Chương 14

Dường như hai người Kỳ Phi Bạch và Quan Lẫm Vực đã hình thành một thế giới riêng bên trong xe.

Giữa bọn họ có một dòng khí chuyển động vừa chậm rãi vừa triền miên.

Rồi trong ánh mắt khϊếp sợ của Quan Dao Dao, Quan Lẫm Vực đã chia sẻ màn hình quang não của mình cho Kỳ Phi Bạch xem, đốt ngón tay thon dài chỉ vào những lời chỉ trích và chửi rủa đang ồn ào huyên náo trên mạng Internet lúc này.

Anh nghiêng mắt nhìn Kỳ Phi Bạch, giọng nói cũng mang theo một tia cẩn thận khó phát hiện: “Em thấy rồi chứ, những người này đều đến mắng em sau khi vị hôn phu của em đăng bài.”

Miệng của cư dân mạng rất bẩn, thứ mà Quan Lẫm Vực cho Kỳ Phi Bạch xem, vẫn chưa phải là những lời mắng chửi thậm tệ nhất.

Nếu Kỳ Phi Bạch xem một mình, thì cậu sẽ tức giận, sẽ không vui.

Nhưng lúc này, Kỳ Phi Bạch có thể cảm nhận được sự bảo vệ mà Quan Lẫm Vực dành cho mình, nên những thứ khiến cậu bực bội trong lòng kia cũng tan biến trong nháy mắt.

Cậu không nhúc nhích nhìn Quan Lẫm Vực, cảm xúc bình tĩnh hơn tưởng tượng của những người trong xe nhiều, nói: “Vậy em phải làm thế nào, hiện tại em lập tức đi mắng lại bọn họ!”

Thậm chí giọng nói của cậu còn hơi hung dữ, nghe qua thì hăng hái vô cùng.

Quan Dao Dao càng che kín miệng lại, sợ mình không cẩn thận một chút sẽ phát ra tiếng, ánh mắt nhìn Kỳ Phi Bạch cũng tỏa sáng lấp lánh.

Cô ấy đã hiểu, tại sao anh trai lại đối xử đặc biệt với Omega này như thế rồi.

Chân thành và đáng yêu quả nhiên là kỹ năng gϊếŧ người mạnh nhất.

Đáy mắt Quan Lẫm Vực cũng ánh lên một tia cười: “Không cần, bọn họ đông người, sao em có thể cãi lại bọn họ được.”

Kỳ Phi Bạch: “Vậy thì em phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Quan Lẫm Vực nhìn Kỳ Phi Bạch nghiêm túc hơn ban nãy: “Em phải biết rằng, em là Omega, không chỉ tố chất cơ thể không bằng Beta và Alpha, mà xã hội và gia đình còn sẽ áp đặt lên người em một số trách nhiệm hôn nhân và sinh sản…”

Quan Lẫm Vực nói đến đây, thì dừng lại.

Thoạt nhìn mong muốn sinh sản của Kỳ Phi Bạch, không hề giống bị người khác áp đặt.

Nên anh đã bỏ qua điểm này: “Vì thế, vào lúc em bị bắt nạt, đầu tiên phải chấn chỉnh thái độ của mình, những lỗi sai, thì không cần ngụy biện, nhưng đồng thời cũng phải biết phản kháng.”

Lúc này, cũng đúng thời điểm gió tanh mưa máu trên mạng Internet.

[Loại Omega như Kỳ Phi Bạch nên bị đưa đến Trùng tộc liên hôn chính trị!]

[Cậu ta không xứng với Thời Kha.]

[Tại sao lại có Omega phóng đãng không biết giới hạn như vậy chứ?]

[Tổng giám đốc Quan mắt sáng như sao, chắc chắn cũng chướng mắt loại Omega như vậy!]

[Đó là đương nhiên, sao Tổng giám đốc Quan có thể dây dưa không rõ với loại người đê tiện đã có hôn ước này được!]

[Cậu ta còn chẳng dám đáp lại, nhất định là chột dạ rồi.]

Nhưng đúng lúc này, tài khoản của Kỳ Phi Bạch lại đáp lại.

Kỳ Phi Bạch: [Tôi rất xin lỗi vì đã khiến Thời Kha gặp rắc rối, vì tôi cho rằng mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nên mới chọn theo đuổi những người khác. Có lẽ là tôi đã hiểu lầm anh thích anh trai tôi, nên mới theo đuổi người khác, tôi đã đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước rồi, hy vọng anh có thể đồng ý.]

