Phát sóng trực tiếp đã mở.
Khán giả bước vào phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Phi Bạch khϊếp sợ kinh ngạc.
[Đệt, nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy!]
[Muốn xem người đẹp không có bệnh nhân hỏi thăm xong xấu mặt tức giận, ha ha.]
Lúc này Kỳ Phi Bạch có thể nhìn thấy góc trên bên phải mặt bàn làm việc, hiển thị một số tin tức của phòng phát sóng trực tiếp, chẳng hạn như màn hình phòng phát sóng trực tiếp của mình, số lượng người đang xem phòng phát sóng trực tiếp, giá trị quà với khu bình luận.
Cậu lập tức dí sát gần nhìn.
Cảnh quay trên màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp thay đổi, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Kỳ Phi Bạch dí sát vào bọn họ, cho đến khi cách tầm mắt bọn họ một thước.
Không ít người bị vẻ đẹp tinh xảo của Kỳ Phi Bạch làm chấn động, đặc biệt là những người xem xem có hiệu quả 3D.
Kỳ Phi Bạch thấy mặt mình chiếm đầy khung màn hình nhỏ ở góc trên bên phải màn hình, phát ra tiếng thán phục đối với khoa học kỹ thuật của con người: "Woa, đây là tôi.”
Một lát sau, cậu cau mày: "Mấy chữ của các người chậm hơn được không, tôi thấy không rõ lắm.”
Cậu biết chữ toàn nhờ vào trí nhớ và theo bản năng phản ứng não bộ của nguyên chủ, đã qua nửa tháng nhưng chưa thấy bình luận nào trôi qua nhanh như vậy, bỗng có hơi phản ứng không kịp.
Một lát sau, rốt cuộc cậu có thể ngẫu nhiên đọc rõ được một hai câu, vài lời trùng khớp với trí nhớ của nguyên chủ, cậu (1)định tính: “Rất nhiều bình luận ác ý."
Nhưng cậu không có vẻ nào tức giận như trong tưởng tượng của người xem, thậm chí còn trao đổi với bọn họ.
“Không ai đến tìm tôi khám bệnh?” Kỳ Phi Bạch gật đầu đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy, thành tích của tôi không tốt.”
“Không thích tôi?” Kỳ Phi Bạch thoáng qua có hơi mất mát: “Tôi biết, rất nhiều thối... Rất nhiều người đều không thích tôi, bởi vì tôi không tốt.”
Trong phút chốc, khu bình luận ngừng trong chốc lát.
[Này là bắt đầu đi con đường trà xanh đáng thương?]
[Móa, khuôn mặt này, thật sự rất dễ bị cậu ta mê hoặc.]
[Vô dụng, túi da có đẹp hơn nữa, vẫn chỉ là phế vật có lòng dạ hiểm độc.]
Kỳ Phi Bạch thu hồi sự mất mát, nhìn thêm một lát, cảm thấy khu bình luận nhàm chán.
Bọn họ gửi đi gửi lại, toàn là những lời mắng chửi cậu.
Đương nhiên bên trong còn xen lẫn mấy bình luận nói cậu đẹp trai.
Cậu đẹp nhưng đã thành thói quen.
Lúc trước ở Nam Cực, cậu thấp bé không được chim cánh cụt cái ưa thích, những nhân viên thám hiểm khoa học và nhân viên công tác quay phim phóng sự, rất thích cậu.
Bọn họ luôn nhìn cậu với đôi mắt tỏa sáng, giọng nói nhẹ nhàng vui sướиɠ: "Cứu mạng, nó rất đáng yêu!"
Về phần mắng cậu, cậu mất mát một lát rồi không để ở trong lòng.
Ba năm làm chim cánh cụt, cậu gặp phải chuyện còn nặng nề hơn những lời chửi rủa này nhiều, những thứ này tính là gì.
Quan trọng nhất là, cậu muốn tìm được người đàn ông tên Quan Lẫm Vực, làm bạn đời với anh, sinh con cho anh!
Kỳ Phi Bạch cầm lấy túi xách của mình, lấy ra năm hòn đá.
Đó là năm hòn đá cuội rất đẹp mắt, mỗi một hòn đều to bằng nửa bàn tay, được nước sông cọ rửa đến trơn bóng bắt mắt, trên tảng đá màu trắng quấn quanh hoa văn màu nhạt, đó là vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng.
