Chương 4

Lục Tư Hãn ngồi ở trên ghế, tư thế dựa vào lưng ghế trống thả lỏng mà tùy hứng, hơn nữa hắn mặc áo thun màu đen và quần rằn ri màu xanh đen trong quân đội, càng làm vẻ tùy tính phong lưu của hắn tăng thêm một tia dã tính.

Khóe miệng hắn nhếch lên một tia trào phúng.

Người ngoài cửa lập tức mừng rỡ, bọn họ cho rằng, đây là Lục Tư Hãn bất mãn với Kỳ Phi Bạch.

Trái tim Kỳ Diệu đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía em trai mình hiện lên sự châm chọc và tự đắc.

Cậu ta bước lên một bước, tầm mắt rơi trên người Lục Tư Hãn, chân thành lo lắng như thế.

Cậu ta vừa định mở miệng, một giọng nói lạnh lùng khác từ góc truyền đến: "Không cần đổi.”

Tất cả mọi người nhìn về phương hướng đó, ngay cả ống kính của phòng phát sóng trực tiếp cũng đổi một góc độ, thu Quan Lẫm Vực ngồi một góc vào trong đó.

Quan Lẫm Vực là người cầm quyền của tập đoàn Quan thị hiện giờ, tập đoàn Quan thị không đơn thuần là tập đoàn công ty bình thường, anh liên quan đến rất nhiều sản nghiệp và ngành nghề, về chung cuối cùng tập đoàn Quan thị đã phụ trợ làm căn cơ cho hoàng quyền đế quốc, liên quan đến công tác quân sự, công nghiệp hạt nhân, xây dựng các phương diện cơ sở cho đế quốc.

Sản nghiệp giải trí, chẳng qua chỉ để thuận tiện khống chế dư luận Tinh Võng nên mới có cơ sở liên quan.

Quan Lẫm Vực đứng lên, hai bước ra khỏi góc cây xanh, bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt dừng trên trên người Kỳ Phi Bạch.

Kỳ Phi Bạch nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, âu phục giày da vẻ mặt trầm tĩnh, yết hầu nhịn không được khẽ lên xuống, đôi mắt lấp lánh ánh sao.

Nếu bây giờ xung quanh không có người, cũng không có cái phát sóng trực tiếp kia, chắc chắn cậu sẽ không kiểm soát được nhào qua.

Cậu không hề che dấu dùng ánh mắt biểu đạt yêu thích và du͙© vọиɠ của mình đối với Quan Lẫm Vực, đó là bản năng làm động vật trước đây của cậu, thời gian làm người quá ngắn, còn khó có thể kiểm soát.

Con ngươi của Quan Lẫm Vực lóe lên, dời tầm mắt về phía Lục Tư Hãn: "Nhị hoàng tử chắc hẳn rất hài lòng với bác sĩ trị liệu bây giờ.”

Lục Tư Hãn cười thoải mái: "Đương nhiên.”

"Thế nhưng." Kỳ Diệu đè xuống sự vội vàng trong giọng của bản thân: "Nhị hoàng tử, khám và trị liệu quan trọng nhất là khiến cho tâm trạng người bệnh ổn định, ngài vừa rồi..."

Lục Tư Hãn khó hiểu: "Làm sao cậu biết vừa rồi tâm trạng của tôi không ổn định? Không phải cậu cũng đang trị liệu cho người khác sao?”

Hắn vô tâm vô phế cười: "Vậy cậu cũng không phải là một bác sĩ đủ tư cách, đối xử không nghiêm túc với bệnh nhân của mình.”

“Tôi không có.” Kỳ Diệu làm sao có thể chịu đựng được chính mình bị bôi nhọ như vậy: “Nhị hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi, là nhân viên tổ tiết mục tìm đến tôi, nói cho tôi biết.”

Lục Tư Hãn gật đầu: "Thì ra là thế, cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi cho rằng Kỳ Phi Bạch làm rất tốt, không cần thay đổi bác sĩ.”

Kỳ Diệu giật mình rồi cười áy náy: "Xin lỗi, là tôi lỗ mãng, không nên quấy rầy trị liệu giữa chừng.”

