Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 6: Lông mi quyến rũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiểm tra cái gì....

Tư duy của Sở Dung nhảy về số âm, cũng không phải thật sự tới kiểm tra, cô biết nói thế nào?

"Chưa nghĩ ra sao?" Lục Trạch Nhất hỏi.

Sở Dung mơ mơ hồ hồ "Ừ" một tiếng: "Có thể đợi tôi nghĩ ra lý do được không?"

Dù sao anh đã sớm biết cô tới đây vì cái gì.

Nửa khuôn mặt Lục Trạch Nhất giấu vào bóng đêm, ánh đèn quán bar chiếu vào mặt anh, khiến không khí xung quanh anh ngày càng đè nén.

Du côn.

Luật sư cương trực chính nghĩa trong truyền thuyết lại có hơi thở của du côn?

Sở Dung lắc lắc đầu, nhất định cô nhìn lầm mất rồi

Âm nhạc xình xịch nhảy vào tai, Sở Dung nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

"Kỳ thật tôi đến đây tìm anh là có việc khác."

"Ừ."

Lục Trạch Nhất chờ cô nói tiếp.

Nơi này thật sự không phải chỗ tốt để nói chuyện, nếu anh đã nói như vậy, cô phải trả lời mới được xem là lễ phép đúng không?

Có lẽ đây là một cơ hội tốt.

"Tôi muốn mời anh làm luật sư cho Càn An." Sở Dung nghiêm túc nói.

"Vì cái gì?" âm điệu Lục Trạch Nhất bình thản, thậm chí là lười biếng, "Khải Tiến tìm tôi trước, tại sao tôi phải đến công ty các cô?"

Còn vì cái gì nữa, vì bọn cô mới là bản gốc!

"Rõ ràng anh hướng về phía chúng tôi." Sở Dung nói chắc như đinh đóng cột.

Nếu không phải như vậy, tại sao hôm qua anh lại nhắc nhở cô?

Nếu không phải bắt được điểm này, Sở Dung tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng tới công việc của mình kí©h thí©ɧ Nghê Duyệt, một hai tiếp nhận củ khoai nóng phỏng tay này.

Nhìn qua bộ dạng của Lục Trạch Nhất, tình huống không thuận lợi như cô tưởng tượng.

Sở Dung vươn tay gom lại tóc lộn vộn sau tai, thôi, bất luận thế nào, về tình về lý, cho dù phải lừa lọc, cô cũng phải lừa Lục Trạch Nhất đến công ty.

Hình như Sở Dung đυ.ng phải cái gì, cô nhẹ nhàng "A" một tiếng, phát hiện bên phải cánh tay có một vết cắt dài hơn 2cm, vết thương còn đang rỉ máu.

Vừa nãy quá hỗn loạn, lúc này cô mới cảm thấy đau.

Sở Dung nhíu mày, chắc là lúc nãy lấy bình rượu không cẩn thận đυ.ng phải.

"Là con gái thì phải biết bảo vệ chính mình."

"Hả?"

Lục Trạch Nhất đứng dậy, nói, "Đi theo tôi."

Tuy rằng không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng ngoan ngoãn nghe lời vẫn là tốt nhất.

Hai người chen chúc qua đám người, đủ mọi màu sắc chiếu vào tấm lưng Lục Trạch Nhất, sống lưng anh đỉnh đạc thẳng tắc, vì cô mở ra một con đường nhỏ.

Sở Dung dừng lại, rốt cuộc vẫn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy góc áo của anh.

Lục Trạch Nhất quay đầu lại nhìn lại, một đôi mắt hẹp dài âm trầm.

"Nhiều người quá" Sở Dung nhỏ giọng nói, "Tôi sợ bị lạc."

Lục Trạch Nhất không trả lời, anh mang cô tới vị trí mình vừa đi khỏi. Người đàn ông cùng văn kiện ngồi ở chỗ này đã biến mất, xem ra đã đi trước rồi.

"Này" Sở Dung cẩn thận chọc chọc lưng anh, "Ngươi ngồi ở đây đâu mất rồi."

"Úy Vĩnh Diệu," Lục Trạch Nhất quay người lại, hướng tới người đàn ông đang ngồi trong góc vươn tay, "Băng cá nhân."

Lúc này Sở Dung mới phát hiện nơi đó có người.

Anh ta ngồi ở trong bóng tối, chân gác lên thành sô pha. Nếu nhìn không kỹ, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra nơi này còn có người.

