“Kết quả xét nghiệm di truyền của nó chắc chắn có vấn đề, sao nó lại bị bệnh nặng đến mức không thể có con? Cái, cái này có khác gì Beta.” Trong giọng nói đầy lo lắng của người phụ nữ có kèm theo chút hoang mang.
Người đàn ông trung niên nói: “Còn không bằng Beta.”
Người phụ nữ nói: “Hay là, chúng ta sinh thêm một đứa? Cho dù sinh ra một Beta còn tốt hơn một Alpha vô sinh, đây chẳng phải tuyệt hậu sao, sau này nó mất, tài sản này biết cho ai?”
Giọng nói của người đàn ông trung niên có phần cáu kỉnh: “Sinh sinh sinh, ông là Beta, đâu có dễ sinh như vậy! Tôi khó khăn lắm mới giành sản nghiệp về tay mình, lẽ nào sau này phải dâng lên cho đứa em trai cứ dòm ngó tôi sao?”
Quan Lẫm Vực mở mắt ra, trước mắt chỉ là một màn tối, giống như cuồng phong đang quét qua.
Ánh đèn trong phòng khách chiếu bóng lên khuôn mặt anh, đôi lông mày sâu thẳm của anh ẩn trong bóng tối.
L*иg ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
Anh tưởng mình đã quên những chuyện đó rồi.
Quan Lẫm Vực siết chặt ly rượu trong tay, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn vào chỗ mình và Kỳ Phi Bạch đã đứng khi nãy.
Anh bị cha mẹ bỏ rơi vì căn bệnh di truyền này, lang thang khắp Hoang Tinh, nhưng chưa từng quan tâm đến vấn đề sinh sản giống như bây giờ.
Sau khi được cha mẹ hiện tại nhận nuôi, anh càng cảm kích trước vẻ đẹp của thế giới này, dù sao thì anh ở gia đình cũ cũng không được xem trọng như gia đình cha mẹ nuôi bây giờ.
Vào lúc này, sự bất lực vì không có khả năng sinh sản, và sự ham muốn khống chế cùng tính chiếm hữu của Alpha đối với Omega đang xung đột lẫn nhau, lần đầu tiên anh oán trách cha mẹ ruột của mình.
Rõ ràng chính sự kết hợp của họ đã gây ra căn bệnh di truyền của anh, cuối cùng, người hứng chịu tất cả chỉ có mình anh.
Quan Lẫm Vực thậm chí có thể cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt không ổn định của Alpha, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức bùng nổ.
Một tiếng “ding” vang lên, âm thanh thông báo tin nhắn kéo anh ra khỏi hồi ức và tâm trạng nặng nề.
Anh hoàn hồn lại, mở tin nhắn trong quang não một cách điềm tĩnh, anh đã đoán trước có lẽ là việc ở công ty, lúc này anh cảm thấy bực bội chưa từng có.
Hình ảnh tin nhắn hiện ra trước mắt, là của Kỳ Phi Bạch.
Kỳ Phi Bạch: [Anh Lẫm Vực, trong lòng anh chắc chắn có em, vì nghĩ cho em nên mới đưa em về nhà mà không đánh dấu em! Em không có gì báo đáp, đợi em hủy bỏ hôn ước sẽ lấy thân đền đáp, sau này anh làm chồng em có được không?]
Bóng tối bao trùm Quan Lẫm Vực dần dần tiêu tán.
Quan Lẫm Vực nheo mắt khó tin, thậm chí còn nghiêng đầu nhấp thêm một ngụm rượu mạnh trong ly.
Tâm trí bị rượu mạnh làm cho bùng nổ, anh lại nhìn đoạn tin nhắn của Kỳ Phi Bạch.
Một tiếng cười khúc khích không tự chủ phát ra từ miệng Quan Lẫm Vực, trong tiếng cười thậm chí còn có chút hoang đường.
Anh chống tay không lên tay vịn của chiếc ghế sofa, đầu ngón tay chạm vào thái dương, ánh mắt đen trầm dần trở nên dịu dàng.