Khi bài đăng này được gửi đi, Kỳ Phi Bạch cũng giơ ngón tay cái lên với Quan Lẫm Vực - nhân viên biên tập chủ yếu: “Anh thật lợi hại đó, anh Lẫm Vực, như vậy thì mọi người sẽ không mắng em nữa đúng không?”

Tuy rằng cậu không biết soạn bài, nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh câu từ của con người.

Quan Dao Dao và Vu Triết bên cạnh cũng cực kỳ khϊếp sợ.

Hóa ra, anh trai/ Tổng giám đốc Quan còn có năng lực như vậy!

Nhưng mà đây vẫn chưa phải toàn bộ, Quan Lẫm Vực còn nói: “Nếu trong bài đăng chúng ta đã nhắc đến quan hệ của vị hôn phu và anh trai em, thì cũng cần phải đưa ra bằng chứng, để mọi người đều biết, ai mới là bên sai lầm.”

Kỳ Phi Bạch gật đầu: “Vâng, là bọn họ sai trước, Thời Kha vẫn luôn coi em là thế thân của anh họ, anh ta nói, nếu không phải em có ba phần giống với anh họ, thì anh ta đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi.”

“Khốn nạn!” Quan Dao Dao cực kỳ chán ghét: “Cũng chỉ có những cư dân mạng đó không biết gì, chứ trong vòng của chúng ta ai mà chẳng rõ, nhà bọn họ vẫn luôn trói chặt mối hôn ước này, đơn giản là muốn dùng anh để nâng cao thanh danh, mỗi lần bỏ phiếu dân ý, số phiếu của nhà bọn họ luôn cao nhất đấy.”

Những việc này, ban đầu cũng chỉ có vòng chính trị và những quan chức cấp cao mới biết được, đương nhiên nếu không liên quan đến lợi ích của mình, thì những người đó sẽ không chủ động hô hào cho mọi người đều biết, dù sao bọn họ cũng phải sống trong cái vòng hỗn loạn này.

Mà lúc này Quan Lẫm Vực thả tin tức ra thì đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước.

Lúc này, Vu Triết nhìn Quan Lẫm Vực và Kỳ Phi Bạch rồi nói: “Đã liên hệ với tài khoản marketing tin nóng rồi, có mấy tấm ảnh Thời Kha và Kỳ Diệu lén lút hẹn hò.”

Quan Lẫm Vực gật đầu, lại nói với Kỳ Phi Bạch: “Không cần bùng nổ quá nhiều, cứ để những cư dân mạng và tài khoản marketing trục lợi kéo tơ lột kén tự khui ra, thì hiệu quả sẽ càng tốt.”

Kỳ Phi Bạch gật đầu: “Em sẽ nhớ kỹ, về sau nếu có người bắt nạt em, em sẽ phản kháng như vậy!”

Lúc này, dư luận trên mạng Internet đã thay đổi nghiêng trời lệch đất do những tấm ảnh chụp mà tài khoản marketing khui ra ngoài ánh sáng.

Khi mọi người nhận thấy sự ám chỉ trong bài đăng của Kỳ Phi Bạch, thì cũng mở ra hình thức hóng hớt.

[Kỳ Phi Bạch có ý gì, vị hôn phu và anh họ cậu ta có quan hệ gì ư?]

[Chuyện này không phải vẫn luôn có tin đồn à? Chỉ là không có chứng cứ thôi, quan hệ giữa Thời Kha và Kỳ Diệu chắc chắn không đơn giản.]

[Tôi đã hóng được tin là Thời Kha vẫn luôn coi Kỳ Phi Bạch là thế thân của anh họ, đã có tài khoản marketing đào ra ảnh chụp rồi, mọi người mau đi hóng xem, quả nhiên là Thời Kha nɠɵạı ŧìиɧ trước!]

[Gia đình Thời Kha chỉ đối tốt với Kỳ Phi Bạch ngoài mặt thôi, hiện tại Kỳ Phi Bạch đang phải ở trong nhà trọ giá rẻ, còn kém hơn chỗ tôi, mà cả nhà Thời Kha lại sống trong một khu biệt thự cao cấp.]

[Trời ơi, hoá ra kẻ ghê tởm lại chính là Thời Kha, ăn trong chén, còn nhìn trong nồi!]

