Chương 5

Một phút sau, Kỳ Phi Bạch bị ném ra khỏi tòa nhà bệnh viện nơi đang quay phim.

Trợ lý Quan Lẫm Vực ném hòn sỏi trong tay xuống đất: “Sau này đừng làm phiền tổng giám đốc Quan nữa.”

Kỳ Phi Bạch nhặt hòn đá rồi đứng lên, mím môi nhìn trợ lý của Quan Lẫm Vực trở vào tòa nhà.

Cảnh tượng cậu bị ném ra ngoài vừa rồi bị mấy người nhiều chuyện xung quanh quay lại và đăng lên mạng.

Kỳ Phi Bạch bỏ hòn đá vào túi, khẽ phủi bụi trên người rồi trở về nhà.

Tầng trên, Lục Tư Hãn và Quan Lẫm Vực đứng ở cửa sổ nhìn Kỳ Phi Bạch rời đi.

Tay Quan Lẫm Vực đặt bên hông nắm chặt rồi lại buông lỏng, trong giọng nói có chút không đồng ý: “Sao lại ném cậu ta ra ngoài?”

Sắc mặt Lục Tư Hãn lạnh lùng nói: “Cậu ta có ý đồ bất chính, ném cậu ta ra ngoài là còn nhẹ.”

Quan Lẫm Vực kiềm chế cảm xúc, trên mặt không thể hiện nhiều biểu cảm: “Làm sao cậu biết được? Khi nãy chẳng phải cậu xem kịch rất vui vẻ sao?”

Vẻ mặt của Lục Tư Hãn nhất thời mất tự nhiên, lửa giận trong lòng vẫn còn đó: “Chỉ là tôi không ngờ được cậu ta lại mỉa mai thẳng thừng như thế.”

Quan Lẫm Vực thu ánh mắt lại, xoay người rời đi, để lại một câu: “Hình như cậu ta không giống là cố ý chế nhạo tôi.”

Lục Tư Hãn tiếp lời: “Xem ra là muốn sinh em bé với cậu, nhưng lẽ nào cậu ta không biết là cậu không có... thôi bỏ đi, tôi không nên đề nghị đến tìm cậu ta.”

Quan Lẫm Vực không nói thêm nữa, sau khi anh chào tạm biệt người bạn thân thì ngồi vào xe rời khỏi chỗ quay phim.

Trợ lý của Quan Lẫm Vực ngồi ở ghế tài phụ, anh ấy không phải là một trợ lý bình thường, thậm chí còn có mối quan hệ rất tốt với Quan Lẫm Vực từ lúc nhỏ.

Người trợ lý tên là Vu Triết, cha anh ấy là tại xế của nhà họ Quan mấy chục năm, từ nhỏ anh ấy đã đi học cùng Quan Lẫm Vực, sớm đã giữ vị trí trợ thủ.

Lúc này trên xe, anh ấy cảm thấy tâm trạng Quan Lẫm Vực không tốt, nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Quan, vừa rồi hành vi của Kỳ Phi Bạch khiến ngài tức giận sao?”

Quan Lẫm Vực nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau: “Cậu cảm thấy cậu ta chọc giận tôi sao?”

Vu Triết nói: “Không có.”

Vu Triết căng thẳng đến mức vô thức liếʍ môi dưới: “Tổng giám đốc Quan...”

Quan Lẫm Vực khẽ thở dài: “Cậu không nên ném cậu ta ra ngoài.”

Vu Triết cụp mắt xuống: “Xin lỗi, chỉ là tôi rất tức giận câu nói lúc đó của cậu ta, tôi tưởng cậu ta đang chế nhạo ngài.”

“Trông không giống lắm.” Quan Lẫm Vực mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài là xe cộ tấp nập, bên trong lại yên tĩnh không một tiếng động.

“Dựa trên kinh nghiệm hiểu người nhiều năm của chúng ta, cậu nghĩ cậu ta là người đưa tin lên mạng sao?”

Vu Triết: “Bây giờ nghĩ lại, quả thật không giống lắm, trông cậu ta rất đơn giản.”

“Nhưng có thể nào cậu ta lừa chúng ta không?”

