Chương 10

Khi Kỳ Phi Bạch nhảy xuống biển, một số cư dân mạng đã đến chỗ cậu nhảy xuống.

Vài ba người trong đó là đến cứu cậu, số còn lại chỉ đến xem náo nhiệt.

Lúc này, họ đã cách xa Kỳ Phi Bạch và Quan Lẫm Vực.

Họ nhìn thấy Quan Lẫm Vực mặc bộ đồ đen, mang theo chiếc xô màu xanh của Kỳ Phi Bạch, đến trước xe của mình.

Anh không những bỏ chiếc xô xanh vào xe mà còn đích thân mở cửa ghế sau, rồi nhìn Kỳ Phi Bạch.

Mấy người không khỏi ngạc nhiên.

Kỳ Phi Bạch rốt cuộc đã làm gì Quan Lẫm Vực mà anh lại đích thân mở cửa xe cho Kỳ Phi Bạch!

Chẳng lẽ Kỳ Phi Bạch dám để Quan Lẫm Vực “hầu hạ” cậu đó chứ!

Một lát sau, Kỳ Phi Bạch nở một nụ cười vô hại với Quan Lẫm Vực, cúi người lên xe.

Người xem: “...”

Cũng may là họ đã quay clip lại, nếu không khi nói người khác nghe chuyện này, chắc không có ai dám tin.

Sau đó Quan Lẫm Vực cũng tự bước lên xe.

Không lâu sau, anh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Động tác lên xe của Kỳ Phi Bạch vô cùng tự nhiên, mặc dù cậu có ký ức của nguyên chủ, tích cực lên mạng, nhưng trong đầu chỉ có chim cánh cụt tìm bạn đời, hoàn toàn không tập trung tiếp nhận một số thông tin, lên mạng chỉ là muốn biết, làm sao để có thể “quyến rũ” một alpha mạnh mẽ dễ sinh sản.

Vu Triết ngồi ở ghế tài phụ nhìn chiếc xô màu xanh lam bên cạnh chân mình, hơi nhếch môi nhìn ba con cá trong xô.

Lần đầu tiên cậu ấy ngồi ở ghế phụ với tư thế gò bó, chân bị ép lại gần nhau như vậy.

Vu Triết lặng lẽ đưa tay lên trán.

Trong phút chốc, Vu Triết cảm thấy lưng căng cứng, tài xế bên cạnh cũng siết chặt hai tay.

Họ cảm thấy không gian nhỏ bên trong xe đột nhiên toát ra một luồng khí alpha rất ngột ngạt, cũng như loại pheromone không thể phớt lờ.

Vu Triết lập tức lục tìm chất ức chế, quay người sang một bên và cúi đầu xuống để không tiếp xúc ánh mắt với Quan Lẫm Vực, đưa chất ức chế ra.

Quan Lẫm Vực cầm lấy thuốc ức chế, không sử dụng ngay lập tức mà ấn vào cái nút bên cạnh cửa xe.

Một vách ngăn được dựng lên giữa hàng ghế trước và sau trong xe, cách ly Quan Lẫm Vực và Kỳ Phi Bạch trong một không gian khép kín hơn.

Sau khi Quan Lẫm Vực làm xong tất cả những điều này, nét mặt của anh căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Kỳ Phi Bạch ở bên cạnh.

Là một Omega, có lẽ sẽ không thích bị alpha nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, mặc dù lúc này cậu đang cố kìm chế, nhưng vẫn sẽ có một lượng pheromone nhất định tràn ra.

Quan Lẫm Vực không thể có con vì một căn bệnh gen nghiêm trọng, nhưng anh vẫn là một alpha hàng đầu. Áp lực và khí thế do pheromone anh tỏa ra thậm chí có thể khiến hầu hết các alpha trong Tinh Võng cảm thấy bị áp bức và khó chịu.

Đối với Omega, áp lực và khí thế như vậy thậm chí còn nguy hiểm hơn.

Ở một cặp có gen có độ tương thích cao, Omega sẽ khuất phục trước pheromone do Alpha tỏa ra. Phản ứng hóa học và sức hấp dẫn giữa hai người sẽ khiến Omega dễ tiến vào kỳ phát dục.

Nếu Omega gặp một Alpha có độ tương thích gen thấp, pheromone của Alpha sẽ huy động trung tâm cảm xúc của Omega, khiến họ cảm thấy sợ hãi và bất an.

Thậm chí có thể khiến bọn họ gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, gen của Quan Lẫm Vực không thể sánh được với bất kỳ ai khác.

Sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu Kỳ Phi Bạch ở trong không gian chật hẹp, dần dần tràn ngập pheromone của Quan Lẫm Vực.