[Anh ta có vị hôn phu Omega rồi mà còn dây dưa không rõ với những người khác, chuyện này vi phạm “Luật bảo vệ Omega” đúng không?]

[Anh ta còn đăng bài đẩy sang một Omega như Kỳ Phi Bạch, thật là quá ghê tởm, không có trách nhiệm! Omega yếu ớt như vậy, liệu Kỳ Phi Bạch có ổn không?]

Lúc này, trong một khu biệt thự cao cấp nào đó, ánh đèn đường tối tăm chiếu lên con đường thông đến từng ngôi biệt thự.

Có một căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn sáng ngời tựa như mạng Internet đã khui ra ngoài ánh sáng những chuyện xấu xa không ai biết mà Thời Kha đã làm, rồi bày trước mặt mọi người vậy.

Thời Kha ném quang não của mình xuống đất, cực kỳ phẫn nộ.

“Sao cậu ta dám! Cậu ta lại dám đăng bài như thế lên mạng! Những ảnh chụp trong tin nóng đó đến từ đâu? Nhất định là do Kỳ Phi Bạch cung cấp! Không chiếm được tôi nên muốn hủy diệt tôi ư? Cho rằng như vậy thì tôi sẽ thỏa hiệp sao! Khốn kiếp, tôi vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp với cậu!”

“Vậy con định làm thế nào?” Sau lưng Thời Kha truyền đến giọng nói nam tính của một Omega trung niên: “Con muốn giải quyết tình hình hiện tại như thế nào đây? Con đã biết tầm quan trọng của việc duy trì mối hôn ước này với nhà chúng ta mà, sao còn muốn buông thả bản thân? Để hiện tại biến thành cục diện không thể khống chế như vậy?”

“Cha, rõ ràng cha biết người con vẫn luôn thích là Kỳ Diệu, con cũng đã nhẫn nhịn vì gia đình này đủ lâu rồi! Lần này không phải do con không nhịn được nữa, mà là cậu ta đã liên hợp với tài khoản marketing để thiết kế hãm hại con, cậu ta quyết tâm giải trừ hôn ước với con, bởi vì cậu ta cho rằng mình đã leo lên cái cành cao Quan Lẫm Vực rồi, thân phận địa vị của nhà chúng ta sao có thể so được với nhà họ Quan chứ!”

Cha Omega của Thời Kha lại cực kỳ nghi ngờ: “Theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của cha, trước kia cậu ta thật lòng thật dạ với con, cũng không phải loại người sẽ phản bội lại người mình thích trong thời gian ngắn, cậu ta bỏ ra càng nhiều, thì phải càng không nỡ từ bỏ mới đúng.”

Thời Kha bừng tỉnh: “Nhất định cậu ta muốn thông qua phương thức này để ép cưới, cậu ta chắc chắn con không dám chia tay cậu ta! Cha, nếu lúc này lại để cậu ta đạt được mong muốn, thì về sau cả nhà chúng ta sẽ bị cậu ta nắm thóp! Hiện tại cậu ta kiên quyết muốn giải trừ hôn ước với con, thì con sẽ lập tức đồng ý, rồi chờ đến ngày cậu ta phải cầu xin con quay lại.”

Thời Kha cười nhạo: “Cậu ta còn nói cái gì mà thoạt nhìn Quan Lẫm Vực còn có thể sinh dục hơn con, nên mới chọn Quan Lẫm Vực, cái cớ như vậy, còn không phải là đang nói cho con biết, đây chỉ là lời thị uy của cậu ta thôi sao.”

Nhưng cha của Thời Kha lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Có điều dựa theo hiểu biết của ông ta với Kỳ Phi Bạch, thì đúng là Kỳ Phi Bạch không phải loại dễ từ bỏ con trai của mình như vậy.

Vì thế, mọi người đã được xem lời hồi đáp của Thời Kha.

[Đó chỉ là chuyện giả dối hư ảo, nhưng nếu Kỳ Phi Bạch đã khăng khăng muốn từ hôn, thì tôi cũng không muốn trói chặt em ấy bằng hôn ước này nữa, từ hôm nay trở đi, hôn ước giữa tôi và Kỳ Phi Bạch đã giải trừ, chúc em ấy có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Về phần những ảnh chụp và lời ám chỉ khác của em ấy, tôi chỉ có thể nói, Phi Bạch, anh rất thất vọng về em.]

Nhưng những cư dân mạng kia cũng không bị mua chuộc nữa.

[Chính mình hẹn ước với người đàn ông khác, lại còn thất vọng với vị hôn phu, chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ thế này!]

