Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 296

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ

là lúc an tĩnh vẫn luôn ngắn ngủi, Dương Lâm Tây gọi

điện tới làm Tống Triết phải tiếp tục chiến

đấu.

"Alo, Tống Triết, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trên mặt Tống Triết vẫn còn mang theo biểu tình lười nhác, nghe thấy

âm thanh lo lắng của Dương Lâm Tây



đầu dây bên dâu, cậu lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh: "Đã

xảy ra chuyện gì?"

"Lâm Y Nhiên

đã

chết!"

"Cái gì?" Tống Triết cực kỳ

khϊếp sợ: "Sao... sao lại có

thể

chứ?" Cậu

đã

bày trận pháp trong phòng bệnh của Lâm Y Nhiên, một khi có

quỷ

hồn tiến vào nhất

định sẽ

bị

kích phát, cậu sẽ

lập tức nhận

được tin, Lâm Y Nhiên sao có thể

xảy ra chuyện chứ?

"Cậu mau tới bệnh viện

đi."

"Được, tôi tới ngay."

Tống Triết cúp

điện thoại, tâm sự

nặng nề: "Xin lỗi lão Tiêu, em phải tới bệnh một chuyến, Dương Lâm Tây nói Lâm Y Nhiên

đã

chết rồi."

Tiêu Thiên cũng biết chuyện Tống Triết bày trận pháp trong phòng bệnh, Lâm Y Nhiên gặp chuyện không may, Tống Triết không lý

nào lại không biết.

Anh lập tức nói: "Anh

đi chung với em."

"Đi thôi, chúng ta qua

đó

ngay bây giờ."

Tống Triết gọi Tam Hoàng, Tiểu Tiểu Hoàng về

nhà, sau

đó

cùng Tiêu Thiên vội vàng chạy tới bệnh viện.

Sau khi tới phòng bệnh, Tống Triết không hề

nhìn thấy Dương Lâm Tây, trong phòng bệnh của Lâm Y Nhiên không có

một bóng người.

Trận pháp cậu bày ra bị

phá

giải.

Trong phòng tràn

đầy sát khí.

Cửa chậm rãi

đóng lại phát ra tiếng ken két, Tống Triết liếc nhìn cánh cửa, cười nhạt ba tiếng, chút, chút tài vặt, vừa nãy cậu quá

nôn nóng nên không nghĩ

tới cư

nhiên có

người giả

trang Dương Lâm Tây dụ

cậu mắc câu.

Tiêu Thiên hiển nhiên cũng phát hiện không

đúng, anh không lợi hại như

Tống Triết nhưng thể

chất thiên sát cô

tinh không phải dễ

đùa. Bốn phía tuy có

sát khí

nồng nặc nhưng

đáng tiếc sát khí

trên người Tiêu Thiên còn hung

ác hơn số

sát khí

trong phòng.

Đối với Tiêu Thiên mà

nói, một chút cảm giác

áp bách cũng không có.

Đối với Tống Triết thì

lại càng không có

chút nào

đáng sợ.

Đột nhiên căn phòng chìm vào một mảng tối

đen, ngay sau

đó

không gian bắt

đầu vặn vẹo, biến

ảo thành hình dáng khác.

Tống Triết phát hiện mình

đang





túc xá

trường

đại học,

đang mở

đèn bàn múa bút thành văn làm bài luận văn.

Cậu kinh ngạc nhìn laptop, trên màn hình là

nội dung bài luận văn của cậu, chỉ

mới viết

được phân nửa.

Bạn cùng phòng

đang nằm trên giường khò

khò ngủ

say, bốn phía rất an tĩnh, màn hình laptop tỏa ra

ánh sáng nhàn nhạt.

Tống Triết có

chút ngây ngẩn, cậu nhéo tay mình,

đau,

đau thật. Không phải nằm mơ!

Cho nên, một năm mà

cậu biến thành một Tống Triết khác mới là



sao?

Tống Triết không tin, cậu bấm pháp quyết, một ngọn lửa nhỏ

nhún nhảy trong tay cậu.

Tống Triết buông tay, ngọn lửa theo

đó

biến mất.

