Chương 11

Vu Triết đang nghĩ, chắc chắn vừa nãy ở ghế sau đã xảy ra chuyện gì đó.

Có vẻ như thái độ đối với Kỳ Phi Bạch sau này sắp có thay đổi rồi.

Cậu ấy lén nhìn Quan Lẫm Vực qua gương chiếu hậu.

Lúc này, Quan Lẫm Vực không dáng vẻ lạnh lùng không cảm xúc nữa.

Anh chống cằm thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đè nén sự bồn chồn trong lòng và phản ứng của cơ thể.

Ảnh hưởng của pheromone lên anh hết lần này tới lần khác làm mới nhận thức của anh.

Tại sao các Omega khác không có hiệu quả này, nhưng Kỳ Phi Bạch lại có thể dễ dàng điều động cảm xúc của anh?

Quan Lẫm Vực khẽ động ngón tay, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp phim dán của cửa sổ xe, chiếu ánh sáng mờ nhạt lên cằm anh.

Đôi mắt anh khẽ run lên, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu giúp cảm xúc bình tĩnh lại.

“Vu Triết.” Lúc này, giọng nói của Quan Lẫm Vực rất nhẹ nhàng, thoang thoảng như gió thổi, anh nói: “Nhà chồng sắp cưới của Kỳ Phi Bạch từng tiếp xúc với cậu sao?”

Vu Triết quay đầu lại, cụp mắt xuống: “Phải, tổng giám đốc Quan, rất lâu trước đây có một buổi tiệc, có duyên gặp được gia đình bọn họ một lần, lúc đó tôi nhìn thấy Kỳ Phi Bạch ở bên ngoài sảnh của bữa tiệc, bị chồng chưa cưới của cậu ấy bắt hủy hôn. Hôm đó, Thời Kha và anh họ của Kỳ Phi Bạch là Kỳ Diệu trò chuyện rất vui vẻ. Chuyện này, tôi đã từng nói với ngài.”

“Tuy nhiên, sau khi livestream giải trí lần trước, mẹ của Thời Kha đã lấy được thông tin liên lạc của tôi và xin lỗi về những gì Kỳ Phi Bạch đã nói trong buổi livestream, chuyện này tôi không nói với ngài.” Dù có mối quan hệ khá tốt đẹp với Quan Lẫm Vực, nhưng khi nói chuyện, Vu Triết lại không ngẩng đầu nhìn về phía Quan Lẫm Vực.

Vu Triết nhìn chiếc xô dưới chân mình, ba con cá biển dù ở trong chiếc xô nhỏ bé vẫn có thể sống, không có dấu hiệu bị chết.

Có thể tưởng tượng, lúc bắt cá, Kỳ Phi Bạch đã dùng hết tâm tư của mình.

Cậu ấy nhìn vào chiếc xô và nói nhỏ: “Ngày mai tôi đem tài liệu về gia đình Thời Kha đến cho ngài.”

Quan Lẫm Vực im lặng chấp nhận hành động của Vu Triết.

Một lúc sau, anh lại hỏi: “Người gây sự khiến Kỳ Phi Bạch nhảy xuống biển đã bị xử lý chưa?”

Vu Triết: “Xử lý rồi, anh ta đã bị cảnh sát bắt đi và sẽ bị xử lý theo quy định có liên quan của pháp luật.”

Cảnh tượng Kỳ Phi Bạch đứng trước cửa khu nhà thuê lóe lên.

Quan Lẫm Vực: “Không phải anh ta nói nếu Kỳ Phi Bạch nhảy xuống biển nín thở mấy phút thì sẽ cho cậu ấy mấy chục nghìn sao?”

Vu Triết: “Việc này tôi sơ suất mất, tôi sẽ lập tức xử lý ngay.”

Trong lúc nói chuyện, xe vừa lái đến khu biệt thự yên tĩnh và nhàn nhã nhất Đế Đô.

Những người sống ở đây, không giàu cũng quý.

Tất nhiên, đây không phải là nhà của nhà họ Quan, mà chỉ là nơi Quan Lẫm Vực thường sống.

Tiến vào tiểu khu, tài xế giảm tốc độ xe, một bóng người bất cẩn lao tới cổng, chặn chiếc ô tô riêng sắp tiến vào tiểu khu.

Tài xế khẽ cau mày, đành phải đạp phanh, vẻ mặt khó chịu nhìn chốt bảo vệ cạnh cổng.

Bảo vệ cũng không ngờ lại có người dám chặn xe ở đây, trước đó bọn họ thậm chí còn không chú ý đến sự xuất hiện của người này.

Bởi vì xe dừng lại, nên Quan Lẫm Vực ngước mắt lên thì nhìn thấy đó là Kỳ Diệu, anh họ của Kỳ Phi Bạch, người đã gửi cho anh một bức thư tình riêng.

Anh hạ cửa xuống một nửa.

Niềm vui hiện lên trên gương mặt Kỳ Diệu.

Hôm nay cậu ta cũng có mặt trong livestream của Kỳ Phi Bạch, xem những trò đùa của Kỳ Phi Bạch cùng những khán giả khác.