Kỳ Phi Bạch cầm lấy đá cuội thưởng thức.
Cái này đẹp hơn những hòn đá cậu nhặt được ở Nam Cực nhiều.
Cậu đang lau những hòn đá cuội, bỗng một tiếng ồn ào nhỏ phát ra từ hành lang.
Cậu tò mò thăm dò, quần sáng chợt lóe, có phải Quan Lẫm Vực xuất hiện không?
Khi một người hoặc một cái gì đó xuất hiện trong đám đông, con người luôn thích tụ tập ồn ào.
Cậu vừa đứng lên, trước cửa phòng khám xuất hiện hai bóng dáng.
Ánh mắt Kỳ Phi Bạch lập tức dừng ở phía sau người nọ, quả nhiên là anh: "Quan Lẫm Vực!”
Cậu không ngừng miệng, một lát cẩn thận thăm dò: "Anh Lẫm Vực.”
Lục Tư Hãn: "?”
Người xem phòng phát sóng trực tiếp: "?"
[Hèn như vậy sao? Trực tiếp gọi anh?]
[Không phải chứ, đây là tình huống gì?]
[Phòng khám của Kỳ Phi Bạch có người đến? Hay là nhị hoàng tử và Quan Lẫm Vực?]
Điều này Kỳ Phi Bạch học được do lướt Tinh Võng, có rất nhiều cư dân mạng trên Tinh Võng nói Alpha đều thích kêu bọn họ là anh.
Lục Tư Hãn ho nhẹ một tiếng: "Xin chào, bác sĩ Kỳ, tôi muốn tiến hành trị liệu tâm lý ở chỗ cậu, xin hỏi cậu có tiện không?"
Kỳ Phi Bạch nhìn hòn đá cuội trên bàn mình, ngẩng đầu nhìn Quan Lẫm Vực phía sau Lục Tư Hãn, hồi lâu ánh mắt dừng lại trên người Lục Tư Hãn: "Rất tiện.”
Cậu vừa dứt lời, còn không kịp hỏi Quan Lẫm Vực có muốn cùng vào phòng hay không, Quan Lẫm Vực rất đột ngột xoay người bước nhanh rời đi.
Lục Tư Hãn kinh ngạc nhìn Quan Lẫm Vực rời đi: Không phải đã nói sẽ cùng mình vào khám tâm lý và trị liệu, tăng độ hot của phòng phát sóng trực tiếp sao?
Cuối cùng Lục Tư Hãn vẫn bước vào phòng khám, đương nhiên, hắn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với lần khám này.
Còn Quan Lẫm Vực rời đi một lần nữa quay về gian phòng cuối hành lang, tiếng đóng cửa nặng nề hơn trước đó vài phần.
Trong hơi thở của anh, vẫn quanh quẩn mùi dừa không thể thấy được, mùi hương cực nhạt, nhưng làm nhiễu loạn tin tức tố của anh.
Anh bước nhanh đến chiếc ghế sô pha, cơ bắp săn chắc trên cơ thể của mình và những ngón tay khớp xương rõ ràng đang hơi run rẩy, lấy ra một ống thuốc ức chế từ cặp tài liệu của mình và không ngần ngại tiêm vào máu.
Một phút đồng hồ sau, Quan Lẫm Vực ngồi trên sô pha, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng, ngửa đầu dựa lưng vào sô pha, hô hấp nặng nề, đôi mắt hơi run, không thể tin được tất cả những gì vừa xảy ra.
Anh bị hấp dẫn nặng bởi tin tức tố của một Omega chưa tiêm thuốc ức chế.
Trong nháy mắt đó, anh thậm chí muốn đẩy Lục Tư Hãn ra cửa phòng, mạnh mẽ đánh dấu Omega nọ, hoàn toàn đánh dấu, khóa cậu trong không gian nhỏ hẹp chỉ có bản thân mới có thể chạm, để cho cậu chỉ thuộc về một mình chính anh.
Đây là du͙© vọиɠ kiểm soát của Alpha đang quấy phá, biểu hiện bình thường nhất của Alpha.
Nhưng chuyện xảy ra với anh không bình thường.