Quan Lẫm Vực: “Nếu cậu ta lừa chúng ta, vậy thì cậu ta rất lợi hại.”

Vu Triết nghĩ cũng phải, nếu có thể lừa được bọn họ, không biết trình độ thâm sâu cỡ nào.

“Vậy tôi đi tìm cậu ta về, cậu ta nói như thế, có lẽ là muốn bày tỏ lòng quyết tâm muốn ở cùng ngài?”

“Tổng giám đốc Quan, bà Quan luôn cảm thấy, cho dù ngài bị vô sinh, ngài cũng có thể tìm một người hiểu ngài, ở bên ngài cả đời.”

Đầu ngón tay trên chân Quan Lẫm Vực khẽ cử động, mùi dừa thoang thoảng dường như phảng phất trong hơi thở của cậu ấy.

Cuối cùng, anh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vứt rồi thì thôi, cũng coi như kết thúc suy nghĩ đó của cậu ta.”

Vu Triết: “Tổng giám đốc Quan...”

Quan Lẫm Vực: “Hà tất làm phí thời gian cậu ta.”

Trong lúc đang nói chuyện, chiếc xe chạy đến một đoạn đường bị ùn tắt, tốc độ di chuyển cực chậm.

Những chiếc xe bay bên cạnh thể hiện ưu thế tiện lợi và nhỏ gọn của chúng.

Ánh mắt của Quan Lẫm Vực đột nhiên tập trung vào một bóng người nào đó.

Bên cạnh xe của họ, một chiếc xe bay vụt qua. Người ngồi phía trước chiếc xe còn rất trẻ, có lẽ là beta.

Kỳ Phi Bạch đang ngồi ở ghế sau xe của người đó, đang nghiêng đầu nói chuyện cùng người đó.

Chỉ trong một hoặc hai giây, họ đã biến mất khỏi tầm mắt của Quan Lẫm Vực.

Ngay cả Vu Triết cũng phát hiện ra Kỳ Phi Bạch, ngạc nhiên hỏi: “Đó không phải là Kỳ Phi Bạch sao?”

Trông cậu có vẻ không hề tức giận vì bị ném ra ra ngoài.

Quan Lẫm Vực: “Đi theo cậu ta.”

Khi Kỳ Phi Bạch ra khỏi bệnh viện, cậu đã bị chặn lại ở một góc khuất của bức tường bệnh viện.

Là một chú chim cánh cụt nhỏ, ít nhiều cậu cũng có linh tính của động vật, có thể cảm nhận được thiện ác của con người đối với mình.

Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn chàng trai trẻ không cao bằng mình trước mặt, hai tay chắp sau lưng: “Xin chào, chúng ta biết nhau sao?”

Chàng trai trẻ ngay lập tức tự giới thiệu: “Cậu gọi tôi là Tiểu Tô được rồi, tôi là một beta, tôi vừa xem xong livestream của cậu, muốn nhờ cậu một chuyện.”

Kỳ Phi Bạch gật đầu: “Chào Tiểu Tô, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Tô nói rõ mục đích tìm đến của mình: “Tôi muốn nhờ cậu chẩn đoán tâm lý cho anh trai tôi, anh ấy là binh sĩ trở về từ chiến trường, giống như nhị hoàng tử, anh ấy mất đi người bạn thân nhất ở trên chiến trường, bây giờ chẳng chịu ra ngoài, chúng tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ, cũng chỉ là uống thuốc có hiệu tạm thời, căn bản không thể trị dứt điểm.”

Kỳ Phi Bạch có hơi khó xử: “Nhưng thành tích ở trường của tôi không được tốt, tôi cũng không phải là bác sĩ giỏi.”

Hai mắt Tiểu Tô lập tức đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp: “Tôi không biết nên làm sao nữa rồi, anh họ cậu cũng từng khám bệnh giúp anh trai tôi, nhưng chẳng có ích gì, cả đêm anh trai tôi không ngủ được, thường cuộn tròn trong chăn run rẩy.”

Kỳ Phi Bạch mềm lòng: “Vậy chúng ta chỉ còn cách còn nước còn tát?”

Tiểu Tô cũng không quan tâm cậu có hơi bất lịch sự khi nói câu này.

