- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!
- Chương 7
Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!
Chương 7
Anh há mồm ngậm hai mảnh cánh hoa, đầu lưỡi liếʍ nhẹ qua lại, lại ngậm nhị hoa non nớt không chịu nổi mà đỏ tươi từ lâu.
“A!” Quan Hướng Lam khẽ run, vách tường hoa tiếp theo co rụt lại, hút ngón tay càng chặt hơn.
Mà hai ngón tay dài khép lại cũng cong lên theo, khuấy động vách tường hoa, từ từ ra vào nhụy hoa, ép chặt dịch xung quanh ra nhiều hơn; môi nóng ngậm mυ"ŧ lấy nhị hoa, khẽ liếʍ khẽ gặm, nhị hoa lại càng ướt càng đỏ tươi đẹp hơn, thỉnh thoảng cũng liếʍ quá hai mảnh cánh hoa. Động tác của anh nhẹ nhàng từ từ, giống như vừa hành hạ vừa trêu chọc, làm cho Quan Hướng Lam tràn đầy khó nhịn, hàm răng cắn nhẹ cánh môi, không kiên nhẫn nhíu mày.
“Không… Nhanh một chút . . . ” Cô mở miệng, giọng nhỏ mềm khàn khàn, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc lắc, ngón tay đói khát mà níu chặt tóc của anh.
“Nhanh bao nhiêu? Thế này phải không?” Anh hỏi, ngón tay thon dài hơi tăng tốc độ, mà đầu lưỡi ngậm cánh hoa dùng sức mυ"ŧ lấy.
“A!” Cô rên rĩ, bắp đùi vội vàng mở ra hơn, mông đẹp nâng lên, kêu phóng đãng, “Đúng…A • • • ? Nhanh hơn nữa… “
Cô khẽ rên cầu xin, bởi vì khát vọng mà nhụy hoa càng trơn ướt càng chặt hơn, cũng hút lấy ngón tay anh càng chặt, dịch yêu ngọt ngào không ngừng nhỏ xuống, từng giọt từng giọt bị anh mυ"ŧ vào trong miệng.
Dịch yêu ngọt ngào như rượu làm anh say, anh há mồm dùng sức mυ"ŧ, phát ra tiếng chậc chậc phóng túng, mà tốc độ của ngón tay dài cũng nhanh hơn, nhanh chóng ra vào nhụy hoa.
Lúc ra vào thỉnh thoảng anh gấp khúc ngón tay lại , khuấy động vách tường hoa nhạy cảm, mà lưỡi nóng cũng không ngừng liếʍ mυ"ŧ ngậm lấy cánh hoa, thậm chí đầu lưỡi thăm dò vào nhụy hoa, dọc theo ngón tay dài cùng đẩy vào. Mà một tay kia cũng không buông tha nhụy hoa, ngón tay chơi đùa xoa bóp làm cô vui sướиɠ hơn.
“Ừ a a… ” Tấn công điên cuồng làm cho cô rêи ɾỉ lên tiếng, eo thon không ngừng lắc lắc, vách tường hoa co rúc càng nhanh hơn, hút chặt ngón tay của anh hơn.
Mà dịch yêu cũng không ngừng chảy ra, cô nghe được tiếng mυ"ŧ chậc chậc của anh, còn có tiếng nước lúc ngón tay ra vào, những tiếng vang kia càng kí©h thí©ɧ ham muốn của cô hơn.
Làn da mật ngọt nóng lên, ửng hồng ướt sũng làm cho cô giống như một đóa hoa hồng nở rộ, kí©h thí©ɧ điên cuồng cuốn lấy làm cho thân thể cô run rẩy.
Đột nhiên, thân thể cô căng thẳng, mà tốc độ ngón tay trong nhụy hoa cũng nhanh hơn, càng dùng sức xoa nắn hạt hoa.
“A!” Trước mắt giống như là tia lửa nổ tung, Quan Hướng Lam phát ra tiếng kêu du͙© vọиɠ, cong eo lên, thân thể mềm mại căng thẳng, trong nháy mắt vách tường hoa phóng ra từng đợt dịch yêu…
Lêи đỉиɦ làm cho cả người Quan Hướng Lam mềm nhũng, thân thể tựa vào vách tường của cô cũng không nhịn được mà trượt xuống.
Ngôn Tử Ngự rút ngón tay ẩm ướt ra, ôm lấy thân thể cô đang trượt xuống, ôm cô vào phòng thả lên trên giường, đứng ở trước giường nhìn cô.
Cô thở gấp vẫn còn trong trạng thái lêи đỉиɦ, tóc dài rơi rớt bên gối, đôi mắt sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mê người, ngực cao phập phồng, hai bên mềm mại tràn đầy dấu vết chơi đùa, nụ hoa mịn màng dựng thẳng nở rộ.
Mà nhụy hoa mê người giữa chân vẫn còn ẩm ướt, chảy ra dịch yêu ngọt ngào, hai mảnh cánh hoa khẽ run, giống như cánh bướm nhảy múa.
Tròng mắt đen sâu thẳm, giữa hai chân đã căng cứng không chịu nổi từ lâu, căng đau đến kéo căng qυầи ɭóŧ, Ngôn Tử Ngự hít sâu một cái.
Sự nhiệt tình của cô đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào điên cuồng, nhụy hoa nóng bỏng chứa dịch bao chặt lấy vật to dài, mỗi một cái kéo ra đưa vào đều khuấy động mật ngọt, phát ra tiếng nước hưng phấn kí©h thí©ɧ. Vui sướиɠ mất hồn làm cho anh tăng tốc độ, răng nhọn cắn cắn nụ hoa, mà ngón tay cũng đã đi tới cánh hoa ẩm ướt,
Đưa tay vân vê hạt hoa, dùng sức xoa nắn.