Quả

nhiên cậu vẫn chưa quay trở

về

thế

giới cũ

của mình.

Tống Triết thở

dài một hơi, sau

đó

lại ngẩn người, thì

ra cậu có

cảm giác gắn bó

với thế

giới mới nhiều tới vậy. Nghĩ

lại ký

ức



thế

giới mới này, Tống Triết nhất thời có

chút sững sờ.

Thế

nhưng rất nhanh

đã

tỉnh táo lại, không ai biết lai lịch của cậu, vì sao cậu lại

ù

ù

cạc cạc xuất hiện



nơi này?

Tống Triết nghĩ

tới khi này mình cùng Tiêu Thiên cùng bước vào phòng bệnh, cửa

đóng lại, giống như

chạm phải công tắc, căn phòng

đột nhiên tối om.

Nói cách khác, cậu cùng Tiêu Thiên rất có

thể

đã

tiến vào trận pháp, hoặc là

ảo cảnh.

Thủ

đoạn như

vậy, nếu chỉ



một mình Lý

Hiểu Nghệ

thì

không thể

nào làm

được, sau lưng nhất

định có

người khác.

Trong

đế

đô

này có

năng lực lại có

thù

với cậu, ngoại trừ

Trương Viễn Trung thì

cậu không thể

nghĩ

ra ai khác.

Chỉ



mấy ngày trước Hoàng

đại sư



nói, dưới sự

đuổi bắt của bọn họ

Trương Viễn Trung

đã

bị

thương, bắt

được lão chỉ



vấn

đề

thời gian thôi. Hiện giờ

Trương Viễn trung cư

nhiên quang minh chính

đại xuất hiện



đế

đô

như

vậy, chẳng lẽ



chỗ

dựa?

Quan trọng nhất là

lão Tiêu

đâu? Anh

đang



đâu? Cũng trong

ảo cảnh sao?

Lúc Tống Triết

đang suy nghĩ, trên giường truyền tới

âm thanh mơ

hồ

của bạn cùng phòng: "Tống Triết, sao cậu còn chưa ngủ

vậy?"

Tống Triết ngẩn người, ngẩng

đầu nhìn về

phía giường trên,

đó



giường ngủ

của lão nhị

Trần Khoa Hi, là

học bá

trong phòng. Phòng ký

túc xá

của bọn họ



bốn người, Tống Triết là

lão tứ, lão

đại gọi là

Trương Lực Hằng, lão tam là

Ngô

Hạo Nghĩa, bốn người quan hệ

rất tốt, tình cảm cũng tốt.

Nếu như

nói thế

giới cũ

còn gì

lưu luyến thì

khẳng

định chính là

ba người bạn cùng phòng ký

túc xá

này.

Tống Triết theo bản năng nhìn về

phía trán lão nhị

Trần Khoa Hi, nơi

đó

trống rỗng, không có



cả. Hỉnh

ảnh xuất hiện chính là

trống rỗng.

Trần Khoa Hi híp mắt, buồn ngủ

nói: "Ngày mai mới phải nộp luận văn mà, cậu cứ

ngủ

đi! Vẫn còn thời gian! Cái tên học tra nhà

cậu, bảo cậu viết từ

mấy ngày trước

đi mà

cứ

không chịu, bây giờ

hối hận chưa hả? May mà

không phải luận văn tốt nghiệp

đấy, bằng không thì

cậu xong

đời rồi!"

Luận văn mà

Tống Triết

đang làm là

bài tập giữa kỳ

của giáo sư

trong khoa, tám ngàn chữ,

đối với học tra như

Tống Triết mà

nói, viết luận văn chính là

ác mộng, cậu

đã

sớm trả

lại hết văn chương cho giáo viên môn văn của mình rồi.

Bài tập này

đã

được

đưa từ

rất sớm, thế

nhưng Tống Triết vẫn luôn bận bịu làm thêm nên nhất thời quên mất, lúc lão

đại nhắc nhở

cậu mới kinh ngạc phát hiện, khoảng cách tới thời gian nộp bài chỉ

còn có

vài ngày mà

thôi.