Dứt lời, cậu ta áy náy nhìn về phía Lục Tư Hãn, lúc rời đi, ánh mắt xẹt qua người Quan Lẫm Vực, nhưng phát hiện Quan Lẫm Vực đang nhìn Kỳ Phi Bạch.

Nội tâm cậu ta run rẩy, nhưng bởi vì bây giờ đang phát sóng trực tiếp nên không dám dừng lại quá lâu, chỉ có thể ôm hận rời đi.

Nhân viên công tác lục đυ.c rời đi.

Quan Lẫm Vực tiến lên đóng cửa phòng khám, nhìn về phía Kỳ Phi Bạch vẫn không hề che giấu ánh mắt nhìn mình, âm thầm thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bác sĩ Kỳ, làm phiền cậu tiếp tục khám chữa bệnh cho Nhị hoàng tử.”

Ánh mắt Kỳ Phi Bạch vẫn không nỡ rời khỏi Quan Lẫm Vực, đi ngang qua bàn làm việc một bước.

Cậu hít thở gấp hai lần, ngửi thấy mùi hương nhạt trên người Quan Lẫm Vực.

Theo thiết lập của thế giới này, đó hẳn là mùi hương tin tức tố của Quan Lẫm Vực rất tương tự với mùi gió biển lạnh lẽo có thể ngửi mọi lúc mọi nơi khi còn ở Nam Cực.

Cái mùi này, có thể làm cho cậu nhớ lại ngọn núi băng nguy nga lởm chởm đá nơi cậu sinh sống, trông lạnh lẽo bén nhọn, không thể tới gần, nhưng mỗi khi gió tuyết Nam Cực tác quái, đàn chim cánh cụt bọn họ bước ra sau ngọn núi băng cao ngất ngưởng, núi băng có thể ngăn cản bão táp lạnh lẽo vì bọn họ,

mang đến sinh cơ và cảm giác an toàn cho bọn họ.

“Bác sĩ Kỳ.” Giọng của Quan Lẫm Vực tràn đầy bất lực, hai tay cắm vào túi quần, dưới sự che giấu của quần tây, siết chặt tay, khắc chế du͙© vọиɠ ức chế cũng khó có thể kìm nén.

Kỳ Phi Bạch chớp mắt mấy cái: "Ừ, tôi ở đây.”

Lục Tư Hãn bên cạnh rất thông minh, sao không nhìn ra phản ứng hóa học giữa hai người này, hắn vốn muốn ẩn thân, thế nhưng một màn trước mặt thật sự khiến hắn buồn cười, hắn không khỏi cười ra tiếng: "Bác sĩ Kỳ, nhân vật chính hôm nay không phải là tôi sao?"

Dứt lời, Lục Tư Hãn trêu chọc nhìn về phía bạn tốt của mình.

Kỳ Phi Bạch nhìn chằm chằm Quan Lẫm Vực một giây, lúc này mới nhìn về phía Lục Tư Hãn, giọng nói tràn đầy mất mát và thỏa hiệp: "Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục đi, nhưng thành tích của tôi không tốt bằng anh họ Kỳ Diệu của tôi, anh thật sự không cần đổi bác sĩ sao?"

Cuối cùng đề tài đã kéo trở về đường ngay.

Quan Lẫm Vực hai bước quay về vị trí trước đó, làm thủ thế, bảo hậu trường điều chỉnh màn hình trực tiếp.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không thể tránh khỏi bị một màn vừa rồi khϊếp sợ:

[Kỳ Phi Bạch đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt cậu ta nhìn Quan Lẫm Vực không tính đơn thuần.]

[Mục tiêu của cậu ta không phải nhị hoàng tử, là Tổng giám đốc Quan sao!]

[Thật sự rất khôn khéo, gen của cậu ta thấp kém, Tổng giám đốc Quan càng không thể xứng đôi và nảy sinh du͙© vọиɠ, Tổng giám đốc Quan đúng là lựa chọn tốt nhất của cậu ta.]

Tất cả mọi người đều nhìn thấu tâm tư Kỳ Phi Bạch.

Nhưng bọn họ không cho rằng Kỳ Phi Bạch có thể tu thành chính quả với Quan Lẫm Vực.