Quan Lẫm Vực bấm nút cửa xe, tức giận vì hành động cách ly ghế trước và ghế sau trong xe do bị pheromone gây nhiễu.

Anh định mở vách ngăn dặn tài xế ngừng xe, xuống xe điều chỉnh, thì Kỳ Phi Bạch lại thò đầu tới gần Quan Lẫm Vực.

Kỳ Phi Bạch chống một tay lên ghế, thò đầu về phía trước, Quan Lẫm Vực vì động tác của cậu mà ngả người ra sau, không lâu sau, Quan Lẫm Vực dựa vào cửa sổ xe, không còn đường lui nào nữa.

Quan Lẫm Vực cau mày thật chặt, hơi thở chậm và nặng nề vì kiềm chế, cơ hàm run lên vì gắng sức, khi nói chuyện với Kỳ Phi Bạch, dường như anh đang dùng hết sức để kìm chế: “Em đừng đến gần tôi, rất nguy hiểm.”

Trong mắt Kỳ Phi Bạch đầy vẻ bối rối và lo lắng, cậu nhìn những đường gân nổi lên trên cổ và trán Quan Lẫm Vực, vô cùng lo lắng: “Anh sao vậy! Hình như anh không khỏe lắm, tôi gọi bọn họ giúp anh!”

Quan Lẫm Vực hít một hơi thật sâu, dán mắt vào Kỳ Phi Bạch, cuối cùng tiêm chất ức chế mà Vu Triết đưa cho anh vào cánh tay.

Kỳ Phi Bạch biết chất ức chế, đây là thông tin đầu tiên cậu biết được sau khi đến thế giới này và tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Chất ức chế có thể ức chế giai đoạn động dục của Omega và giai đoạn nhạy cảm của Alpha.

Cho nên, bây giờ Quan Lẫm Vực sắp bước vào giai đoạn nhạy cảm sao?

Kỳ Phi Bạch đã quen với điều này, đây chính là thời kỳ tìm bạn đời của chim cánh cụt, trong thời gian giao phối, sinh sản, có thể có trứng và chim cánh cụt con của riêng mình!

Vì vậy cậu lại gần: “Anh Lẫm Vực, anh vào giai đoạn nhạy cảm sao!”

Nói xong, cậu còn móc từ trong túi ra một viên thuốc ức chế cảm xúc, nóng lòng nói: “Anh có thể đánh dấu em! Em mong được anh đánh dấu mãi mãi! Loại kết đôi ấy!”

Hơi thở của Quan Lẫm Vực lúc này như đông cứng lại.

Chưa có Omega nào từng nói những lời thẳng thắn và rõ ràng như vậy, dù Quan Lẫm Vực đã tiêm thuốc ức chế vào người nhưng anh vẫn có thể cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung.

May thay, so với việc kiểm soát ảnh hưởng của pheromone, việc kiểm soát phản ứng sinh lý đối với Quan Lẫm Vực không phải là chuyện khó khăn.

Anh điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn Kỳ Phi Bạch chỉ cách mình một thước, giọng trầm khàn bất lực: “Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”

“Tránh không được nói với Alpha khác, những lời này để bất cứ Alpha nào nghe được sẽ kích động thú tính sâu trong linh hồn của bọn họ mà không màng hậu quả làm tổn thương em.”

Trong mắt Kỳ Phi Bạch tràn đầy du͙© vọиɠ, nhưng du͙© vọиɠ của cậu lại thuần khiết như thế.

Cậu vốn không cần có được Quan Lẫm Vực, thứ cậu cần chính là khả năng sinh sản mà Quan Lẫm Vực mang lại cho cậu.

Quan Lẫm Vực biết rất rõ điều này.

Quan Lẫm Vực cũng hiểu rằng mình không có cách nào thỏa mãn Kỳ Phi Bạch.

Anh giơ tay giữ lấy vai Kỳ Phi Bạch, gần như dùng hết sức lực mới đẩy cậu ra, bắt cậu ngồi ngay thẳng bên cạnh, trầm giọng nói với cậu: “Trước khi em tìm đến tôi, không có lên mạng tìm hiểu sao? Tuy tôi là Alpha, nhưng vì mắc bệnh di truyền nghiêm trọng không có khả năng sinh sản, thậm chí còn không bằng Beta.”

Đôi mắt anh trong veo, suy nghĩ cũng rõ ràng, tuy đang nói với Kỳ Phi Bạch một chủ đề rất mờ ám nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.

Đương nhiên Kỳ Phi Bạch đã từng tìm hiểu trên mạng, cậu chính là một cao thủ mạng phái tán tỉnh.