Anh chậm rãi lắc ly rượu mạnh, âm thanh khi rượu chuyển động trong lý vang lên rất rõ ràng trong căn phòng khách yên tĩnh.
Quan Lẫm Vực nới lỏng cà vạt, tùy ý treo trên đầu ngón tay.
Hộp thoại sáng lên, có tin nhắn mới, Kỳ Phi Bạch lại gửi một tin nhắn khác, trong đó có một bức ảnh.
Trong ảnh, trong lòng bàn tay hồng hào của Kỳ Phi Bạch có hai chiếc khuy áo màu mực, chính là những chiếc mà hôm nay Kỳ Phi Bạch đã lấy từ tay áo của anh.
Kỳ Phi Bạch: [Khuy áo này có mùi pheromone của anh, mùi rất thơm.]
Hai mắt Quan Lẫm Vực hơi lóe lên, ngón tay với các khớp xương rõ ràng quấn quanh cà vạt, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
Sự dịu dàng của anh dần biến mất, khóe miệng trông rất nghiêm túc, ánh mắt hơi lạnh lùng, cả người giống như bị xé thành hai nửa.
Một nửa bảo anh tránh xa Kỳ Phi Bạch, đừng làm hại cậu.
Một nửa bảo anh không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần thỏa mãn du͙© vọиɠ
Cuối cùng, Vu Triết đang có một đêm nồng nàn cùng với Omega bé nhỏ của mình, nhận được tin nhắn từ Quan Lẫm Vực: [Giúp tôi sắp xếp xét nghiệm di truyền và chuyên gia tư vấn.]
Vu Triết ngồi dậy trong bộ quần áo xộc xệch, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm túc.
Omega của cậu ấy tiến lại gần: “Có chuyện gì thế? Phải làm việc sao?”
Vu Triết nói: “Không phải, Kỳ Phi Bạch đó, có chút chuyện.”
Kỳ Phi Bạch không biết Vu Triết đánh giá về mình.
Cậu gửi hai tin nhắn cho Quan Lẫm Vực, Quan Lẫm Vực trả lời bằng một tin nhắn: [Đừng học bậy bạ trên mạng, nghỉ ngơi sớm đi.]
Hôm nay, lần thứ ba Kỳ Phi Bạch quay trở lại phòng phát sóng trực tiếp của hoạt náo viên đó.
Hai lần đầu đều là học cách gửi những câu tán tỉnh cho Quan Lẫm Vực.
Lần này, cậu công khai viết: [Hoạt náo viên hoạt náo viên, tôi học theo lời của anh, nhưng anh ấy bảo tôi đừng học theo anh nữa, nghỉ ngơi sớm đi, vậy là ý gì?]
Bình luận này của cậu đã được hoạt náo viên đó nhìn thấy.
Hoạt náo viên: “Chắc là ngại ngùng đó, không chịu được những lời ngọt ngào của chúng ta, lại quan tâm cậu đấy.”
Kỳ Phi Bạch: [Vậy có hi vọng không?]
Hoạt náo viên: “Có có có, chắc chắn là có!”
Kỳ Phi Bạch vui mừng đến mức tặng ngôi sao nhỏ mười đồng cho hoạt náo viên, rồi mới ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Kỳ Phi Bạch dậy sớm, không phải đi hủy hôn với Thời Kha.
Hôm nay cậu phải đến nhà người bạn của Tiểu Tô để an ủi một Omega mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Họ phải tranh thủ trước giờ cao điểm, lúc đó xe buýt cũng không quá đông người.
Hai người ngồi ở phía sau xe, ánh nắng ban mai chiếu vào người họ, tươi tắn như những bông hoa chớm nở ướt đẫm sương trong ánh bình minh, khiến những người trên xe không khỏi nhìn trộm.
Tiểu Tô nói với Kỳ Phi Bạch: “Người bạn đó của tôi, sau khi sinh xong thì khóc suốt ngày suốt đêm, nhà chồng và chồng cậu ta sắp tức điên vì cậu ta rồi.”