Người đàn ông ngẩng đầu, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Sở Dung, không nhúc nhích.

"Cô ta là ai?" Anh ta hỏi.

Sở Dung cũng chờ mong câu trả lời của Lục Trạch Nhất, rốt cuộc đối với anh cô mang thân phận gì.

Hình như Lục Trạch Nhất không muốn trả lời, nói: "Cô ấy bị thương."

Úy Vĩnh Diệu cũng không hỏi lại, chậm rì rì rút bàn tay trong túi ra, lấy ra một cái băng cá nhân mới tinh đưa cho anh.

"Tại sao cái này lại biến thành vật tùy thân?" Sở Dung hỏi.

"Đưa tay lại đây."

"À."

Sở Dung ngoan ngoãn đưa tay qua, Lục Trạch Nhất xé băng cá nhân, cúi đầu dán lên miệng vết thương của cô.

Ngón tay anh cắt tỉa sạch sẽ, đầu ngón tay theo mét vết thương ấn nhẹ xuống.

Oa.

Sở Dung nuốt nuốt nước miếng, lông mi của gia hỏa này vừa dài vừa cong, từ góc độ của cô nhìn qua, thật sự quá đẹp trai.

"Hiện tại đã khuya," Lục Trạch Nhất giơ tay nhìn đồng hồ, nói, "Tôi đưa cô trở về."

"Chung Thừa Nhiên ở ghế lô chờ cậu." Úy Vĩnh Diệu thình lình mở miệng.

Chung Thừa Nhiên?

Sở Dung giữ chặt vạt áo của Lục Trạch Nhất, vội la lên: "Anh đừng đi."

Cho dù cô thất bại, cũng tuyệt đối không cho công ty Khải Tiến chiếm lợi thế!

"Ở đâu?" Lục Trạch Nhất hỏi.

"Trên lầu phòng số hai."

Cái gì, nơi này còn có trên lầu!

"Lục Trạch Nhất!" Sở Dung dùng sức túm chặt lấy cánh tay anh, nói, "Không được đi."

"Đây là công việc của tôi."

Ánh mắt Lục Trạch Nhất thâm trầm, cúi đầu nhìn cổ tay của mình, không mở lời.

"Tôi biết." Sở Dung nhanh chóng buông anh ra, "Chỉ cần anh tiếp nhận vụ này, công ty Càn An chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh!"

Lục Trạch Nhất nghiêng đầu, trong mắt anh là những ánh sáng nhỏ vụn, ánh mắt anh nhìn cô như vậy khiến cô có chút khó thở.

Nhất thời Sở Dung không đoán được tâm tư của anh, đành phải nuốt nước miếng, hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, chỉ cần anh dùng ánh mắt như vậy cô liền cảm nhận được anh đang không vui.

"Tiền không thành vấn đề." Sở Dung nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

"Tiền?" Lục Trạch Nhất hừ thành tiếng, "Tôi thiếu sao?"

Không thiếu không thiếu, anh là người giàu có.

"Vậy anh muốn cái gì?" Sở Dung nói, "Anh cứ nói, tôi nhất định sẽ báo cáo với công ty."

Chung Thừa Nhiên là một quả bom nổ chậm, chỉ cần anh ta còn ở chỗ này, Lục Trạch Nhất nhất định sẽ bị anh ta lừa đi.

Tuyệt đối không thể như vậy được!

Sở Dung nhìn Lục Trạch Nhất không rời, sợ anh rời khỏi, tay cứ kéo góc áo không cho anh đi.

Lục Trạch Nhất cúi đầu không biết đang tính toán cái gì, Sở Dung thấy thế, nói tiếp: "Không phải anh nói muốn đưa tôi về nhà sao, bằng không ——"

"Tôi biết ngay là cô!"

Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc: "Sở Dung, cô còn dám đào góc tường của tôi!"

Sao gia hỏa này dám quấy rối vào lúc này?

Sở Dung nhắm mắt lại, hung tợn mà xoay đầu, vẻ mặt hung hăng: "Chung Thừa Nhiên, có phải anh đặc biệt thích đến bệnh viện đúng không?"

"Công ty Khải Tiến tuyệt đối không sao chép công ty các ngươi."

Chung Thừa Nhiên là kỹ sư game của công ty khải tiến, công ty này cũng biết cách chọn người. Sử dụng một kẻ ngu ngốc ngày ngày ngoan cố nói chuyện với bọn họ.