Thấy bọn họ chế giễu Kỳ Phi Bạch cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cười nhạo cậu mạng mỏng như giấy mà kiêu ngạo hơn trời, trong lòng cậu ta cảm thấy rất vui sướиɠ.

Thậm chí lúc Kỳ Phi Bạch nhảy xuống biển, trong lòng cậu ta còn nảy sinh một suy nghĩ ác độc, người này, chết đi thì hay biết mấy.

Nhưng Kỳ Phi Bạch không chết, Quan Lẫm Vực còn đến tìm cậu.

Kỳ Diệu làm sao có thể ngồi yên!

Cậu ta lập tức tìm tới nơi ở của Quan Lẫm Vực, cũng may đã chặn được xe của Quan Lẫm Vực.

Cậu ta vốn tưởng rằng, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa, dù có khó khăn đến đâu thì cũng phải gặp được Quan Lẫm Vực một lần.

Không ngờ, Quan Lẫm Vực chủ động mở nửa cửa sổ xe.

Có lẽ, anh không trả lời thư tình của cậu ta, là do không nhìn thấy hoặc là vì lý do khác.

Kỳ Diệu ổn định lại cảm xúc, vội vàng đi tới cửa xe, thông qua cửa sổ hé mở nhìn thấy người trong xe.

Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy Quan Lẫm Vực ở khoảng cách gần như vậy.

Người đàn ông mặc một bộ vest sang trọng, cơ thể được bao bọc rất chỉnh tề, nhưng nơi cổ áo sơ mi cài kín, yết hầu lộ rõ đầy quyến rũ.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh gần như hoàn hảo, lông mày và đôi mắt lạnh lùng khó gần, khẽ nheo mắt mang theo cái lạnh của mùa đông lạnh giá.

Nhưng một người không dễ gần như vậy, cho dù không thể có con, cũng là đối tượng mà cả Omega ở Tinh Tế này mơ tưởng.

“Có chuyện gì sao?” Một giọng nói trầm lạnh khiến Kỳ Diệu thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Trong lòng cậu ta không khỏi hoảng sợ, cũng may, dọc đường đi cậu ta đã luyện tập trong đầu vô số lần, buột miệng nói ra điều mình vừa nghĩ: “Tổng giám đốc Quan, tôi đến xin lỗi thay em trai tôi.”

Quan Lẫm Vực hơi nhướng mày, đột nhiên cười nhẹ: “Xin lỗi cái gì?”

Trong tiếng cười ẩn chứa sự mỉa mai không thể nhận ra, nhưng Kỳ Diệu vẫn cảm thấy trái tim mình rung động.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: “Em trai Kỳ Phi Bạch của tôi, cậu ta… Tổng giám đốc Quan, có thể anh chưa biết, từ nhỏ cậu ta đã trải qua một số chuyện, tâm lý có vấn đề, cứ thích tranh giành với tôi.”

Kỳ Diệu hơi đỏ mặt, ngượng ngùng rụt rè, giọng nói thấp hơn ba phần: “Tôi, tôi thích anh, tổng giám đốc Quan, chuyện viết thư tình cho anh đã bị cậu ta biết được, cho dù cậu ta đã có chồng sắp cưới, cũng không màng hủy hoại hình tượng của mình, bày tỏ theo đuổi tổng giám đốc Quan ngay trong livestream.”

Cậu ta lại bước thêm một bước nhỏ về phía trước, đến gần cửa xe, dưới ánh mắt lạnh lùng dò xét của Quan Lẫm Vực, cậu ta không dám nhìn Quan Lẫm Vực nữa, đỏ mặt cúi đầu: “Anh Quan, tuy em trai tôi làm những việc người ta không thíhc, nhưng mọi thứ đều có nguyên nhân, lúc cậu ta còn rất nhỏ, cha mẹ đều đã mất, đấy là một đả kích rất lớn đối với cậu ta, mong tổng giám đốc Quan đừng tính toán với cậu ta.”

Quan Lẫm Vực nhìn người trước mặt rất giống Kỳ Phi Bạch ba phần, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu ta, cũng chẳng nhắc chuyện Kỳ Phi Bạch với cậu ta mà hỏi: “Còn cậu thì sao, tôi nhớ, cậu là Omega hiếm có của Đế Đô, mức độ tương thích với bất kỳ Alpha nào luôn đạt ít nhất 75%, nhưng cậu lại thể hiện tình cảm với người không thể sinh con, không thể phối ngẫu như tôi.”

“Lẽ nào cả đời người, chỉ có thể thông qua sinh sản để thể hiện bản thân sao?” Kỳ Diệu nói với giọng có phần lo lắng, “Sinh sản chỉ là giá trị không đáng nhắc đến của loài người, tôi ngưỡng mộ tổng giám đốc Quan, nên nảy sinh tình cảm, cho dù cả đời cũng không thể có con, tôi cũng cam lòng.”

“Giá trị của tổng giám đốc Quan, không phải là sinh sản, mà là mà là thế giới Tinh Tế rộng lớn hơn. Tôi hy vọng cuộc sống của mình không bị ràng buộc bởi những khái niệm "hiếm có" và sự phù hợp cao.”

