Chương 38: Anh muốn em mãi luôn thích anh

Edit: Arian

Beta: Crashpike

Lúc Sở Dung đi ra đã thấy Lục Trạch Nhất đang ngồi ở trên sô pha đọc sách.

Sở Dung tay thì bận lau tóc chân thì đi đến trước mặt anh.

Chỉ chốc lát, ánh mắt của Lục Trạch Nhất quả nhiên đã chuyển từ quyển sách qua gương mặt của cô.

"Mọi người đều nói mới vừa tắm rửa xong đẹp nhất, "Sở Dung nhìn anh, chớp chớp mắt, cười hì hì nói, "Anh thấy sao?"

Lục Trạch Nhất một lần nữa chuyển mắt qua quyển sách trên bàn.

Đây cũng được xem là phản ứng hả

Sở Dung một phen đoạt sách của Lục Trạch Nhất qua, mạnh dạn ngồi lên đùi anh.

"Đọc sách làm gì," cô kiêu căng nói, không tự chủ ôm lấy cổ anh, "Nhìn em này."

Lục Trạch Nhất: "......"

Sở Dung quay đầu liếc mắt một cái tới tên sách, chậm rì rì đọc: "Lý luận luật học Trung Hoa."

Cô nâng cằm, một bàn tay cầm sách, một bàn tay chỉ vào tên trên đó, hỏi: "Nó so với em ai đẹp hơn?"

Đúng là đáng giận.

"Kiến thức chuyên môn." Lục Trạch Nhất trả lời.

"Em cũng là kiến thức chuyên môn," Sở Dung ném sách ném lên trên sô pha, bộ dáng ngoan ngoãn ôm cổ anh như làm nũng đề nghị, "Nếu không anh cũng nghiên cứu em đi?"

Lục Trạch Nhất cười thành tiếng, sờ đầu Sở Dung như sờ đầu động vật nhỏ.

Sở Dung lại tiến tới, đầu cọ lung tung trên vai anh: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, anh không muốn làm chút gì sao?"

Lục Trạch Nhất hỏi: "Làm cái gì?

Cô còn chưa nói rõ ràng hả?

Đầu gỗ này.

Sở Dung ám chỉ vẽ vòng tròn nơi ngực anh.

Lục Trạch Nhất duỗi cánh tay dài ra, lại cầm quyển sách về.

Sở Dung vừa thấy, lập tức giơ tay đoạt lấy.

"Nghe lời," Lục Trạch Nhất nâng tay lên lấy sách, một cái tay khác ấn xuống bả vai cô, "Ngày mai anh còn phải đi công tác."

Hừm

Sở Dung lúc này mới buông tay, không cam lòng ghé vào trên người anh.

Hừ dỗi.

Lục Trạch Nhất: "Ngoan nào, lát nữa anh lại dỗ em."

"Vậy anh hôn em trước đi."

Lục Trạch Nhất hôn lên mặt cô.

"Anh hôn nhầm chỗ rồi," Sở Dung bất mãn, "Hôn lại."

Anh lại hôn xuống.

Kiềm chế cái gì?

Sở Dung nheo mắt lại, lòng bàn tay mềm nhẹ xẹt qua yết hầu của Lục Trạch Nhất.

Cô chỉ biết làm càn.

Hơi thở của Lục Trạch Nhất càng ngày càng nặng.

Nụ hôn của anh vừa lâu lại sâu, Sở Dung cảm giác rõ ràng anh có biến hóa.

Không đúng.

Trong cơn chóng mặt, cô khó khăn lắm ngừng lại.

"Được rồi được rồi, đến đây thôi."

Sở Dung nhanh chóng ghé vào trên người anh, không cho anh một chút cơ hội nhìn thấy mặt của mình.

Đúng là không có tiền đồ.

Sở Dung ảo não nhắm mắt lại, tự mình đánh giá bản thân.

Lục Trạch Nhất không có ý định buông tha cho cô, anh nâng cằm cô lên, dường như chưa thỏa mãn cắn cắn cánh môi cô, thấp giọng nói: "Đỏ mặt trốn cũng không được."

Sở Dung trịnh trọng phản bác: "Em mới không có đỏ mặt đâu!"

Tự nhiên cô cao giọng phản bác lại, cứ như đang giấu đầu lòi đuôi.

"Phải không?"

Lục Trạch Nhất nhướng mày, cả người như tăng thêm một cỗ tà khí.

Má, trên thế giới này sao có thể có một người đàn ông hấp dẫn như này nhỉ?

Tim Sở Dung đập lọan nửa giây, tay vô thức nắm chặt tay áo anh: "Chả qua là tim em đập có chút nhanh mà thôi."