Chung Thừa Nhiên vốn dĩ là bạn học đại học với cô, ở cùng khoa, nói trắng ra thì cũng chỉ là một kẻ đầu gỗ, nửa điểm mới lạ cũng không nghĩ ra.

Ở phương diện thiết kế này, anh ta có thể nghĩ ra nhiều như vậy?

Sở Dung căn bản không nghĩ thèm lý luận với anh ta, nói: "Có bản lĩnh, kêu giám đốc của công ty anh ra đây đối chất, một tiểu lâu la như anh mà cũng dám ra đây nhảy nhót?"

Lục Trạch Nhất nhấp môi, ánh mắt đảo qua mặt Chung Thừa Nhiên, lại đảo qua mặt Sở Dung.

"Cô dám khinh thường tôi!" Chung Thừa Nhiên nghiến răng, quai hàm bạnh ra.

"Đúng, tôi đang khinh thường anh đấy!"

Cái gì mà tình nghĩa bạn học sâu như biển, Sở Dung nghĩ nếu cô đang đứng ở vách cô, cô thà nhảy từ trên xuống còn hơn có tình nghĩa sâu như biển với anh ta.

Vậy mà lúc trước còn nhiều người thích anh ta, đùa cái gì vậy, gia hỏa này rõ ràng là con quỷ ấu trĩ.

"Vậy mà lúc trước tôi còn tưởng cô là một cô gái yếu đuối dịu dàng," Chung Thừa Nhiên cắn răng nói, "Đồ cuồng bạo lực, kẻ lừa đảo."

"Còn anh trước sau vẫn không thay đổi," Sở Dung đáp trả, "Ấu trĩ trước sau như một, ngu ngốc."

Vừa dứt lời, Sở Dung bỗng nhiên phản ứng lại ——

Trời ạ, cô, hình như khi nãy cô lại có phản xạ có điều kiện!

Chỉ là, chỉ là, Lục Trạch Nhất còn đang ở đây!

Cô xoay đầu, anh mắt Lục Trạch Nhất sâu thẳm lại bình tĩnh, Sở Dung buông góc áo trong tay ra, trong lúc nhất thời chỉ số tự tin nhảy xuống số âm.

Vừa nãy nhìn cô có hung dữ quá không?

"Cái kia......" Sở Dung nhỏ giọng nói, "Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi trở về được không?"

A, ánh mắt Lục Trạch Nhất thật đáng sợ!

Trong lòng cô vỡ nát từng mảnh, đều tại tên ngu ngốc Chung Thừa Nhiên, bị người ta bán đi còn ngồi đó giúp người ta đếm tiền!

"Chung quanh nhiều xe taxi như đi, tự mình trở về đi" Chung Thừa Nhiên nói, "Cô yên tâm, không ai dám khi dễ cô đâu."

Từ từ, nói đến cái này, Sở Dung lại có chuyện muốn hỏi anh ta.

"Người ngày hôm qua nằm vùng ở nhà tôi là anh đúng không?"

"Cái gì?" vẻ mặt Chung Thừa Nhiên mờ mịt, "Cái gì mà nằm vùng?"

Sở Dung trên dưới quan sát anh ta trong chốc lát, nhìn qua gia hỏa này không giống như đang giả vờ.

"Không có gì" Sở Dung lắc đầu, "Lấy chỉ số thông minh cùng lòng can đảm của anh, cũng không dám làm chuyện như vậy."

Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng, nói: "Hai người quen nhau?."

"Bạn đại học." Sở Dung xua xua tay, "Nhưng lại khó lòng hợp tác, không cần để ý đến chi tiết nhỏ này."

"Ý của cô là, ngày hôm qua cô bị người......"

"Anh yên tâm, tôi như vậy ——"

Sở Dung nói một nửa, lại không nói nữa.

"Cô bị thương sao?" ánh mắt Chung Thừa Nhiên dừng lại ở cánh tay đang được dán băng cá nhân của Sở Dung, "Bọn họ có làm gì quá đáng không?"

Gia hỏa này nhìn qua còn biết quan tâm cô, Sở Dung hừ ra một tiếng, có lòng tốt nhắc nhở anh ta: "Anh đừng quên, hiện tại chúng ta là kẻ thù."

"Đi thôi." Lục Trạch Nhất mở miệng, "Tôi đưa cô về nhà."