Nhưng cậu càng tin vào trực giác của mình, tin vào trực giác nguyên thủy nhất của động vật, của một con chim cánh cụt.

Sự từ chối của Quan Lẫm Vực một lần nữa khiến chú chim cánh cụt nhỏ tưởng chừng như ngày càng dũng cảm hơn trước không còn lạc quan và tích cực như trước nữa.

Đôi mắt trong veo của cậu ngấn nước, giữa lông mày có một chút ấm ức và buồn bã.

“Không thể thử một lần sao?” Cậu giơ tay nắm lấy cổ tay áo của Quan Lẫm Vực, bàn tay của Quan Lẫm Vực đặt trên vai cậu khẽ run lên.

Quan Lẫm Vực thở dài: “Chuyện này không thể thử tùy tiện được, bây giờ có thể không chưa hiểu, đánh dấu kết đôi không đơn giản như em tưởng, sau khi lựa chọn, nếu muốn thay đổi, em sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn, hơn nữa không nhất định có Alpha xuất sắc nào sẵn lòng chọn bạn để đánh dấu.”

Ngón cái của Quan Lẫm Vực nhẹ nhàng cọ nhẹ trên vai Kỳ Phi Bạch, ngay sau đó, anh lập tức rút tay lại.

Kỳ Phi Bạch đặt tay giữa l*иg ngực anh, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có vật gì cứng cứng, lập tức nắm chặt.

Cuối cùng, Quan Lẫm Vực vẫn rút tay mình lại.

Kỳ Phi Bạch cúi đầu nhìn chiếc khuy áo bằng đá quý màu đen sang trọng tỏa sáng trong lòng bàn tay.

Cậu ngẩng đầu lên, giữa ấn tường có chút bực bội: “Anh không đồng ý, em sẽ không trả lại cho anh!”

Quan Lẫm Vực tháo khuy áo còn lại, đặt vào lòng bàn tay rồi đưa tới: “Coi như quà cảm ơn ba con cá hôm nay em tặng tôi.”

Cặp khuy áo này có giá trị hàng triệu, hơn ba con cá kia rất nhiều.

Kỳ Phi Bạch nhận lấy khuy áo, suy nghĩ đột nhiên thay đổi, tâm tình lại đột nhiên tốt lên.

Cậu đưa khuy áo lên ngửi thử, ngạc nhiên nhìn Quan Lẫm Vực: “Bên trên có mùi của anh! Là mùi Pheromone! Mỗi lần em đến gần anh đều ngửi thấy một ít, hôm nay ngửi thấy nhiều nhất, em rất thích, mùi của gió biển lành lạnh!”

Ánh mắt Quan Lẫm Vực hơi lóe lên, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em sống ở đây à?”

Trong phút chốc, trong mắt anh hiện lên một tia không vui: “Sao em lại sống ở một nơi như thế này?”

Kỳ Phi Bạch không có yêu cầu quá cao về nơi cư trú, chim cánh cụt không có nơi ở cố định.

Hôm nay cậu không ngủ với Quan Lẫm Vực, không để anh đánh dấu mình, Kỳ Phi Bạch cũng không nhụt chí.

Chí ít cậu cũng nhận được chiếc khuy áo Quan Lẫm Vực tặng cho cậu!

Trao đổi quà cho nhau mà một khởi đầu rất tuyệt vời!

Đây có nghĩa là, nếu trao đổi quà lần hai, cậu có thể khiến Quan Lẫm Vực đánh dấu cậu!

Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ quấn lấy Quan Lẫm Vực, để anh đánh dấu kết đôi!

Sau đó là thuận lợi mang thai!

Xuống xe, Kỳ Phi Bạch đứng ở bên đường cười rạng rỡ vẫy tay với Quan Lẫm Vực: “Cá em tặng anh, hôm nay phải ăn đấy, như vậy mới tươi!”

“Em sẽ gửi tin nhắn, gọi điện cho anh, anh đừng từ chối em!”

“Sau này em vẫn sẽ tặng quà cho anh!”

Quan Lẫm Vực ngồi trong xe nhìn Kỳ Phi Bạch bước vào tiểu khu, sau đó yêu cầu tài xế lái xe đi.

Vu Triết ngồi ở ghế phụ thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Quan, ba con cá này, tối nay nấu sao?”

Quan Lẫm Vực trầm mặc hai giây: “Trong phòng khách không phải có bể cá sao?”

Vu Triết: “...”

Một loài cá biển ăn được thông thường có nên cho vào bể cá và nuôi chung với những con cá trị giá hàng chục, thậm chí hàng trăm nghìn không?