Lục Trạch Nhất: " À."

À gì mà À.

Cô không ngừng thúc giục anh: "Anh mau làm việc đi, công việc mới là chuyện quan trọng......"

Lục Trạch Nhất lúc này mới buông tha cho cô, một tay anh ôm láy người cô, tránh cho cô ngã xuống, một cái tay khác tiếp tục đọc sách.

Sở Dung mới đầu còn tò mò nghiêng đầu cùng anh đọc sách, chưa được vài phút đã buông xuôi.

Chữ trên đó dày đặc, Sở Dung ngoại trừ sách về công nghệ máy tính thì không thể đọc bất cứ thứ gì khác. Trong chốc lát cô đã mơ màng buồn ngủ.

Không chút lý do mà thấy an tâm.

Sở Dung dựa vào hõm vai của anh, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Giá như vẫn luôn như vậy thì tốt biết mấy.

Không biết qua bao lâu, Lục Trạch Nhất vỗ vỗ đầu cô, Sở Dung mới tỉnh lại.

"Hả?" Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.

Cô thật sự đã ngủ thϊếp đi.

"Dậy sấy tóc rồi ngủ tiếp." Lục Trạch Nhất đặt sách ở bên cạnh, bế cô về phía phòng ngủ.

Sở Dung "A" một tiếng, chân kẹp lấy eo anh, cằm ngoan ngoãn đặt ở trên vai anh.

Anh thật sự rất cao, Sở Dung như thế này đầu có thể cọ đến nóc nhà.

"Em hiện tại giống cái koala." Lục Trạch Nhất nói.

"Anh từng gặp koala đẹp như vậy sao?" Sở Dung lười biếng phản bác.

"Đích thật chưa thấy qua koala ngọt như vậy," anh đem cô đặt ở trên giường, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, cười, "Hương vị không tồi."

Hừm.

Sở Dung dường như, cô bắt lấy cổ áo anh, ý xấu muốn tiến vào gần anh: "Là ai lúc trước muốn từ từ chậm rãi hả?" Lục Trạch Nhất trả lời: "Anh sợ em hối hận."

"Hối hận cái gì?" Sở Dung hỏi.

Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn chiều cao có chiều cao, muốn tiền có tiền, muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, muốn dáng người có dáng người, muốn cái gì có cái đó, cô còn hối hận điều gì?

Không vui mới lấy làm lạ đó.

Lục Trạch Nhất nói: "Anh đi lấy máy sấy cho em."

"Em muốn anh sấy cho em cơ." Sở Dung vẫn như cũ gắt gao ôm chặt anh.

Lục Trạch Nhất: "Được."

Thế này còn được.

Sở Dung buông tay.

Nhìn bóng dáng anh rời đi, trong mắt Sở Dung xẹt qua một tia sáng.

Nếu mà, nếu chúng ta quen nhau từ nhỏ thì thế nào nhỉ?

Sở Dung lại lần nữa từ trong trí nhớ tìm tòi một vòng, vẫn như cũ không tìm thấy cái tên Lục Trạch Nhất.

Dứt khoát hỏi trực tiếp anh đi.

Sở Dung bắt chéo chân trên giường, bực bội đè đè huyệt Thái Dương.

Đáng chết, cô sợ hãi cái gì chứ?

Sở Dung ra lệnh cho chính mình không nghĩ lung tung, yên tĩnh mà chờ anh quay lại.

Một lát sau Lục Trạch Nhất đi tới, anh cầm them môt chiếc máy sấy, cắm vào ổ điện ở trên.

Sở Dung ngồi sang bên cạnh để lại một khoảng trống cho Lục Trạch Nhất.

Tiếng thổi "vù vù" vang lên bên tai cô, ngón tay của Lục Trạch Nhất nghịch nghịch tóc cô.

Có chút ngứa.

Sở Dung quay lưng về phía anh, mơ hồ có thể tưởng tượng khuôn mặt của Lục Trạch Nhất hiện tại có bao nhiêu dịu dàng.

Một lát sau, tóc cô đã khô.

Lục Trạch Nhất vừa tắt máy sấy tóc, Sở Dung dường như cũng mềm nhũn ngã vào trên người anh như mất hết sức lực.

"Sau này anh đều thổi tóc cho em đi."

"Sau này?"

"Ừm."

Sở Dung khẽ mở mắt, đầu nghiêng vừa lúc nhìn thấy xương hàm gầy guộc của anh.

Đẹp trai quá, muốn hôn.

"Được," Lục Trạch Nhất hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, "Nếu như em vẫn luôn thích anh."

Đương nhiên sẽ thích.

Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn nghe rất êm tai, Sở Dung ôm lấy eo anh, thanh âm ái muội: "Bằng không, chúng ta hôm nay cùng nhau ngủ đi."

Lục Trạch Nhất ôm lấy cô, quấn dây máy sấy lại.

"Em nghiêm túc." Sở Dung ngẩng đầu nhìn anh.

"Càn quấy."

Lục Trạch Nhất đi xuống, Sở Dung tay nhanh lẹ mắt, lập tức giữ chặt anh.

"Anh trai cùng em gái ngủ một cái giường không phải là chuyện bình thường sao?"

Sở Dung tiếp tục nỗ lực: "Hơn nữa, một mình ở trong một ngôi nhà lớn như vậy, thật là đáng sợ."

Cũng khổng phải con nít, chín giờ đã lên giường đắp chân đi ngủ

Lúc trước khi Sở Dung ở nhà một mình cô sẽ lướt lướt weibo, xem phim Hàn Quốc gì đó, nhưng hiện tại không giống.

Cô có bạn trai.

"Em học nhu đạo." Lục Trạch Nhất nhắc nhở.

"Mặc kệ," Sở Dung chơi xấu dường như ghé vào trên người anh, "Dù sao anh cũng không được đi."

"Được được được, anh không đi," Lục Trạch Nhất không chịu nổi cô, dứt khoát đặt máy sáy tóc sang một bên.

Sở Dung: "Chúng ta đây ——"

Lục Trạch Nhất dùng một tay kẹp lấy cô, "Rầm" một tiếng ngã xuống chăn bông.

Anh?

Lục Trạch Nhất thân hình cao lớn, Sở Dung cơ hồ đều bị anh bế lên.

"Kia, cái kia......"

Hai người mặt gần trong gang tấc, Sở Dung đại não dần dần hoạt động chậm lại, đầu lưỡi không thể duỗi thẳng.

Lục Trạch Nhất dùng đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi mà hàm ý nói ra ba chữ: "Sở Túng Túng."

Mẹ nó.

Sở Dung định ngồi dậy, Lục Trạch Nhất dùng cánh tay chặn lại.

Sở Dung: "Anh cho rằng mình có chút mạnh liền ghê gớm sao?"

"Đúng vậy," Lục Trạch Nhất gật đầu, "Ghê gớm."

Sở Dung: "......"

Lục Trạch Nhất ôm cô sát hơn.

Sở Dung chưa từng cùng một người đàn ông nào ở trong khoảng cách gần như vây.

Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở, Sở Dung gương mặt nóng lên, một lát sau, tay cũng là nóng bừng.

Cô khả năng phát sốt.

Sở Dung nghĩ, con rồng nhỏ này sẽ không thẹn thùng đâu.

Qua hồi lâu, giọng nói của Lục Trạch Nhất từ trên đỉnh đầu cô truyền đến: "Sở Dung."

"Dạ?"

Cô mơ màng sắp ngủ.

Lục Trạch Nhất trầm giọng nói nhỏi: "Em nhất định phải luôn thích anh như vậy, biết không?"

"Vâng....."

Cô mơ mơ màng màng đồng ý.

Sở Dung không biết chính mình đến tột cùng đang mơ hay thực, thời điểm cô mở to mắt, căn phòng đã tối đen.

Lục Trạch Nhất đâu?

Cô bị người tri kỷ bỏ vào trong chăn, tay chân đều quấn đến kín mít.

Sở Dung nửa chống thân thể, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Bây giờ là 1 giờ sáng.

Sở Dung thở ra hơi, lại lần nữa nằm xuống giường.

Không biết ngủ thϊếp đi từ khi nào.

Cô gác tay lên trán, mắt lẳng lặng nhìn về phía trần nhà.

Cô thật sự thực cùng Lục Trạch Nhất ở bên nhau.

Sở Dung câu lấy một phần chăn, cuộn hai chân rồi kẹp lại.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy, cô thở hắt ra, lỗ tai ong ong.

Một lát sau, Sở Dung vùi đầu vào đầu gối, cong thành bộ dáng của con tôm.

......

"Mày xứng đáng!"

Một quyển bài tập dày nửa inch đập vào mặt Sở Dung, những trang giấy bay ra như dao cứa vào mặt cô.

Xung quanh là tiếng nghị luận của đám người xem náo nhiệt.

"Nhìn đôi mắt của cô ta kìa," nữ sinh đứng trước giận dữ nói, "Không khác gì một con hồ ly tinh."