Sở Dung nghe xong, nhướng lông mày đắc ý nhìn Chung Thừa Nhiên, Lục Trạch Nhất nhíu mày, giơ tay xoay đầu cô lại: "Nhìn đường."

"À."

Lần này Chung Thừa Thiên lại không cản cô, Sở Dung gật gật đầu, xem ra này tiểu tử còn có chút đầu óc cùng lương tâm.

Đám người chen chúc, Lục Trạch Nhất ở phía trước dẫn đường, Sở Dung mang giày cao gót theo sau, chậm rì rì đi theo anh.

Trên mái nhà bắt đầu thả ra khói, âm nhạc ở xung quanh ngày càng phóng đại, Sở Dung đưa mình theo điệu nhạc, bỗng nhiên Lục Trạch Nhất bỗng nhiên xoay người lại.

Hả?

Sở Dung dừng lại động tác.

"Tại sao không kéo tay áo tôi?" Lục Trạch Nhất hỏi.

Sở Dung kéo kéo khóe miệng: "Ai da, bị anh phát hiện?"

Động tác lúc nãy của cô rõ ràng rất nhỏ mà.

Long mày Lục Trạch Nhất nhíu lại, tự nhiên Sở Dung cảm thấy câu mày kiếm mắt sáng dùng trên người anh thật sự rất rất hợp.

"Đi thôi," Lục Trạch Nhất nâng tay, thanh âm bình trầm, nói, "Đừng để bị lạc."

Sở Dung sợ anh đổi ý, lập tức nắm lấy tay anh.

Tuy rằng vị đại luật sư này thoạt nhìn khó tiếp xúc, nhưng đôi lúc vẫn có tình người.

Rốt cuộc anh ta cũng phát hiện ra điểm đáng yêu của cô?

Lục Trạch Nhất không nhúc nhích, một đôi mắt đen láy, không chớp mắt nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Cái tôi chỉ là tay áo."

Sở Dung thấp giọng "Ừ" một tiếng, thất vọng chậm rãi buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: "Bốn bỏ năm lên còn không phải là dắt tay sao?"

Hai người đi về phía trước, vừa ra tới cửa Sở Dung đã bị gió lạnh thổi đến run người.

Gió mùa thu, quả nhiên không thể khinh thường.

Một chiếc áo khoác được khoác lên vai cô, Sở Dung sửng sốt một chút, lập tức quay nhìn Lục Trạch Nhất.

"Chân không đau?"

Hôm nay Sở Dung mang một đôi gót cao, để xứng với bộ váy đỏ, cô bỏ ra không ít thời gian.

"Trời lạnh như vậy, còn mặc loại quần áo này?" Lục Trạch Nhất dùng cằm chỉ về phía quán bar, hỏi, "Khách quen?"

"Này, có phải anh đang quan tâm đến tôi không?"

Sở Dung cười duyên, xoay người nắm lấy cà vạt anh, nhẹ nhàng kéo kéo: "Đừng nghĩ là tôi không chú ý tới, vừa nãy anh mới nhìn lén tôi, đúng không?"

"Cô có biết cà vạt của đàn ông không thể tùy tiện động vào."

"Nếu động vào?"

Sở Dung ngửa đầu, màu đỏ quả hạnh ở sắc môi dưới ánh đèn bày ra vẻ mê hoặc.

Lục Trạch Nhất gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, nói: "Buông tay."

"Không phải anh hỏi tôi tới đây làm gì sao?"

Trong mắt Sở Dung không có một chút ý tứ buông tay, cô còn cố tình hạ giọng, nói: "Việc công nói, tôi tới đây là để mời anh làm luật sư cho công ty chúng tôi."

Đôi mắt Lục Trạch Nhất đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, như một xoáy nước đen, Sở Dung từng chút từng chút bị nuốt vào.

Oa, người đàn ông này quả thực quá mê người.

Cô cố ý gợ môi: "Việc tư nói ——"

Sở Dung kéo dài âm cuối, bỗng nhiên nhón chân ôm lấy cổ anh, thanh âm mơ hồ lại ái muội: "Anh đoán xem?"

- ----------

Hôm bữa trên Facebook có một bạn bảo ngày nào cũng hóng chương mới, thấy có lỗi quá nên lao vào beta với chỉnh lỗi. Nửa chừng phải đi học nên hôm nay mới đăng😆😆
« Chương TrướcChương Tiếp »