Ban ngày không có tiết học thì

cậu phải

đi làm thêm, chỉ



thể

cố

làm vào ban

đêm, kết quả

cặm cụi làm một phen rồi

đột tử.

"Biết rồi biết rồi, ngủ

bây giờ

đây."

Lão nhị

Trần Khoa Hi mơ

màng



một tiếng rồi ngã

đầu xuống ngủ

tiếp.

Tống Triết híp mắt nhìn luận văn trên laptop, lúc

đó

cậu

đang lên mạng tìm kiếm tư

liệu, sau

đó

thêm tríc dẫn, khó

khăn lắm mới hoàn thành

được phân nửa, khoảng cách lúc viết luận văn

đã

hơn một năm, bây giờ

nhìn lại, Tống Triết hoàn toàn không có

ấn tượng.

Chỉ

nhớ

mang máng

đề

mục hình như



phân tích tính cách nhân vật nào

đó

trong một tác phẩm nổi tiếng của phương Tây.

Cậu chọn

đề

mục

đơn giản nhất, so với những

đề

mục khó

nhằn hơn, cậu chỉ



thể

chọn loại này.

Vì thế

lúc Tống Triết kéo lên trên

đầu, tìm

được

đề

mục luận văn thì

nhịn không

được nhíu mày, kẻ

giật dây chuyện này rốt cuộc có

được thông tin từ

nơi nào? Cư

nhiên có

thể

làm mọi thứ

giống hệt như

vậy!

Nếu chỉ



trận pháp thì

không có

khả

năng hoàn chỉnh như

vậy. Tống Triết càng thiên về

hướng bọn họ

đã

tiến vào

ảo cảnh hơn. Mọi thứ

bên trong chính là

suy nghĩ

trong lòng cậu, vì

thế

kẻ

giật dây căn bản không cần làm gì

cả, mọi thứ

bên trong

ảo cảnh sẽ

tự

nhiên xuất hiện.

Hiện giờ

Tống Triết vẫn chưa rõ

lắm, cậu không biết sau

đó

sẽ

phát sinh chuyện gì, chỉ



thể

yên lặng theo dõi kỳ

biến.

Cậu tắt laptop, bò

lên giường nhắm mắt lại, thả

chậm hô

hấp. Thoạt nhìn như

đang ngủ

nhưng kỳ

thực rất cảnh giác, mỗi phút mỗi giây

đều chú ý

động tĩnh xung quanh.

Mỗi khi ra ngoài Tống Triết

đều chuẩn bị

không

ít bùa chú, lúc vùi mình vào trong chăn, cậu sờ

túi tiền thì

phát hiện bùa vẫn còn.

Cậu bấm pháp quyết bày trận pháp phòng ngự

nho nhỏ



quanh người.

Sau

đó

lẳng lặng nằm

đó, hô

hấp bình

ổn, thân thể

thả

lỏng, cậu cho rằng sẽ



một trận

đánh

ác liệt, thế

nhưng cảnh giác tới tận bình minh vẫn không có



dị

dạng.

Hơn nữa thân thể

cậu cũng bắt

đầu có

chút mệt mỏi rã

rời, cơn buồn ngủ

kéo tới, giống hệt như

thế

giới thật vậy.

Tống Triết ngáp một cái, co rúc trong trận pháp ngủ

một chút.

Đến hơn tám giờ

sáng thì



túc xá



động tĩnh. Sáng nay bọn họ

không có

tiết học, buổi chiều mới có, thời gian nộp luận văn cũng vào giờ

học buổi chiều.

Lão nhị

Trần Khoa Hi từ

trên giường ngồi dậy, thấy Tống Triết vẫn còn ngủ



mệt thì

gọi một chút: "Tống Triết, Tống Triết, lão tứ, lão tứ, mau dậy

đi, luận văn vẫn còn chưa làm xong kìa!"

Tống Triết từ

trong mơ

dần tỉnh lại, cậu ngủ

không sâu, rất nhanh

đã

mở

mắt.

Tống Triết vuốt mắt ngồi dậy, nhìn thấy lão nhị

Trần Khoa Hi

đang



đối diện cười mình: "Mau dậy

đi!"