Điều này đánh trúng điểm nhạy cảm của Kỳ Phi Bạch: “Sinh em bé xong sao phải khóc? Nên vui mới đúng chứ?”
Tiểu Tô: “Cho nên mới gọi là trầm cảm sau sinh, cũng không biết tại sao lại khóc suốt ngày, nghe nói chẳng quan tâm gì đến em bé.”
Hai người trò chuyện suốt chặng đường, khi đến nhà bạn của Tiểu Tô, nhà chồng người bạn đó lại tỏ thái độ với Kỳ Phi Bạch.
Mẹ chồng nhướng mày, tỏ vẻ khó gần, ông ta không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với Kỳ Phi Bạch: “Sao nó lại gọi các người đến khám bệnh? Nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, các người đi giùm đi.”
Tiểu Tô có vẻ hơi nhu nhược khi đối diện với những người này.
Kỳ Phi Bạch lại vô cùng cục cằn, trực tiếp nói: “Cũng đâu phải ông kêu chúng tôi đến, chúng tôi chỉ nghe theo bệnh nhân.”
Ánh mắt cậu nhìn mẹ chồng này còn khinh miệt hơn ánh mắt mẹ chồng kia nhìn cậu: “Thấy ông khó tính như vậy, bạn của Tiểu Tô sinh em bé xong thì khóc lóc suốt ngày, chắc là bị ông chọc tức rồi!”
“Ông không muốn tôi xem bệnh cho cậu ấy, là không nỡ tiêu tiền hay là muốn để cậu ấy chết!”
Chiêu đổ lỗi này cũng quá thâm rồi!
Không cho Kỳ Phi Bạch khám bệnh, là muốn đưa con dâu vào con đường chết sao?
“Vậy để tôi xem thử cậu có tài năng gì!” Mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỳ Phi Bạch kéo tay Tiểu Tô, ung dung bước vào nhà bọn họ, thậm chí còn nhìn xung quanh, quan sát khung cảnh trong nhà, sau đó nhận xét: “Nhà không ngăn nắp bằng nhà tôi, không dọn dẹp vệ sinh sao? Vốn là cái... Omega sinh xong sẽ rất nhạy cảm, người trong nhà không biết chăm sóc cậu ấy sao?”
Chim cánh cụt đực trong số đó là một trong những loài có trách nhiệm nhất trong giới động vật!
Trong thế giới chim cánh cụt của họ, cha mẹ chồng, cha mẹ vợ không hề giúp đỡ gì cho cặp vợ chồng trong việc sinh con nuôi con, bởi vì bọn họ cũng muốn sinh con.
Nhưng chim cánh cụt đực sẽ chịu trách nhiệm sinh tồn và nuôi dạy con non!
Chim cánh cụt đực chẳng phải là ông chồng trong đại gia đình đó sao!
Ngay cả một môi trường gọn gàng sạch sẽ cũng không cho người ta được, chẳng trách Omega lại khóc!
Quả nhiên, trong phòng ngủ, tình trạng của Omega trông rất tệ.
Phòng ngủ không mở đèn, Omega và đứa trẻ bị bóng tối bao trùm.
Thậm chí tiếng mở cửa cũng khiến cả người cậu ấy run lên, sau đó hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Giây phút đó, Kỳ Phi Bạch đều quên hết những lời nào là phải phát huy giá trị cuộc sống, dùng danh tiếng để kiếm tiền mà Quan Lẫm Vực đã nói.
Lúc này cậu cảm thấ đau lòng cho Omega này, và đứa bé trong lòng cậu ấy.
Cậu tiến lên hai bước: “Xin chào, tôi là Kỳ Phi Bạch, là nhà trị liệu tâm lý nổi tiếng, tuy thành tích học ở trường tôi không khả quan lắm, nhưng tôi cũng đã từng giúp trị bệnh cho anh trai của Tiểu Tô.”