[Sao Tổng giám đốc Quan có thể coi trọng cậu ta?]

[Vẻ mặt đầy sự tính toán, Quan Lẫm Vực cũng sẽ không ăn bộ này.]

Trong màn hình trực tiếp, Kỳ Phi Bạch đã ngồi trở về vị trí ban đầu, lần nữa cầm lấy bút, ngồi nghiêm chỉnh: "Chúng ta tiếp tục chứ?"

Lục Tư Hãn đã không còn du͙© vọиɠ thổ lộ: "Lần sau đi.”

Lúc này, theo giảng dạy trong lớp học, bác sĩ khám chữa bệnh nên hướng dẫn người bệnh nói ra những lời tích tụ trong lòng, tiếp tục trị liệu.

Kỳ Phi Bạch sưu nghĩ, đặt bút xuống: "Ừ ừ.”

Lục Tư Hãn cười: "Sao cậu không hỏi?”

Kỳ Phi Bạch nhớ tới ba năm mình tìm bạn đời thất bại, cậu không chỉ trải qua chuyện tìm bạn đời thất bại, còn có rất nhiều đau khổ để sinh tồn, với sinh ly tử biệt.

Cảm xúc nơi đáy mắt của cậu dần nhuộm vẻ đau buồn: "Anh nhớ đến những chuyện đó sẽ rất đau khổ, bây giờ không muốn đau khổ nữa, tại sao phải ép anh nhớ lại chứ?"

Năng lực tổ chức ngôn ngữ của cậu cũng không quá tốt, một lúc lâu mới nói: "Phải tận hưởng niềm vui trước mắt, thích hợp trốn tránh!"

Lục Tư Hãn thu hồi nụ cười trên mặt, khi hắn lạnh mặt không còn là kẻ ăn chơi trác táng của hoàng gia nữa, mà mang theo một loại ưu thương khó có thể nói rõ.

Giọng nói của hắn trầm thấp: "Cảm ơn, bây giờ tôi thật sự không muốn nói đến những chuyện đó.”

Lục Tư Hãn hít sâu một hơi, ngước mắt lên, đáy mắt là nụ cười không đứng đắn: "Bác sĩ Kỳ, bây giờ cậu nhìn chằm chằm bạn tốt của tôi, cậu không chuyên tâm.”

Kỳ Phi Bạch bị bắt, hơi đỏ mặt, xấu hổ cười với Lục Tư Hãn, xác nhận: "Bây giờ chúng ta không trị liệu?"

Lục Tư Hãn nhướng mày: "Ừ, cho nên, cậu muốn làm gì?”

Kỳ Phi Bạch cầm mấy hòn đá cuội đặt ở một bên, nhìn về phía Quan Lẫm Vực bị cây xanh che khuất nửa người: "Tôi muốn tặng hòn đá cuội này cho anh Lẫm Vực.”

Lục Tư Hãn chuyển sang nhìn khuôn mặt tươi cười chuyên dụng: "À, trước đó cậu quen Lẫm Vực sao? Gọi thân mật như vậy.”

Kỳ Phi Bạch liếc nhìn Quan Lẫm Vực một cái: "Không biết, tôi chỉ thấy anh ấy ở quang não. Tôi thấy trên mạng có một chủ blog mỗi ngày đều gọi người khác là anh trai, những người đó rất thích nghe.”

Mỗi lần khu bình luận toàn là: Học được rồi, hôm nay đã trêu ghẹo được ông xã.

Lục Tư Hãn giật mình, hỏi: "Vậy cậu trúng tiếng sét ái tình?”

Kỳ Phi Bạch vừa định mở miệng, Quan Lẫm Vực trong góc đã cắt ngang: "Nhị hoàng tử.”

Giọng nói của Quan Lẫm Vực trầm thấp giống như không có bất kỳ cảm xúc nào, dịu dàng như có như không, dường như cũng chỉ là khách sáo.

Chỉ chính anh biết, cho dù thuốc ức chế hoàn toàn áp chế phản ứng sinh lý, anh làm Alpha, sâu trong nội tâm có du͙© vọиɠ chiếm hữu và kiểm soát đối với Omega Kỳ Phi Bạch này, anh không có cách nào xem nhẹ.