Lão

đại Trương Lực Hằng

đang xếp mền, vừa xếp vừa thở

dài: "Xếp không

được, lão tam mau tới giúp cái nào!" Dì



túc xá

mỗi ngày

đều tới kiểm tra vệ

sinh, chăn chính là

hạng mục trọng yếu. Lão

đại mỗi ngày

đều vì

xếp chăn không

đúng tiêu chuẩn mà

bị

trừ

điểm, rõ

ràng là

so với huấn luyện quân sự

còn khó

hơn.

Lão

đại không bao giờ

ngờ

được, lên

đại học còn phải chết vì

vụ

xếp chăn này.

Lão tam cười ha hả, từ

giường dưới bò

ra, ngẩng

đầu nhìn Tống Triết nói: "Mau dậy

đi lão tứ, luận văn của cậu còn chưa làm xong

đấy! Coi chừng rớt tín chỉ!"

Kết quả

giữa kỳ

chiếm 30% thành tích, không

đến mức rớt tín chỉ, thế

nhưng thấp

điểm là

rất có

khả

năng.

Tuy Tống Triết là

học tra nhưng cậu vẫn luôn nỗ

lực cố

gắng lấy

được học bổng, tự

nhiên không thể

để

điểm thấp.

Tống Triết buồn ngủ

gãi gãi

đầu, sau khi xếp chăn xong thì

xuống giường mở

laptop.

Sau

đó

bắt

đầu



đó

ngẩn người, bởi vì

cậu

đã

quên là

mình muốn viết cái gì, có

ai nhớ

được những gì

mình muốn viết lúc một năm trước chứ. Cậu liếc nhìn số

lượng từ, 5768, còn hơn hai ngàn chữ

nữa.

Nếu

đã

biết hết thảy

đều là

giả, Tống Triết thật sự

sẽ

không cào nát da

đầu ngồi

đó

viết luận văn, cậu tùy

ý

copy paste một

ít gì

đó

cho

đủ

hai ngàn chữ

rồi gửi vào mail của giáo sư.

Cậu muốn xem thử

xem,

ảo cảnh này rốt cuộc muốn làm gì?

Lão nhị

Trần Khoa Hi từ

trên giường leo xuống, thấy Tống Triết tắt laptop thì

sửng sốt: "Lão tứ, vò

vẻ

lại sứt không viết luôn

à?"

Tống Triết quay

đầu nhìn

đối phương, mặt mũi quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cậu rũ

mi mắt cười cười: "Không có, tùy tiện copy chút tư

liệu

ứng phó."

"Cậu trâu bò

thật

đấy!" Trần Khoa Hi giơ

ngón cái: "Không sợ

thầy phát hiện

à?" Nếu thầy phát hiện thì

chắc chắn phải chết.

Tống Triết cười cười,

đi ra ngoài rửa mặt.

Lão

đại

đang khen lão tam xếp chăn quả

nhiên xuất sắc, lão tam thì

đang khinh bỉ

lão

đại là

cái

đồ

tay tàn, lão nhị

cười khà

khà

chêm vào vài câu châm chọc, mọi thứ

đều rất quen thuộc, vui vẻ

hòa thuận như

một năm qua của Tống Triết mới là

ảo giác.

Tất cả

mọi thứ



đây mới là

thật, những gì

đã

qua mới là

giả.

Tống Triết nghiêng

đầu liếc nhìn ba người, cười cười tát nước lên mặt, lành lạnh thoải mái.

Tống triết rửa mặt xong, ba người kia cũng lục tục chạy tới, cậu thay giày nói: "Tôi

đi mua bữa sáng, mấy cậu muốn

ăn không?"

Rất nhanh, lão nhị

đang

đánh răng liền hô: "Tôi, tôi

ăn, mang cho tôi phần mì

nha lão tứ."

Hai người khác cũng nhờ

Tống Triết mang về,

đều là

những món bọn họ

thường

ăn, Tống Triết làm thủ

thế

Ok rồi

đi ra ngoài. Trong hành lang,

đồng học

đi ngang qua

đều chào hỏi cậu, gương mặt

đều rất quen thuộc.

Giống như



thật vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »