Edit: motquadaocute
Chương Tư Niên không phải người lạnh lùng, Kẹo Lạc sớm chiều lúc nào cũng quanh quẩn bên chân anh, giờ phút này không thể nói là không buồn.
Nhưng trong hai người, dù sao cũng phải có một người đủ tỉnh táo để giải quyết những công việc tiếp theo.
Triệu Tân Tác là trợ lý của Chương Tư Niên đã được hơn hai năm. Bình thường Chương Tư Niên không thích anh ta can thiệp vào công việc cá nhân của mình. Anh tự nấu cơm mà không cần thuê người giúp việc, nhân viên dọn dẹp nhà cửa cũng chỉ đến mỗi tuần một lần, những việc lặt vặt khác cũng đều do anh tự xử lý. Nhìn Chương Tư Niên giản dị và khiêm tốn, chẳng hề giống Tổng giám đốc của một công ty lớn có tiếng trong ngành.
Tuần vừa qua là một trải nghiệm mới mẻ, anh ta bắt đầu thay Chương Tư Niên giải quyết một vài công việc trong gia đình như kiểm tra công thức nấu ăn cho thú cưng, mời bác sĩ gia đình hay tìm kiếm các nghĩa trang cho thú cưng.
“Tình huống trước mắt là như sau. Có một vài nghĩa trang dành chó thú cưng, nhưng để có đầy đủ các giấy tờ, thủ tục và trình độ thì chỉ có nghĩa trang này.”
Chương Tư Niên gật gật đầu, lật xem từng trang thông tin mỏng.
“Lát nữa tôi sẽ đi chọn vị trí và bia mộ, cậu cứ đi làm các thủ tục với bên công ty tổ chức tang lễ trước đi.”
Tâm trạng của Vân Thư đã bình tĩnh lại một chút. Cô ngồi quỳ chân trên thảm, cầm chiếc khăn lau nhỏ từng chút từng chút lau sạch sẽ cơ thể Kẹo Lạc, rồi mặc cho nó bộ tây trang hôm qua.
Nếu không phải Kẹo Lạc không thể đứng dậy được nữa, Chương Tư Niên vẫn còn hoảng hốt cảm thấy tình cảnh lúc này và tình cảnh ngày hôm qua không có nhiều khác biệt.
Tay Vân Thư sờ sờ vào cài vòng cổ hôm qua mới đeo cho nó. Lúc đầu ngón tay chạm vào bức chân dụng hình Kẹo Lạc được khắc trên tấm huy chương đồng, cô không kìm được nước mắt.
“Vân Thư.” Chương Tư Niên nhẹ giọng gọi.
Vân Thư ngẩng mặt lên nhìn anh. Làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt ướt sũng, hốc mắt đỏ bừng lên giống như một chú chú con ngây thơ khiến người người khi nhìn thấy đều sẽ thấy mềm lòng.
“Tôi biết em đang rất khó chịu, và tôi cũng vậy. Nhưng có một số việc luôn luôn phải đối mặt.”
Chương Tư Niên ngồi xuống cạnh cô, anh đưa cho cô vài tờ thông tin cho Vân Thư: “Người của công ty tổ chức tang lễ lát nữa sẽ đến ngay. Bia mộ và mộ địa tôi không thể tự làm chủ được, em tự mình đến đi.”
Nước mắt Vân Thư lại rơi xuống, cô vội vàng lau đi, khịt khịt mũi, đưa tay tiếp nhận mấy trang thông tin, lúc lật giấy, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Chương Tư Niên xoa nhẹ phần tóc trên đầu cô.
…
Tang lễ của Kẹo Lạc rất đơn giản.
Các bài tụng kinh, dâng hoa đều bị loại bỏ, và lễ an táng được tổ chức ngay trong ngày.
Sắc trời u ám. Vân Thư đứng trước bia mộ, sắc mặt tái nhợ không còn một chút máu.