“Cậu có muốn tôi giúp cậu không?”
Omega đó nhìn Tiểu Tô, nụ cười có chút thê lương: “Vô ích thôi, chồng tôi đã tìm cho tôi bác sĩ khác, nhưng dù có điều trị thế nào, đối với tôi chẳng có tác dụng gì.”
Nói rồi, cậu ấy bắt đầu kích động: “Tôi cũng biết pheromone và hormone của cơ thể sẽ bị rối loạn sau khi sinh con, sẽ nảy sinh một số cảm xúc tiêu cực hoặc những loại cảm xúc khác, tôi cũng đang kiểm soát, lúc nào cũng tự nhủ với bản thân rằng, Omega nào sinh đẻ cũng sẽ trải qua những chuyện này, bọn họ có thể chịu đựng được, tôi có gì mà không chịu đựng được chứ.”
“Nhưng không còn cách nào!” Thậm chí cậu ấy còn khóc lớn: “Tôi không còn cách nào khống chế được bản thân mình nữa! Tôi cũng từng uống thuốc, những cảm xúc đó có thể dằn xuống, nhưng tôi vẫn muốn khóc!”
“Vậy thì khóc đi!” Kỳ Phi Bạch nói.
Tiểu Tô gật đầu: “Không thể đè nén được! Vậy thì hãy giải tỏa nó!”
Omega sững sờ, không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.
Sau đó, cậu ấy ôm lấy Tiểu Tô, ôm lấy người bạn tốt của mình, trút hết mọi đau đớn trong khoảng thời gian này.
Cuộc sống mà cậu ấy mô tả, vô cùng ngột ngạt bí bách, khiến Tiểu Tô và Kỳ Phi Bạch không khỏi đau lòng.
Cuối cùng, Kỳ Phi Bạch siết chặt nắm đấm, đấm vào không khí: “Dựa vào đâu mà để một mình cậu chịu đựng! Cậu và em bé mới là những người quan trọng nhất! Cậu sinh con, cậu là người giỏi nhất! Dựa vào đâu mà để cậu phải chịu đựng một mình!”
“Nếu cậu không hạnh phúc thì hãy làm cho tất cả họ không hạnh phúc! Cuộc sống của cậu hỗn loạn như vậy, thì phải khiến cho cuộc sống của bọn họ càng thê thảm hơn cậu!”
“Có thể sinh con mới là tuyệt vời nhất! Cậu là người đáng được nâng niu mới đúng!”
“Nếu cậu sinh con cho tôi! Ngày nào tôi cũng sẽ nâng niu cậu trong lòng bàn tay!”
“Nếu có ai dám chọc giận cậu, tôi sẽ băm họ ra thành tám khúc!”
“Còn không dọn dẹp vệ sinh trong nhà! Nửa đêm bắt một mình cậu pha sữa, bọn họ thì ngủ ngon lành! Làm sao như thế được!”
“Nếu cậu sinh con cho tôi, chuyện đút sữa chắc chắn sẽ do tôi đảm nhận!”
Con người hạnh phúc hơn chim cánh cụt rất nhiều, có rất nhiều kỹ thuật công nghệ cao!
Thậm chí còn có robot đút ăn tự động hoặc bảo mẫu để chăm sóc trẻ em và Omega, nhưng chúng rất đắt tiền, các gia đình bình thường không thể mua được.
Việc nuôi dạy con cái đối với bọn họ không phải là vấn đề khó, thậm chí gia đình này đâu chỉ có hai người chăm em bé!
Chim cánh cụt bọn họ, vợ chồng có thể thay phiên nhau nuôi con!
Một con dẫn con đi theo đàn, một hai tháng chẳng có gì ăn, sống sót dựa vào lượng mỡ tích trữ, và phải đem thức ăn dự trữ đó để nuôi những chú chim cánh cụt con.
Con còn lại đi săn ở bên ngoài, ăn đến mập mạp béo múp, dự trữ rất nhiều thức ăn, mới có thể trở về thay phiên để con còn lại đi săn.