Thật ra bản thân cậu ta cũng nghĩ như vậy, cậu ta đã không còn hi vọng quá nhiều với tất cả bác sĩ trong Đế Quốc này rồi, nhưng ngoài bác sĩ ra, cậu ta cũng không biết nên tìm ai, lẽ nào mặc kệ anh trai sống phần đời còn lại trong đau khổ như thế sao?

Thế là có cảnh tượng mà Quan Lẫm Vực đã nhìn thấy.

Kỳ Phi Bạch và Tiểu Tô đang trao đổi về tình trạng của anh trai Tiểu Tô trong xe, nghe Tiểu Tô mô tả về tình trạng hiện tại của anh trai mình, Kỳ Phi Bạch cảm thấy hơi buồn và nói với Tiểu Tô: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Mặc dù nơi mà Tiểu Tô và anh trai cậu ta sống tốt hơn “khu ổ chuột” nơi Kỳ Phi Bạch sống, nhưng nó chủ yếu là nơi sinh sống của những người thuộc tầng lớp lao động bình thường.

Những ngôi nhà ở đây có khoảng cách giữa các tòa nhà rộng hơn, cũng có nhiều cây xanh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót, sống động hơn nơi Kỳ Phi Bạch sống.

Nhà của Tiểu Tô tuy không lớn, căn hộ hai phòng ngủ rộng khoảng 50m2 nhưng lại được trang trí vô cùng ấm áp và tràn đầy sức sống.

Nhưng rèm cửa trong phòng anh trai cậu ta đều đóng chặt, bóng tối giống như một con quái vật khổng lồ đang nuốt chửng người anh.

Ngay cả tiếng mở cửa nhỏ nhất cũng khiến người đang co ro dưới chăn khẽ run lên.

Người trên giường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Tô, nở nụ cười cực kỳ gượng ép, thậm chí nụ cười đó còn xấu hơn cả khóc.

Giọng nói của anh ta càng khàn hơn: “Tiểu Tô về rồi, xin lỗi, anh quên thời gian, không dậy đúng giờ, hôm nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

Kỳ Phi Bạch lúc ấy đột nhiên cảm thấy buồn bã, toàn bộ lông trên người chim cánh cụt nhỏ đều rũ xuống.

Giọng cậu thậm chí còn nghẹn ngào nhanh hơn cả hai người họ.

Ngay lập tức, cậu hoàn toàn đồng cảm với người mà cậu chưa từng liên lạc này.

Ở Nam Cực, hàng năm có rất nhiều chú chim cánh cụt chết do săn bắn hoặc bão tuyết; hàng năm, nhiều chú chim cánh cụt con mất mạng vì bố mẹ đi săn chưa trở về, đôi cánh cũng chưa cứng cáp.

Việc sinh tồn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Giờ phút này, kiến thức chữa trị ít ỏi của nguyên chủ đều không có tác dụng gì với Kỳ Phi Bạch.

Cậu đưa tay khẽ đẩy vào sau lưng Tiểu Tô: “Cậu có muốn ôm anh ấy không, tôi cảm thấy anh ấy đang muốn ôm cậu khóc một trận.”

Tiểu Tô hơi giật mình: “Vậy thì tâm trạng của anh tôi sẽ rất kích động.”

Nhưng cậu ta vẫn bước tới, cuối cùng ngồi xuống mép giường, ôm lấy anh trai đã điều chỉnh lại cảm xúc đang chuẩn bị dậy nấu cơm cho cậu ta.

Người đàn ông bị ôm bỗng chốc sững sờ, cơ thể cứng đờ trong giây lát rồi run rẩy dữ dội.

Anh ta dường như đang kìm nén điều gì đó.

Kỳ Phi Bạch có thể cảm nhận được những cảm xúc dâng trào cuồn cuộn dưới thân thể đang run rẩy của anh ta, cậu đã không kìm nén được nước mắt: “Tôi biết bây giờ anh đang rất buồn, lúc buồn thì cứ khóc cứ hét lên là sẽ ổn thôi.”

Chim cánh cụt là như vậy, sau khi mất đi đứa con của mình, chúng gào khóc ầm ĩ, sau đó mới có thể lấy lại hy vọng sống và chuẩn bị cho mùa sinh sản năm sau.