Ánh mắt cô thẫn thờ nhìn nhân viên nghĩa trang từng xẻng từng xẻng xúc đất đắp lên quan tài của Kẹo Lạc.
Khi cha mẹ qua đời. lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, ký ức không rõ ràng.
Cô là một người luôn vui vẻ, hoạt bát, là hạt dẻ cười nhỏ của những người chung quanh. Từ nhỏ đến lớn mặc dù không phải là một đứa bé ngoan, nhưng cô tốt bụng và không bao giờ làm điều xấu, vậy mà cô vẫn phải trải qua một sự mất mát đau thấu tim gan như thế.
Sinh ly từ biệt vĩnh viễn là thử thách lớn nhất mà con người ta khi còn sống cần phải đối mặt trong cuộc đời.
Kẹo Lạc lớn lên cùng cô, và nó đã bên cô trong suốt nửa cuộc đời hiện tại của mình.
Tuổi thọ của thú cưng đã định trước Kẹo Lạc chỉ có thể đi cùng với cô đến đây thôi.
Mười một năm là một quãng thời gian có thể không dài lắm đối với con người, nhưng là cả cuộc đời của Kẹo Lạc.
Chó chăn cừu Úc được công nhận là có trí thông minh cao và lòng trung thành tuyệt đối. Và Kẹo lạc đã dành hết lòng trung thành và tình yêu cuộc đời nó cho cô.
Cô đã khóc từ sáng tới giờ. Và hiện tại hai con mắt đều đã sưng đỏ lên.
Cô cảm thấy hình như mình đã khóc khô nước mắt rồi, nếu không thì tại sao ngay giờ phút này dù chỉ một giọt nước mắt cô cũng không thể chảy ra, trái tim cô dường như đã bị khoét đi một lỗ vậy, trống rỗng.
Chương Tư Niên đứng bên cạnh cô, đưa tay ôm vai cô, im lặng an ủi.
Bia mộ dựng xong, Vân Thư, Chương Tư Niên, Lý Úy, Lâm Sở Sở mỗi người đều cầm một bó hoa đặt xuống trước bia mộ.
Một hạt mưa bụi từ trên trời rơi xuống, phả vào mặt mát lạnh.
Chương Tư Niên nhìn người bên cạnh đang bất động, ánh mắt vô hồn, anh thở dài rồi mở ô cho cô.
“Hôm nay tới đây thôi. Qua mấy ngày nữa tôi cùng với em quay lại xem nó sau.”
“Tiểu Thư, anh biết bây giờ dù có nói gì cũng vô ích. Kẹo Lạc già yếu và chết đi không có gì đau đớn, em phải tin rằng nó ở thế giới bên kia nhất định sẽ sống rất tốt.” Lý Úy vỗ bả vai cô, an ủi.
Lâm Sở Sở im lặng cho cô một cái ôm.
…
Về đến nhà, Vân Thư càng như người mất hồn.
Nhìn tấm thảm Kẹo Lạc vẫn thường hay nằm nơi phòng khách. Cô cúi xuống sờ lên, cởi giày, ngồi cuộn người lại, vùi đầu vào trong cánh tay.
Chương Tư Niên thấy thế, cũng không biết nên an ủi thế nào.
“Em vừa mới dính mưa, lên tầng thay quần áo khác đi.”
Vân Thư cuộn mình trên thảm, lưng dựa vào ghế sofa phía sau, không nhúc nhích, giống như không nghe thấy vậy.
“Kẹo Lạc chắc chắn sẽ không muốn thấy em bệnh trở lại đâu.”
Rốt cuộc Vân Thư cũng có chút phản ứng, cô ngẩng đầu, ngây người nhìn anh, mí mắt rưng rưng.
Chương Tư Niên kéo cánh tay cô dẫn lên tầng.
Vân Thư như một con rối bước đi theo anh.
“Thay quần áo trước, sau đó sấy khô tóc, biết không?”