Chúng cực khổ như thế, hai vợ chồng vẫn yêu thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau nuôi dưỡng con cái.
Nhưng loài người còn không bằng những chúng chim cánh cụt bọn họ!
Kỳ Phi Bạch tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào cửa phòng ngủ: “Không thể để những kẻ xấu này nhàn hạ được!”
“Cậu uống thuốc rồi thì cũng không thể nhẫn nhịn được, phải trút cơn tức trong lòng ra chứ! Ai khiến cậu khó chịu thì cậu trút giận với người đó!”
“Đập nát chén cơm của bọn họ! Vứt chăn của bọn họ! Vứt rác vào chỗ của bọn họ!”
“Thật là tức chết tôi mà!”
“Nếu cậu sinh con cho tôi, sao tôi có thể để cậu sống những ngày tháng như thế này!”
“Ngày nào tôi cũng lên livestream bắt cá xin tiền thưởng của mọi người để nuôi cậu và con! Mỗi ngày tôi sẽ khám bệnh cho mười người để kiếm tiền nuôi cậu!”
“Tôi sẽ không cho cậu làm việc nhà, cũng sẽ không bắt cậu thức đêm chăm con không được ngủ!”
“Cậu không được sống thoải mái thì cũng đừng để bọn họ sống thoải mái!”
“Xử bọn họ!”
Omega và Tiểu Tô choáng váng trước những gì cậu nói.
Kỳ Phi Bạch tức giận nên giọng nói có hơi gay gắt, cửa phòng ngủ bị đập ầm ầm, mẹ chồng của Omega ở ngoài cửa nói: “Các người đang làm gì vậy? Ồn ào thế có cho người khác ngủ tiếp không!”
Kỳ Phi Bạch: “Ông ta còn dám ngủ tiếp!”
“Xử ông ta!”
Omega đặt đứa trẻ vào lòng Tiểu Tô, thậm chí còn không mang giày, vén chăn lên, đứng dậy lao ra cửa với cơn tức giận như đang chiến đấu trên chiến trường!
Kỳ Phi Bạch quay người theo cậu ấy, tiếng cổ vũ vô cùng chân thành: “Xông lên đi! Cậu còn chưa được ngủ, ông ta còn dám ngủ lại sao! Xử ông ta!”
Chim cánh cụt nhỏ là động vật hoang dã. Mặc dù là chim cánh cụt, nhưng vẫn có tính ngang bướng.
Tiểu Tô thấy Kỳ Phi Bạch châm dầu vào lửa đi theo phía sau bạn mình, hai người lao ra khỏi phòng ngủ, phòng khách lập tức truyền đến tiếng huyên náo và tiếng đập phá đồ đạc khiến gà chó không yên!
Tiểu Tô: “...”
Hôm nay tâm trạng của Quan Lẫm Vực không tốt lắm, cả công ty đều biết, hôm nay không phải là ngày giao báo cáo.
Ngay cả Vu Triết cũng không muốn bước vào căn phòng ngột ngạt, mây mù u ám bao trùm đó.
Nhưng cậu ấy không thể không đi, thậm chí tốc độ bước chân còn phải nhanh hơn bình thường một chút, lực đẩy cửa văn phòng của Quan Lẫm Vực rất mạnh, thể hiện rõ sự vội vã, hoàn toàn thiếu đi sự điềm tĩnh của một trợ lý tổng giám đốc.
Quan Lẫm Vực giương mắt nhìn Vu Triết, giơ đầu ngón tay ấn lên giữa lông mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Vu Triết nói: “Kỳ Phi Bạch lên hot search rồi! Cậu ấy đã xúi giục Omega mới sinh con được hai tháng quậy phá nhà chồng, video đang được lan truyền điên cuồng trên mạng!”
Quan Lẫm Vực: “...”
Nhất thời không biết nên đối mặt với tin tức này bằng cảm xúc gì.