“A! Chậm một chút… ” Vui sướиɠ không ngừng tích lũy làm cho Quan Hướng Lam rên rĩ dữ dội, ra vào mạnh mẽ làm cô hơi không thể chịu được, không khỏi mở miệng cầu xin.
Thế nhưng anh lại có tai như điếc, thậm chí giơ cao bắp đùi của cô, gác ở trên cùi chỏ, vật to dài nóng bỏng ra sức tiến thẳng, đưa vào nhụy hoa nóng đầy nước.
“Em sẽ không thích chậm… ” Anh gầm nhẹ, thân thể đè áp lên cô, bàn tay dùng sức xoa bóp bầu ngực đã nặng trĩu.
“A… ” Cái tư thế này làm cho cái mông của cô bị cách xa giường, nhưng cũng làm cho vật nam tính thô dài chôn sâu vào nhụy hoa.
Cô giương mắt, nhìn vật nam tính của anh ra vào nhụy hoa của cô, mà thậm chí là dịch yêu trong suốt từ dưới bụng cô chạy xuôi tới ngực của cô. Thị giác kí©h thí©ɧ bụng dưới co rúc lại, nhụy hoa liền nóng hơn, hút chặt vật nam tính thô dài. Cảm giác được vách tường hoa hưng phấn co rúc lại Ngôn Tử Ngự nhếch môi mỏng, “Đã nói là em thích… ” Nói xong, eo hẹp di chuyển, mạnh mẽ ra vào nhụy hoa.
Nhìn hai mảnh cánh hoa nhiệt tình phun ra nuốt vào vật nam tính, anh không khỏi híp mắt, du͙© vọиɠ càng tăng cao hơn, vật nam tính ra vào càng mãnh liệt hơn.
Ra vào mạnh mẽ làm cho Quan Hướng Lam kích động không dứt, đầu đã choáng váng từ lâu, bị vui sướиɠ mãnh liệt này trói buộc, không cách nào kiềm chế.
“A… Nhanh… Nhanh một chút nữa… ” Khi anh đυ.ng chạm, vui sướиɠ không ngừng bao phủ làm cho nhụy hoa co rúc dữ dội.
Cũng không đủ, cô cầu xin nhiều hơn, cái miệng nhỏ nhắn nói nhỏ, phóng đãng mà yêu cầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập quyến rũ, giống như yêu nữ mê hoặc người, quyến rũ đến động lòng người.
Hai bên mềm mại vì đυ.ng chạm của anh mà đung đưa mê người, anh nghiêng người thô lỗ ngậm lấy một bên. Anh dùng sức gặm cắn, mặc cho vật nam tính đột nhiên rút ra khỏi nhụy hoa, dịch yêu không có trở ngại liền chảy ra.
Đột nhiên rút ra làm cho Quan Hướng Lam cảm thấy trống rỗng, cô còn không kịp lên tiếng kháng nghị, anh lại lật người cô đưa lưng về phía anh.
Cánh tay xinh đẹp bị nâng lên, eo hẹp ra sức một cái, vật nam tính thô dài liền tiến vào nhụy hoa từ phía sau, thả sức tiến vào vách tường hoa liền căng ra, tiến quân thần tấn công vào sâu trong nhụy hoa.
“A a ― ” Tiến vào quá sâu làm cho nơi vốn chặt khít liền co rúc lại, mềm mại hút chặt, thoáng chốc đã có lượng lớn dịch yêu chảy ra.
Mà vách tường hoa cũng co rúc lại dữ dội, vật nam tính thô dài ra vào nhụy hoa theo tiết tấu nhịp nhàng.
Vách tường hoa lấn ép kí©h thí©ɧ anh, Ngôn Tử Ngự gầm nhẹ dùng sức lớn đυ.ng chạm nhụy hoa, mỗi một lần tiếp xúc thân thể đều phát ra tiếng vang phành phạch, khuấy đảo tống nước trơn bóng ra. Lửa nóng ra vào dư vị lêи đỉиɦ càng sâu hơn. Quan Hướng Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn mê man lên, cánh tay xinh đẹp loay hoay, cái miệng nhỏ nhắn khẽ rêи ɾỉ, không rảnh nuốt nước chảy xuống. Cảm nhận nhụy hoa không ngừng co rúc lại đè ép tắc nghẽn, Ngôn Tử Ngự càn rỡ ra vào, thậm chí xoay tròn rồi ra vào nhụy hoa, đυ.ng chạm khắp nơi trong nhụy hoa.
“Không… ” Quá nhiều vui sướиɠ xâm nhập vào Quan Hướng Lam cũng không chịu nổi nữa, thân thể mềm nhũng không sức nằm ở trên chăn, mà cánh tay xinh đẹp bị nâng lên vẫn không ngừng tiếp nhận đυ.ng chạm của anh, vách tường hoa vẫn co rúc lại, hút lấy anh ra vào.
L*иg ngực ướt đẫm mồ hôi dán chặt lên cái lưng trắng mịn, Ngôn Tử Ngự há mồm cắn vai nhỏ của Quan Hướng Lam.
“A!” Cô bị đau rên lên, bụng co rụt theo, vách tường hoa cũng dùng sức căng chặt.
“Ừ a… ” Trong nháy mắt liền hút chặt làm cho Ngôn Tử Ngự rên khẽ, vật nam tính to lớn chôn vào thật sâu, lêи đỉиɦ liền phun ra mầm móng nóng rực, rãi rắc đầy giường…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!
- Chương 7