Kỳ Phi Bạch khẽ nhếch miệng rồi ngậm lại, hé miệng nhìn về phía Quan Lẫm Vực.

Lục Tư Hãn cười nhẹ một tiếng, làm chủ cho hai người: "Hazz, phòng phát sóng tiếp hôm nay dừng ở đây đi, tôi nghĩ không có ai khác tới đây.”

Nhị hoàng tử đã lên tiếng, tổ tiết mục nào dám không nghe.

Phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Phi Bạch lập tức cắt sóng.

Có thể truyền hình trực tiếp tin tức nổ tung, như virus truyền bá bình thường lan tràn trong Tinh Võng.

[Kỳ Phi Bạch đây là công phí quyến rũ đàn ông?]

[Tuy rằng omega đến chương trình giải trí này đều chỉ nhắm được gả cao, nhưng Kỳ Phi Bạch chọn Quan Lẫm Vực là có ý gì! 】

[Đúng là người ác độc, cậu ta biết tình huống của Tổng giám đốc Quan, suy đoán Tổng giám đốc Quan sẽ không ghét bỏ cậu ta có gen thấp kém, nên cậu ta mới làm như vậy!]

[Cho dù Tổng giám đốc Quan không thể nảy sinh du͙© vọиɠ, vẫn xứng đáng với Omega tốt nhất trên đời!]

Kỳ Phi Bạch không biết mình mang tiếng xấu.

Đến sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, cậu đứng lên, cầm mấy viên đá bước đến trước mặt Quan Lẫm Vực.

Khi cậu đến gần Quan Lẫm Vực đã đứng lên, không thể kiểm soát ngửi mùi tin tức tố của Kỳ Phi Bạch, cụp mắt nhìn Kỳ Phi Bạch với mắt sáng ngời đi về phía anh.

Kỳ Phi Bạch nâng hòn đá cuội trong tay lên, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt yêu thích và theo đuổi trần trụi khiến người ta kinh hãi: "Đây là quà em tặng cho anh.”

Quan Lẫm Vực hít sâu một hơi, đè xuống những xao động chột dạ, đáy mắt hiện lên ý cười, giọng điệu ôn hòa: "Cảm ơn, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể nhận quà của cậu."

Kỳ Phi Bạch không rõ cho nên: "Anh cảm thấy hòn đá cuội này không đẹp sao? Đây đã là hòn đá cuội đẹp nhất em chọn ra, anh không thích sao?"

Cậu vắt hết óc: "Em biết rồi, các anh... Ừm... có phải món quà này không đáng quý hay không? Nhưng bây giờ em quá nghèo, không có tiền có thể mua những món quà quý giá đó tặng cho anh.”

Quan Lẫm Vực lắc đầu.

Mặc dù Kỳ Phi Bạch không nói rõ, anh cũng hiểu Kỳ Phi Bạch tặng quà cho anh có ý gì.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến kết hôn, dự định trong tương lai của anh chưa từng có chuyện hôn nhân.

Quan Lẫm Vực đang muốn giải thích, Kỳ Phi Bạch đã nói: "Em biết lúc theo đuổi không tặng quà quý giá, thì không có sức cạnh tranh, nhưng, nơi này nuôi con phải tốn rất nhiều tiền, em có thể cho anh ít thiếu chút tiền để dành tiền sau này nuôi con?"

Ý cười và sự ôn hòa trong mắt Quan Lẫm Vực thu lại, ánh mắt nhìn Kỳ Phi Bạch tràn đầy chăm chú.

Lục Tư Hãn đang xem kịch lập tức lạnh mặt, đứng lên lạnh lùng nhìn Kỳ Phi Bạch: "Lời vừa rồi của cậu có ý gì?”

Kỳ Phi Bạch quay đầu, ánh mắt dừng trên người Lục Tư Hãn, chỉ cảm thấy cả người đều bị đóng băng, cậu nhìn về phía Quan Lẫm Vực, không hiểu lắm.

“Tôi, đứa con của tôi với anh Lẫm Vực.”

Cậu đưa hòn đá trong tay về phía trước: "Em muốn sinh con với anh, được không?”