị, đối với họ, cuộc hôn nhân của Thời Kha không chỉ là tương lai của con trai mà còn là nền tảng chính trị của gia đình họ.
Sự trung thực và giữ chữ tín là cái danh của gia đình họ.
Sau khi người bạn thân qua đời, không bỏ rơi đứa trẻ mồ côi có gen kém mà họ để lại, cũng không hủy bỏ hôn ước của cậu, đây chính là thể hiện cho sự giữ lời hứa của bọn họ
Đây cũng là lý do khiến họ nhận được sự ủng hộ và phiếu bầu của công chúng.
Kỳ Phi Bạch ngồi xe buýt về nhà, gửi tin nhắn cho Quan Lẫm Vực.
Vốn dĩ cậu định gọi điện, nhưng lúc tạm biệt Tiểu Tô cậu đã nói ra ý định này, Tiểu Tô bảo cậu nên dè dặt và quan tâm một chút.
Tổng giám đốc Quan quản lý cả công ty tập đoàn Quan thị, bình thường rất bận rộn, nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không gọi điện thoại, lỡ cản trở việc quan trọng của anh ngược lại có thể làm anh chán ghét.
Kỳ Phi Bạch đã chọn gửi tin nhắn văn bản.
Cũng may, cơ thể có trí nhớ cơ bắp, cậu cũng đã từng luyện tập những thứ cơ bản trong cuộc sống này ở nhà.
[Anh Lẫm Vực, em sẽ nhanh chóng chấm dứt hôn ước với chồng chưa cưới của mình! Em sẽ không để anh bị xem là kẻ thứ ba!]
Quan Lẫm Vực đã về tới công ty, đang xử lý đống công việc tích lũy của ngày hôm nay, nghe thấy âm thanh nhắc nhở của quang não, anh bất giác quay sang nhìn, khi nhìn thấy tên trên điện thoại, tay đang cầm bút của anh dừng lại.
Cảm giác ấm áp và mềm mại trên chóp mũi của Kỳ Phi Bạch trên đầu ngón tay anh lại hiện lên trong ký ức của anh, kí©h thí©ɧ khả năng kiềm chế vốn rất mong manh của mình
Quan Lẫm Vực giơ tay còn lại lên trán bấm vào tin nhắn, màn hình bán trong suốt từ quang não chiếu đến trước mắt, câu nói đó của Kỳ Phi Bạch hiện ra trong tầm mắt.
Vu Triết đẩy cửa văn phòng ra, trên tay cầm tài liệu mới nhận được cần xử lý.
Cậu ấy vừa định lên tiếng thì cảm thấy nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên giảm xuống, giống như vừa mở khóa một hầm băng.
Cậu ấy lặng lẽ đóng cửa lại rồi xoay người rời đi: “Mấy tài liệu này cũng không nhất thiết xử lý bây giờ.”
Quan Lẫm Vực ở trong phòng không chú ý trợ lý tới, anh nhìn câu đó cả Kỳ Phi Bạch, đầu lưỡi ấn vào chân răng, không khỏi cười khẩy.
Anh cau mày nhắm mắt lại trong giây lát, không ngờ cũng có ngày anh sẽ gen chiếm hữu của alpha điều khiển.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, trả lời Kỳ Phi Bạch: [Cũng không cần vì tôi, quả thật chồng chưa cưới đó của em cũng không phải là người phù hợp, em có thể hủy bỏ hôn ước.]