Sau khi Kỳ Diệu nói những lời đầy tình cảm này, cậu ta nhìn Quan Lẫm Vực đầy mong đợi.

Sắc mặt Quan Lẫm Vực không hề thay đổi, chỉ chậm rãi nâng cửa sổ lên, quay người nhìn về phía trước rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”

Tốc độ xe tăng lên, bóng dáng ngơ ngác của Kỳ Diệu càng lúc càng xa.

Quan Lẫm Vực cười khúc khích: “Có vẻ cậu ta khớp với tư tưởng của tôi.”

Vu Triết cau mày, phản đối: “Đây không phải là tương thích về tư tưởng, mọi người đều biết tình trạng của ngài, lẽ nào trên thế giới này còn có người sẽ nói sinh sản là cực kỳ quan trọng ở trước mặt ngài...”

Vu Triết còn chưa nói xong đã ngậm miệng lại.

Trong chiếc xô dưới chân cậu ta, con cá vược vẫy đuôi một cái, tạo ra sóng nước, tiếng nước trong khoang xe rất rõ ràng, khiến người ta lập tức nghĩ đến người đã tặng cá.

Khi xe quay lại bãi đậu xe của biệt thự, Quan Lẫm Vực xuống xe, cầm lấy chiếc xô từ tay Vu Triết, đi trên con đường đá trên bãi cỏ.

Vu Triết bước theo sau Quan Lẫm Vực: “Tổng giám đốc Quan, hay là để tôi xách cho?”

Quan Lẫm Vực tiếp tục đi: “Cậu tìm người hỏi thử, ba con cá này có xung đột với cá tôi nuôi trong bể không.”

Vu Triết: “Nhưng mà, cá trong bể rất quý, nếu bị ba con cá này ăn mất, vậy thì không hay.”

Quan Lẫm Vực mỉm cười: “Hỏi cá trong bể cá xem chúng có ăn ba con cá này không.”

Vu Triết suýt chút cắn phải lưỡi.

Quan Lẫm Vực: “Theo Kỳ Phi Bạch, ba con cá này là khẩu phần ăn của tôi.”

Vu Triết bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức răng: “Tôi sẽ hỏi ngay.”

Quan Lẫm Vực bước lên con đường lát đá lớn trước cửa, vài bước đi lên bậc thang, mở khóa cửa.

Vừa định bước vào, anh hơi khựng lại: “Sao em lại ở đây?”

Trong cửa, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa quay lại, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Trong bếp có chút thịt bò, em mang tới cho anh.”

Nói xong, ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc xô trong tay Quan Lẫm Vực, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh nhận cá anh ấy tặng cho anh à? Vậy hôm nay em có lộc ăn rồi?”

Cô gái đó là em gái của Quan Lẫm Vực, tên là Quan Dao Dao.

Quan Lẫm Vực đưa chiếc xô cho Vu Triết, trong mắt có ý cười: “Em sắp thất vọng rồi.”

Quan Dao Dao tiến lên nắm lấy tay Quan Lẫm Vực, cùng anh đi vào phòng bếp, cô ấy trông rất vui vẻ: “Anh, anh muốn tìm chị dâu cho em rồi sao?”

Quan Lẫm Vực mở tủ lạnh, khí lạnh phà vào mặt vào khiến nụ cười trong mắt anh nhạt đi.

Anh nói: “Không phải, chỉ là một người bạn đáng để kết giao.”

Quan Lẫm Vực vừa nói xong, quang não của anh vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Quan Lẫm Vực bật quang não ở chế độ riêng, đúng như dự đoán, đó là tin nhắn từ Kỳ Phi Bạch, kèm theo tin nhắn chuyển khoản.

[A a a a! Anh Lẫm Vực! Cái người nói thưởng cho em nếu em nhảy xuống biển đã thật sự tặng quà cho em rồi!]

[Buổi livestream hôm nay, tổng cộng em đã kiếm được hơn sáu mươi nghìn!]

[Chuyển khoản yêu cầu xác nhận: 60000]

[Anh! Anh cầm lấy mua đồ ăn ngon mà ăn, đừng bỏ đói bản thân, sau này em vẫn sẽ kiếm tiền cho anh dùng!]

Quan Lẫm Vực siết chặt tay lại.

Quan Dao Dao nhìn anh: “Anh, anh sao thế? Tin nhắn của ai vậy?”

Quan Lẫm Vực ngước mắt nhìn thịt bò đắt tiền trong tủ lạnh, yết hầu khẽ động.

Anh hít một hơi thật sâu nói: “Không sao, tối nay anh còn có cuộc hẹn, không thể ở cùng em, anh bảo tài xế đưa em về.”

Trong mắt Quan Dao Dao lóe lên vẻ ranh mãnh: “Anh không cần đưa em về, em cũng muốn làm quen bạn bè, ánh mắt của anh quyết đoán như thế, người anh quen biết chắc chắn rất tốt, bảo tài xế đưa em đi tìm Kỳ Phi Bạch đi, em muốn làm bạn với anh ấy.”