Căn phòng khách yên tĩnh vài phút, cơ thể người đàn ông càng run rẩy dữ dội.

Cuối cùng, anh ta giống như một con thú giận dữ không thể kìm nén được cảm xúc của mình gầm lên và khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của em trai.

Nửa giờ sau, trước cửa tòa nhà chung cư của Tiểu Tô, Kỳ Phi Bạch và Tiểu Tô đã thêm thông tin liên lạc của nhau, rồi nói với Tiểu Tô hai mắt đỏ hoe vì khóc cùng với anh trai mình suốt nửa tiếng: “Lát nữa tôi gửi thuốc cần mua cho cậu, cậu đến tiệm thuốc mua là được rồi.”

Ngay lúc Tiểu Tô đang định gật đầu cảm ơn thì ánh mắt lại dừng lại ở phía sau Kỳ Phi Bạch.

Kỳ Phi Bạch quay đầu lại, cậu cũng khóc cùng với họ nên lúc này hai mắt và chóp mũi có hơi ửng đỏ, đôi mắt bỗng sáng lên: “Quan Lẫm Vực!”

Cậu đổi cách xưng hô: “Anh Lẫm Vực!”

Quan Lẫm Vực gật đầu, không nói chuyện với Kỳ Phi Bạch mà nhìn Tiểu Tô: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh trai cậu là binh sĩ dưới tay nhị hoàng tử.”

Tiểu Tô hưng phấn đến đỏ cả má: “Ừm ừm! Chào tổng giám đốc Quan! Anh quen biết anh trai tôi sao?”

Quan Lẫm Vực: “Tôi gặp anh ấy một lần ở bệnh viện.”

Ánh mắt anh lại rơi vào Kỳ Phi Bạch.

Tiểu Tô lập tức giải thích: “Là tôi nhờ bác sĩ Kỳ tới khám bệnh giúp anh trai tôi, bác sì Kỳ là người tốt, cách khám bệnh cũng rất hữu dụng, anh trai tôi đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như thế, trước khi ra ngoài, tôi thấy anh ấy ngủ rất say.”

Quan Lẫm Vực gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đầu óc của Kỳ Phi Bạch cũng không có nhiều khuất mắc như vậy, cậu cũng không hiểu đối nhân xử thế.

Cậu nhìn Quan Lẫm Vực, ngắm nhìn anh đứng dưới ánh mặt trời, dáng vóc cao lớn, vai dày ngực rộng, đôi mắt sâu hút và vẻ ngoài vô cùng điển trai.

Trái tim trong l*иg ngực vừa nãy còn đau đớn vì người khác mà giờ đã đập thình thịch như gióng trống, hai má thậm chí còn đỏ bừng vì phấn khích.

Cậu đã hoàn toàn quên mất Tiểu Tô, thậm chí còn hoàn toàn phớt lờ việc trước đó cậu bị ném ra khỏi bệnh viện, cậu bất giác dang tay ra, nhảy như chim cánh cụt về phía Quan Lẫm Vực, ánh mắt vô cùng thuần khiết: “Anh đến tìm em để sinh con với anh sao!”

Cậu mở chiếc túi nhỏ trước ngực lấy ra một nắm đá xinh đẹp lúc trước, thậm chí còn giơ cao ngang mặt nói: “Những viên đá này thật sự rất đẹp, anh nhận lấy nó, sau này cùng sinh con với em được không?”

Nói rồi, cậu tiến tới gần ngửi: “Anh thơm quá, chúng ta giao phối được không?”

Dưới ánh mặt trời, làn da của Kỳ Phi Bạch cực kỳ trắng nõn, đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời nhưng còn rực rỡ hơn mặt trời, trên sống mũi đối diện khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Trước đây hai người cách xa nhau, Quan Lẫm Vực thậm chí còn không chú ý tới nốt ruồi này.

Lúc này, nốt ruồi trên làn da trắng ngần của cậu dường như có sức mạnh thần kỳ, khi Quan Lẫm Vực phản ứng lại, đầu ngón tay của anh chỉ cách nốt ruồi một tấc.