Anh không có cách nào nảy sinh du͙© vọиɠ, không cách nào xứng đôi gen với bất kỳ ai, gen của anh, thậm chí không phải loại thấp kém, mà có ngăn cách với những người khác, giống như con người và những động vật khác không có cách nào sinh sản, có cách ly sinh sản bình thường.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý ở ngoài cửa nói: "Tổng giám đốc Quan, ngài có khỏe không?”
Quan Lẫm Vực nhắm mắt, điều chỉnh trạng thái của mình, nói: "Vào đi.”
Trợ lý mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt Quan Lẫm Vực căng thẳng, gân xanh thái dương thỉnh thoảng lộ ra, trán má đầy mồ hôi, anh ta lập tức tiến lên, trước mắt khϊếp sợ: "Tổng giám đốc Quan, ngài đây là..."
Giọng điệu của Quan Lẫm Vực đã bình tĩnh lại: "Bác sĩ khám và trị liệu kia tên gì?”
Trợ lý nói: "Phòng nhị hoàng tử đến?”
Quan Lẫm Vực gật đầu.
Trợ lý nhìn thuốc ức chế trên bàn trà, nói: "Cậu ta tên là Kỳ Phi Bạch, là một Omega mang gen khuyết tật, Alpha xứng đôi với cậu ta cao nhất chỉ có 27."
Quan lẫm Vực: "Mang gen khuyết tật?”
Trợ lý nói: "Đúng vậy, Tổng giám đốc Quan, có cần tôi kiểm tra gen xứng đôi vừa hai người không?”
Quan Lẫm Vực nói: "Không cần" Trợ lý rũ mắt, không nói gì nữa.
Quan Lẫm Vực và trợ lý là bạn nối khố cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trợ lý là con trai trợ lý của ba anh, quan hệ của hai người không phải là quan hệ bình thường giữa thành viên hội đồng quản trị và trợ lý.
Anh thở ra một hơi và nói với trợ lý: "Tôi không có ý định kết hôn và cũng không muốn tìm một người bạn đời."
Trợ lý ngước mắt nhìn Quan Lẫm Vực, chốc lát nói: "Là tôi không thể bình tĩnh, bot qua không nói đến vấn đề gen, Kỳ Phi Bạch cũng không phải là người thích hợp để làm bạn đời. Nhưng Tổng giám đốc Quan, lần đầu tiên ngài bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, khiến tôi có hơi bối rối không biết làm sao.”
Quan Lẫm Vực không nói.
Trợ lý nói: "Cần tôi đi nói với nhị hoàng tử, Tổng giám đốc Quan ngài phải tiếp tục nghỉ ngơi không khám bệnh cùng ngài ấy?"
Quan Lẫm Vực ngồi thẳng người: "Không cần, tôi đã tiêm thuốc ức chế, không còn đáng ngại nữa. Tôi phải ở bên lúc khám và trị liệu, tôi xuất hiện, sẽ cho Tư Hãn càng nhiều lưu lượng, bây giờ cậu ta cần phải cho nhân dân Tinh Tế biết, hai năm qua cậu ta đã trải qua điều gì, vì cuộc sống bình yên của mọi người đã trả giá điều gì."
Trợ lý lập tức đưa khăn tay, ý Quan Lẫm Vực lau sạch mồ hôi trán gò má, giúp anh sửa sang quần áo, xoay người đi theo sau anh, lần nữa đi đến phòng khám của Kỳ Phi Bạch.
Lục Tư Hãn xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Phi Bạch, đã đủ khiến cư dân mạng khϊếp sợ.
Nhưng không ai tin Lục Tư Hãn đến để tiến hành trị liệu vật lý tâm lý.
[Ngài ấy chính là nhị hoàng tử của Tinh Tế, tài nguyên gì mà không có, làm sao có thể để bác sĩ khám và trị liệu vừa mới tốt nghiệp cho ngài ấy.]
[Tin đồn nhị hoàng tử trời sinh phong lưu la cà, chỉ sợ là hướng về phía khuôn mặt Kỳ Phi Bạch đến.]
[Kỳ Phi Bạch làʍ t̠ìиɦ nhân không công cho nhị hoàng tử cũng không thiệt thòi, cậu ta mang gen khuyết tật, ngay cả độ phù hợp tiêu chuẩn cũng không đạt được, cuối cùng vẫn gả cho Beta, không bằng làʍ t̠ìиɦ nhân cho nhị hoàng tử.]
[Kỳ Phi Bạch cũng coi như hoàn thành mục đích chuyến đi này, quyến rũ một người đàn ông tôn quý như thế.]