Quan Lẫm Vực còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì Kỳ Phi Bạch đã gọi video tới.
Quan Lẫm Vực vừa kết nối cuộc gọi video, tiếng ồn lập tức bao trùm lấy anh.
Khi anh nhìn kỹ hơn thì thấy Kỳ Phi Bạch đang đứng trên ghế sofa, phía sau là một Omega đang phát điên đập phá mọi thứ trong nhà. Bất cứ thứ gì trong tay cậu ấy đều sẽ ném về phía Omega nam trung niên kia, đây chắc là nhà chồng đang nổi tiếng trên hot search?
Kỳ Phi Bạch vừa quan sát trận chiến, vừa giơ nắm đấm lên hô hét cổ vũ: “Đập ông ta! Cho ông ta về chuồng ngủ!”
Sau khi phát hiện video được kết nối, hai mắt cậu lập tức sáng lên, nở nụ cười hưng phấn, giọng nói từ hung dữ chuyển sang ngọt ngào: “Anh Lẫm Vực! Anh xem hot search chưa! Em đoán chắc anh sẽ nhìn thấy!”
Quan Lẫm Vực chuyển ngón tay từ ấn đường sang xoa thái dương, rồi đứng dậy gọi Vu Triết đi cùng mình: “Chưa thấy, nhưng Vu Triết đã nói với tôi rồi, hiện giờ em đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói ngọt ngào của Kỳ Phi Bạch có chút lo lắng: “Anh! Anh đừng hiểu lầm! Là do gia đình họ quá đáng lắm! Em không có làm điều xấu đâu! Sau này em cũng sẽ không nổi điên lên như vậy ở nhà!”
“Em sao cũng được! Tuy em là người sinh con! Nhưng em là...” Chim cánh cụt đực! Rất có trách nhiệm!
“Nhưng chắc chắn em sẽ yêu thương anh! Sẽ không nổi điên khi anh không giúp em trông con!”
“Anh, anh chắc chắn không phải là người như họ đâu! Người mà em thích là tốt nhất rồi!”
Quan Lẫm Vực bước vào thang máy, khóe miệng hơi nhếch lên, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên.
Anh tưởng người này gọi điện đến cầu cứu.
Anh đã căn dặn Vu Triết gọi cảnh sát, thậm chí trong đầu còn nghĩ ra hàng vạn chiến lược xử lý khủng hoảng, không thể để dư luận đè bẹp Kỳ Phi Bạch.
Nào ngờ người này gọi điện đến chỉ để giải thích cậu sẽ không làm như thế?
Quan Lẫm Vực bất lực thở dài: “Được, tôi biết rồi, em đừng tắt máy, cẩn thận bị thương.”
Kỳ Phi Bạch: “Em sẽ không bị thương!”
Sau đó cậu quay đầu lại, cầm lấy chiếc gạt tàn trên bàn trà đưa cho Omega: “Ném cái này ném cái này!”
Sau đó quay sang Quan Lẫm Vực nói: “Đáng tiếc quá, khó khăn lắm anh mới nói chuyện video với em, mà em phải giúp cậu ấy đánh nhau, anh có thể bù cho em cuộc gọi khác được không, em muốn gọi cho anh trong yên tĩnh cơ!”
Nói xong, cậu lại cầm cuốn sách trên sô pha lên: “Cái này nặng hơn cái này nặng hơn! Đánh ông ta đi! Đánh cho ông ta ngủ thêm giấc nữa!”
Quan Lẫm Vực: “...”
Vu Triết ở bên cạnh theo dõi dư luận trên Tinh Võng, liên hệ với bộ phận quản lý kiểm soát dư luận, cậu ấy nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của mẹ chồng Omega, trước tiên là bị bão bình luận làm tổn thương, sau đó bị Kỳ Phi Bạch trong phòng phát sóng trực tiếp hạ gục.
Chỉ là... cậu ấy hoàn toàn cảm nhận được tình yêu sâu đậm của cậu dành cho tổng giám đốc Quan.