Chương Tư Niên đưa cô vào phòng: “Tôi biết em rất khó chấp nhận việc này, nhưng em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Nói rồi anh đóng cửa, để cô một mình đứng lặng yên trong phòng.
Động tác của Vân Thư vừa chán nản vừa thô lỗ, cô cởϊ qυầи áo xuống, cầm bộ đồ ngủ lên, bỗng dưng cô nhìn thấy trên đó in hình Kẹo Lạc, lòng lại lạnh như băng.
Cô cẩn thận từng ly từng tí gấp gọn bộ đồ ngủ này, rồi lấy một bộ quần áo ngủ bình thường khác trong tủ, mặc vào.
Máy sấy tóc kêu vù vù, Vân Thư cũng không có tâm tư chăm sóc đầu tóc quan màu hồng phấn mình yêu thích nhất.
Đôi mắt khép hờ, cô không dám nhìn cảnh tượng trong phòng.
Trong phòng khách còn đỡ một chút, nhưng trong phòng của cô, dấu vết sinh hoạt của Kẹo Lạc quá rõ ràng: Tấm thảm cạnh giường, đồ chơi mài răng xếp chồng một góc, vòi uống nước, bức ảnh nhóm trên bàn làm việc, dấu răng của nó ở một góc giá sách…
…
Chương Tư Niên trở lại thư phòng, nhìn anh có vẻ bình thường thế thôi nhưng trong lòng cũng có một cỗ buồn bực không nói nên lời.
Nghĩ đến cảnh Vân Thư khóc nức nở buổi sáng, anh thở dài nhéo nhéo sống mũi. Anh bắt mình không suy nghĩ nữa và bắt tay vào xử lí các văn kiện mà trợ lý đã gửi tới buổi sáng.
Một tia sét xẹt qua bầu trời tối đen như mực, bỗng nhiên có một tiếng sấm đánh xuống, động tác ký bút của anh dừng lại — hình ảnh đêm sấm sét lần trước cùng hành động lao vào thư phòng và nhào vào trong ngực Vân Thư của Kẹo Lạc hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Mặc dù ngày đó Vân Thư ôm Kẹo Lạc mà tươi cười nói: “Chị đã sớm không sợ sét nữa rồi mà.”, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên lòng.
Anh đặt bút xuống, chuẩn bị đi xem một chút.
Đi tới trước cửa, anh thấy vẫn còn ánh sắt lọt qua khe cửa.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa: “Vân Thư.”
Bên trong có tiếng trả lời, nhưng âm thanh tiêu tan theo tiếng mưa rời, nghe không rõ lắm.
“Tôi vào đây.”
Chương Tư Niên đẩy cửa ra.
Vân Thư đang ngồi dựa vào trên giường, trong ngực ôm một khung ảnh chụp chung của cô và Kẹo Lạc.
“Muộn rồi, đi ngủ sớm đi!”
Vân Thư lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Em không ngủ được.”
“Bên người vắng vẻ quá.”
Chương Tư Niên nhìn chiếc thảm trống không bên cạnh giường, trong lòng lập tức hiểu rõ.
“Em nằm xuống trước đi.”
Sau đó anh đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trên tay cầm theo một đống đồ vật. Laptop và văn kiện anh đặt trên giá sách còn di dộng thì đặt cạnh giường, anh ngồi quỳ ở trên thảm, sau khi co đầu gối điều chỉnh tư thế, anh tựa vào mép cửa sổ của Vân Thư, hai chân duỗi ra.
Sau đó anh mở một túi bịt mắt hơi nước, quay đầu đưa cho Vân Thư.
“Mang cái này vào đi.”
Vân Thư hơi không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy.
“Nằm xuống đi.” Chương Tư Niên ngồi thẳng người, kéo chăn mỏng lên cho cô, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa.
Theo khe hở của tấm bịt mắt, Vân Thư cảm thấy ánh sáng trong phòng mờ đi, chắc là anh chỉ bật cái đèn nhỏ mờ mờ trên giá sách.