Cô không phải hồ ly tinh.

Sở Dung ở trong lòng phản bác.

"Đem lại đây," nữ sinh đoạt lấy cặp sách của Sở Dung, "Dong dong dài dài!"

Giống như có thứ gì đó từ phía sau đẩy Sở Dung một cái, cô không biết sức lực chỗ nào tới, đoạt lại cặp sách từ trong tay người nọ về.

Nữ sinh kia sửng sốt.

"Đây là ba tôi mua cho tôi." Sở Dung nói, "Nếu cô còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ông ấy nhốt cô vào l*иg sắt."

Khi đó, Sở Dung còn không biết cái gọi là l*иg sắt kỳ thật là nhà tù.

"Ba của mày?"

Cô gái tóc ngắn khoanh tay, vênh váo tự đắc nói: "Mày hù dọa ai, ai mà không biết ba của mày đi tới chỗ chim không thèm ỉa người không thèm sống, hiện tại còn sống hay không mới là vấn đề!"

Sở Dung cắn chặt răng, nhỏ giọng phản bác: "Ba tôi đang đi công tác!"

"Vì công việc mà vứt bỏ gia đình, đúng là làm người khác cảm động."

Nữ sinh một bên cười, một bên cướp lấy đồ vật trong tay Sở Dung: "Đã như thế, mày càng đáng bị như vậy, mình thì nhìn ba mình đi cứu vớt người khác, để vợ con mình ở đây chịu đói."

"Chậc chậc chậc."

Tay Sở Dung vô thức run lên.

"Dù sao mày cũng là thứ không ai cần."

Nữ sinh không chút khách khí đem cặp sách của cô ném lên cao rồi lại ném nó xuống đất như tờ giấy vụn.

"Mày có thể tạo cho bọn tao ít trò vui, không chừng bọn này cao hứng, còn có thể chơi với mày một chút——"

Vừa dứt lời,Sở Dung liền tát một cái lên mặt cô ta: "Mày mới đã chết"

Tay cô tê dại.

......

Trên thế giới thứ gì đáng sợ nhất?

Khi còn nhỏ, Sở Dung sợ nhất là xem thế giới động vật.

Bởi vì cô cảm thấy hổ, sói, rắn hay mấy con linh tinh quá là dọa người.

Mãi đến sau này, cô mới phát hiện, mấy thứ này đều không đáng sợ bằng lòng người.

Nước mắt Sở Dung dần dần thấm ướt khăn gối, khóe mắt cô cay xè, chỉ có thể hít hít cái mũi, ngồi dậy.

Tối quá.

Sở Dung để chân trần đi đến phòng sách bên cạnh, rút ra ít khăn giấy.

Đây là nhà của Lục Trạch Nhất......

Sở Dung ném giấy vụn vào thùng rác, qua sau một lúc lâu, khom lưng từ một bên ôm gối, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Trong phòng ngủ của Lục Trạch Nhất phát ra ánh đèn lờ mờ.

Hả?

Sở Dung dừng lại trước cửa phòng anh, người này còn chưa ngủ sao?

Cô vươn tay, do dự hai giây rồi gõ cửa.

Mặc kệ như thế nào, cô hiện tại rất muốn gặp anh.

Một lát sau, cửa mở ra.

"Làm sao vậy?"

Lục Trạch Nhất mặc áo ngủ màu xanh biển, khoan cổ áo rộng thùng thình, lộ ra một phần xương quai xanh nhỏ.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, Sở Dung an tâm.

"Thì......"

Cô dùng một chân đạp lên mu bàn chân của đối phương, do dự nói: "Em có chút sợ hãi."

Giống như sợ anh không tin, cô tiến lên một chút ôm lấy eo anh, dùng đầu cọ tới cọ lui: "Thật đấy."

"Nhà của anh chỉ có một chiếc giường." Lục Trạch Nhất dừng lại một chút nhỏ giọng ôn nhu dỗ dành, "Chúng ta hiện tại ngủ cùng nhau không tốt."

"Em mặc kệ."

Sở Dung ôm anh không buông: "Tối nay em phải ngủ chung với anh."

Cô rất phụ thuộc vào anh.

Khi nghĩ rằng cô muốn làm khó với anh một hồi, Lục Trạch Nhất khẽ thở dài một tiếng, hỏi: "Em sao lại không mang dép?"

Sở Dung ôm anh không nói lời nào.

"Nếu em cảm lạnh thì phải làm sao," Lục Trạch Nhất lắc đầu, vừa nói vừa bế cô lên, ngữ khí cưng chiều, "Thật là, ngốc không cơ chứ?"