[Thứ đàn ông rác rưởi cút ra khỏi kho gen xứng đôi đi, loại Alpha như anh không xứng tranh đoạt Omega với chúng tôi!]

Đối với sự đảo chiều của dư luận, Kỳ Phi Bạch xem thế là đủ rồi.

Quả nhiên làm người không dễ, cậu vẫn phải học tập rất nhiều điều.

Nhưng chuyện học tập này cũng không vội vàng nhất thời được.

Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là, cậu phải đến nhà Quan Lẫm Vực!

Thật ra chim cánh cụt hoàng đế bọn họ không có tập quán xây tổ, nhưng chim cánh cụt Adélie thì có.

Nếu là một con chim cánh cụt, việc mời một con chim cánh cụt khác đến tổ của mình và được đồng ý, thì có nghĩa là bọn chúng đã quyết định sống chung với nhau, cùng sinh con đẻ cái!

Chiếc xe xuyên qua con đường rậm rạp sum xuê của tiểu khu, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu lên xe.

Mà bên trong xe, tất cả đều không nói gì.

Kỳ Phi Bạch dựa vào bên người Quan Lẫm Vực, nhìn ngắm phía ngoài cửa sổ, muốn nhớ kỹ đường đến nhà anh.

Chiếc xe dừng lại, Kỳ Phi Bạch xuống xe, nhìn ngắm khoảng sân tinh xảo và cả khu vườn toàn hoa tươi, rồi đi trên con đường lát đá dưới ánh trăng, sau đó quay đầu lại nhìn Quan Lẫm Vực ở phía sau, cực kỳ chân thành: “Anh thật là tài giỏi, ở một nơi đẹp đẽ như vậy.”

Đôi mắt cậu sạch sẽ đơn thuần, không có ghen ghét, mà chỉ chứa đầy vẻ ngưỡng mộ dành cho Quan Lẫm Vực.

Bốn người đi đến trước biệt thự, ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, lọt vào mắt Kỳ Phi Bạch, cứ như một toà lâu đài rực rỡ ánh sáng trong nháy mắt vậy.

Con người, đúng là loài động vật tài giỏi nhất.

Cậu nhìn khu vực đổi giày không nhỏ hơn bao nhiêu so với căn nhà trọ giá rẻ của mình, thì càng kinh ngạc cảm thán.

Nhưng trong sự kinh ngạc cảm thán ấy, cũng không hề có lòng tham muốn chiếm căn phòng này làm của riêng.

Mà cậu chỉ cảm thấy, Quan Lẫm Vực thật tài giỏi, có thể được ở trong căn nhà lớn như vậy.

Nếu một người tài giỏi như vậy, sinh chim cánh cụt nhỏ với mình, thì cũng rất tài giỏi đúng không?

Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Quan Lẫm Vực.

Quan Lẫm Vực đi đến bên cạnh cậu: “Ngẩn người ra làm gì, vào thôi.”

Kỳ Phi Bạch đi theo Quan Lẫm Vực tới phòng khách, sau khi đánh giá khắp nơi xong, thì tầm mắt của cậu dừng lại trên một bể cá to.

Trong bể cá, có rất nhiều cá biển xinh đẹp đang bơi lội và cả ba con cá cậu đưa cho Quan Lẫm Vực để làm thức ăn hôm nay nữa.

“Sao chúng lại ở đó?” Kỳ Phi Bạch giữ chặt cổ tay áo sơ mi của Quan Lẫm Vực, khiến nó bị lỏng ra, tạo thành những nếp nhăn.

Ánh mắt Quan Lẫm Vực dừng trên người Kỳ Phi Bạch, há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như thế nào.

Kỳ Phi Bạch tiến lên một bước, càng dựa gần vào Quan Lẫm Vực hơn.

Khoảng cách như vậy, khiến hai người có thể ngửi được mùi hương tin tức tố thoang thoảng mà thuốc ức chế cũng không thể áp xuống được.

Kỳ Phi Bạch ngửi thấy mùi gió biển lạnh lẽo, lại có cảm giác say mê, cậu ngẩng đầu nhìn Quan Lẫm Vực đang hơi rũ mắt, muốn xác nhận: “Anh luyến tiếc ư?”

Cậu nhớ tới vị hoạt náo viên đã “bổ túc” cho mình đã từng nói: “Bởi vì cậu thích, nên mới luyến tiếc phải không?”