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, quyến rũ đàn ông đã được người xem nhận định, trở thành mục đích chân chính của Kỳ Phi Bạch đến chương trình giải trí này.
Đương nhiên, nếu Kỳ Phi Bạch biết những người này suy nghĩ như thế nào, một lát sau cũng sẽ thừa nhận.
Đúng là cậu đến đây quyến rũ đàn ông, đến quyến rũ Quan Lẫm Vực!
Nhưng khi Kỳ Phi Bạch nghe thấy Lục Tư Hãn muốn cầu, cậu không biết vì sao, cậu có thể bỏ qua chuyện tìm bạn đời cho rằng quan trọng nhất, dùng năng lực nửa vời mà nguyên chủ học được chẩn đoán bệnh cho Lục Tư Hãn.
Kỳ Phi Bạch ngồi nghiêm chỉnh, thái độ đối với công việc nghiêm túc hơn so với tưởng tượng của mọi người, thậm chí còn đặt hòn đá sang một bên, kéo màn hình quang não treo sang bên trái, sau khi thu nhỏ lại đứng ở trên bàn, chọn bàn phím ba chiều: "Xin hỏi anh tên gì?"
Đây là quá trình khám và trị liệu trong trí nhớ của nguyên chủ.
Lục Tư Hãn: "Lục Tư Hãn.”
Kỳ Phi ghi chép lại rồi hỏi: "Xin hỏi anh Lục muốn hỏi vấn đề gì?”
Lục Tư Hãn nhìn người trước mắt, thật sự khó có thể so sánh cậu với tư liệu mình nhận được hôm nay.
Hắn 14 đã đi theo phụ hoàng xuất chinh, chinh chiến sa trường hơn mười năm, rất ít khi có thể nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ như vậy.
Thậm chí dưới ánh mắt thuần khiết như vậy, sắc đẹp quá mức tinh xảo chói mắt của cậu đã không còn là thứ khiến người ta chú ý nhất.
Trừ khi Kỳ Phi Bạch cực kỳ am hiểu ngụy trang, nếu không sao cậu có thể là người ác độc như trong tư liệu.
Lục Tư Hãn che giấu suy nghĩ của mình, nói với Kỳ Phi Bạch: "Tôi mới từ chiến trường trở về, trong hai năm chiến tranh, tôi đã mất đi năm người anh em tình cảm như ruột thịt.”
Dứt lời, Quan Lẫm Vực đã xuất hiện ở cửa.
Tầm mắt của Kỳ Phi Bạch thoáng nhìn bóng dáng ở cửa, theo bản năng quay đầu nhìn, khi giao nhau với tầm mắt Quan Lẫm Vực, xúc động tương tự như thời kỳ động dục trước đây sinh ra từ đáy lòng.
Hô hấp của cậu trở nên chậm chạp, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Quan lẫm Vực dời tầm mắt trước cậu một bước, nhìn về phía Lục Tư Hãn.
Kỳ Phi Bạch cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lục Tư Hãn.
Giọng cậu hơi nhẹ, khuyên Lục Tư Hãn: "Thành tích học tập của tôi ở trường không tốt, không phải bác sĩ khám và trị liệu giỏi, có thể tôi không thể giúp gì được cho anh.”
Lục Tư Hãn nói: "Không, tôi cảm thấy cậu có thể.”
Đuôi mày Quan Lẫm Vực khẽ run, đóng cửa phòng khám lại, ngồi trên sô pha ở góc phòng, thu hồi khí thế, giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.
Góc trên bên phải bàn làm việc của phòng khám, tốc độ lăn tăn của khu bình luận cực nhanh, các loại ngôn luận hỗn loạn, nhưng không ai dừng ánh mắt ở trên đó.
Kỳ Phi Bạch cẩn thận hỏi: "Bọn họ đều đã chết?”
Lục Tư Hãn gật đầu: "Đúng, chết trong miệng Trùng tộc.”
Tròng mắt Kỳ Phi Bạch thoáng chốc đỏ lên.
Trùng tộc, là kẻ thù của con người.
Giống như hải cẩu với chim cánh cụt.
Có điều con người lợi hại hơn chim cánh cụt, thực lực bản thân bọn họ không bằng Trùng tộc, nhưng phát minh ra rất nhiều vũ khí, mượn những vũ khí đó, có thể chống lại Trùng tộc.