“Cứ nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì nhiều.” Vân Thư nghe láng máng tiếng lật trang giấy, “Tôi chờ em ngủ say rồi mới rời đi.”
Một luồng nhiệt ấm áp từ bịt mắt nước truyền đến trên mặt.
Đôi mắt sưng húp vì khóc của Vân Thư dần trở nên buông lỏng.
Thị giác bị che chắn nên thính giác đặc biệt nhạy cảm.
Vang vảng bên tai cô là tiếng bút viết sột soạt sột soạt xen lẫn tiếng hít thở đều đặn của Chương Tư Niên.
Trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn như bị khoét một mảng lớn trong tim.
Hơi ấm theo ánh mắt đi vào trong tim, cảm giác khổ sở dường như đã bị hòa loãng đi đôi chút.
Cả ngày hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần của Vân Thư đều rất mệt mỏi, lúc này mới thả lỏng được đôi chút, liền nương theo tiếng lật trang giấy, ý thức từng chút từng chút rút ra, ngủ thϊếp đi.
Sau khi đọc hết tất cả văn kiện, Chương Tư Niên xoa xoa cái cổ đã cứng nhắc của mình. Nhìn sang bên cạnh, Vân Thư đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, cả người cuộn lại như một quả bóng.
Bịt mắt hơi nước ban đầu đặt trên mắt bị cô đẩy lên tận trên trán, hai mắt thoạt nhìn vẫn còn sưng lên, có lẽ là bởi vì bị đè ép nên khuôn mặt đỏ bừng.
Anh nhẹ nhàng tắt đèn đầu giường, cầm tài liệu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…
Có thể là ngày hôm trước đã hao hết tâm lực, hôm sau Chương Tư Niên làm xong bữa sáng, ăn cơm xong, chuẩn bị đi ra ngoài cũng không thấy Vân Thư đi xuống.
Trước khi rời đi, Chương Tư Niên để lại một mẩu giấy nhắn anh đã để bữa sáng của cô trong nồi cơm điện và hâm nóng rồi.
Anh đã vắng mặt cả ngày hôm qua, vì vậy có một số cuộc họp quan trọng đã bị hoãn lại đến hôm nay.
Buổi trưa khi đi đến nhà ăn, lúc đi ngang qua phòng hành chính, từ cửa kính nhìn qua thấy mấy con chó nhồi bông trên bàn, bước chân của anh khựng lại.
“Cái đó dùng để làm gì?”
“Chắc là phần thưởng cho hoạt động xây dựng đội ngũ công ty trong tháng này.” Trợ lý phía sau trả lời.
Có bảy hoặc tám con chó nhồi bông chất đống trên bàn, có con dài bằng nửa người, rất nhiều màu sắc.
Chương Tư Niên đứng bên cửa kính và quan sát một lúc: “Đến phòng hành chính lấy giúp tôi một có chó có lớp lông màu trắng và hoa văn màu nâu.”
“Lấy xong thì cứ để nó ở ghế sau xe của tôi.”
Trợ lý vội vàng ghi lại.
“Đúng rồi … Cái bịt mắt mà tôi hay dùng ở công ty, cậu hỏi giúp tôi xem phòng hậu cần có còn hay không, mang cho tôi một hộp.”
“Vâng.”
Chương Tư Niên cúi đầu suy nghĩ một lát, cau mày tiếp tục phân phó: “Lấy vị đào.”
“Hả?” Trợ lý hơi kinh ngạc, nếu anh ta nhớ không lầm, Chương Tư Niên bị dị ứng với đào, từ trước tới nay anh chưa từng sử dụng thứ gì có mùi đào cả. Trước đó trong phòng có một cô thư kí ăn đào, kết quả là cả phòng thư kí ngày hôm đó đều cảm nhận được khí lạnh của Chương Tư Niên.
“Nhớ lấy nó càng sớm càng tốt, để lúc tan làm tôi tiện mang về luôn.”