Kỳ Phi Bạch hít sâu một hơi, không cách nào kìm nén nỗi đau khổ của sự đồng cảm, chỉ cảm thấy ngực bởi vì mấy câu nói của Lục Tư Hãn mà nặng nề phát đau.
"Vậy chắc chắn anh đã rất đau khổ."
Lúc nói những lời này, thậm chí cậu không kiềm chế được tiếng nghẹn ngào, cùng với sự đau nhức truyền đến từ hốc mắt.
Lúc này cơ thể Lục Tư Hãn căng thẳng, yết hầu khẽ run, ánh mắt nhìn Kỳ Phi Bạch càng sâu không thấy đáy.
Giọng nói hắn khàn đi ba phần: "Đúng, tôi vẫn rất đau khổ.”
Dứt lời, hắn ngừng thở, cố hết sức điều chỉnh tâm trạng của mình.
Điều này không nằm trong kế hoạch của hắn, hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện bộc lộ tình cảm chân thật trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả từ khi bắt đầu chỉ muốn diễn xuất.
Quan Lẫm Vực trong góc phòng khám tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, mùi dừa trong veo lẫn hơi thở mới rõ ràng hơn vừa rồi chút, khiến anh suýt nữa hoài nghi Kỳ Phi Bạch ra ngoài không có tiêm thuốc ức chế.
Sau khi anh giấu mình trong góc cây xanh, ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Phi Bạch, mang theo du͙© vọиɠ ngay cả chính mình cũng khó có thể phát hiện, ẩn giấu ở sâu trong đáy mắt.
Cũng may, phòng phát sóng trực tiếp không thay đổi thành cảnh của Quan Lẫm Vực, không người biết tâm trạng và trạng thái của anh lúc này.
Nhưng vào lúc này, bầu không khí phòng khám bệnh, trước nay chưa từng trầm thấp áp lực, tràn ngập bi tráng và tiếng khóc đến từ chiến trường.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đặt lực chú ý ở quá trình khám và trị liệu của Kỳ Phi Bạch, bọn họ nghe được Kỳ Phi Bạch thẳng thắn hỏi Lục Tư Hãn có đau khổ hay không, mắng cậu đến máu chó đầy đầu.
[Lần đầu tiên gặp bác sĩ trị liệu không xoa dịu tâm trạng, ngược lại xát muối trên miệng vết thương!]
[Này cũng quá thiếu chuyên nghiệp! Tại sao tổ tiết mục thông qua báo danh của cậu ta]
[Tổ tiết mục tranh thủ thời gian can thiệp, nhị hoàng tử không phải người bình thường, tốt nhất lập tức đưa ngài ấy đến phòng khám bệnh của anh họ Kỳ Phi Bạch!]
[Tâm trạng của người bệnh trong phòng khám của Kỳ Diệu đã hoàn toàn ổn định, đây mới là bác sĩ trị liệu tâm lý xuất sắc!
Tiếng gõ cửa phòng khám vang lên, ánh mắt ba người trong phòng đồng thời chuyển tới cửa.
Kỳ Phi Bạch hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới cửa, mở cửa phòng, ngoài cửa xuất hiện một nam sinh có ngoại hình tương tự cậu năm phần, nhưng không tinh xảo bằng cậu, với đạo diễn tổ tiết mục và nhân viên công tác khác.
Nam sinh kia chính là anh họ của Kỳ Phi Bạch, Kỳ Diệu, ngoại trừ dung mạo, các phương diện đầu Kỳ Phi Bạch.
Đó cũng là người mà khán giả đang kêu gọi.
Ánh mắt cậu ta tràn đầy trách cứ liếc Kỳ Phi Bạch một cái, lập tức nhìn về phía Quan Lẫm Vực trong góc, bị sự lạnh lùng của Quan Lẫm Vực đâm bị thương, cậu ta cụp mắt che giấu sự không cam lòng trong đáy mắt, rồi ngước mắt nhìn Lục Tư Hãn, trong mắt chỉ còn lo lắng.
Đạo diễn phía sau Kỳ Diệu tiến lên một bước: "Nhị hoàng tử, ngài có muốn đổi bác sĩ khác không? Kỳ Diệu là bác sĩ có năng lực mạnh nhất mùa này.”
(1) Xác định tính chất của vấn đề.