Chương 18: Lục tiên sinh, kẻ gϊếŧ người?

Editor+Beta: Crashpike

Ngày hôm sau.

"Không có khả năng." Giọng Thích Lam từ bên kia điện thoại truyền tới, "Cậu thật sự cho rằng trên trời sẽ rớt xuống bánh nhân thịt sao hử?"

Sở Dung nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải bánh có nhân, có khả năng là bánh bao cũng nên."

"Còn có khả năng là cục đá." Thích Lam nói, "Người như đại luật sư Lục cái gì còn chưa thấy, sao có thể thích loại phàm nhân như cậu?"

Tuy rằng cô nàng nói rất có lý, nhưng Sở Dung vẫn không nhịn được phảm bác lại.

"Rõ ràng tớ là tiên nữ trên trời." Sở Dung nói.

Sở Dung đứng ở phòng nghỉ, một tay cầm điện thoại di động một tay với lấy cái ly giấy ra từ trong ngăn tủ.

Hiện tại tiên nữ muốn uống cà phê.

"Cậu cùng Uý Vĩnh Diệu thế nào rồi?"

Sở Dung rót nửa ly cà phê, từ chiếc hộp kế bên lấy viên đường bỏ vào trong.

Bên kia Thích Lam "Ui nha" một tiếng: "Thì, thì vẫn vậy."

Sở Dung cầm ly cà phê, chậm rãi đi đến chỗ cầu thang.

"Ngại sao?"

"Nào có."

Cho dù cách điện thoại, Sở Dung cũng vẫn có thể tưởng tượng được bộ dạng bây giờ của Thích Lam, có lẽ bây giờ mặt cô ấy đỏ bừng dùng mũi chân mà cọ cọ nền nhà.

Nếu cô là đàn ông, cô cũng thích nha đầu đáng yêu như Thích Lam.

"Bệnh của Úy Vĩnh Diệu thế nào rồi?"

Đây mới là vấn đề Sở Dung quận tâm nhất.

Thích Lam thở dài, nói: "Vẫn như cũ."

"Cậu thích anh ta ở điểm nào vậy?"

Ai cũng bảo mấy người bị bệnh tự kỷ đa phần rất mẫn cảm, nếu hai người ở bên nhau liệu có cảm thấy mệt mỏi không?

Vừa dứt lời, tự nhiên Sở Dung lại nghĩ đến: Lục Trạch Nhất thì thế nào?

Từ trước đến nay hỉ nộ ái ố anh cũng không hiện ra bên ngoài, ánh mắt phẳng lặng không một gợn sóng như hồ nước đã trăm năm, căn bản cô nhìn không thấu.

Nếu cô với anh ở bên nhau, có sợ không?

Sở Dung nắm chặt di động.

"Chỉ cần là anh ấy, cái gì tớ đều thích." Thích Lam trả lời.

Sở Dung uống một ngụm cà phê, thật đắng.

Có lẽ Thích Lam cảm nhận được cô đang trầm mặc, cô nàng nghiêm túc nói: "Tớ là thật sự muốn ở bên anh ấy."

"Lúc mới bắt đầu tớ không dám nói cho cậu, sợ cậu mắng tớ." Bên kia nhỏ giọng nói, "Tớ biết cậu chỉ là muốn tốt cho tớ, nhưng Úy Vĩnh Diệu này cùng người khác không giống nhau, tớ không biết......"

Giọng Thích Lam càng ngày càng nhỏ, càng về sau càng không nghe ra được.

Sở Dung hiểu.

Chuyện tình cảm không phải ai cũng có thể nói trước được.

Vì thế cô trả lời: "Cậu thích thì được."

Sở Dung bóp dẹp ly cà phê trong tay ném vào sọt rác.

Thôi, mặc kệ Thích Lam thích cái dạng người gì, cô đều bảo vệ tốt cho cô nàng.

Sở Dung bước nhanh về hướng văn phòng, lúc mới gọi điện cho Thích Lam, cô đã phát giác ra điểm không thích hợp.

Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, cô đã thấy mọi người đang tụ tập quanh một chỗ.

"Làm sao vậy?"

Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, đáng lẽ bọn họ nên đi ăn cơm mới phải?

Sở Dung tò mò thò lại gần.

Trên bàn Chiêm Tri Hạ đang đặt một bó hoa hồng.

"Đây cũng không phải lần đầu tiên người trong công ty chúng ta nhận được hoa." Sở Dung chọc chọc người bên cạnh, hỏi, "Tất cả mọi người đứng đây làm gì vậy?"

"Lần này không giống nha." Người phụ nữ nói, "Đây là hoa của Mạc Hạo Thành đưa."

Là một trong những nhà đầu tư của công ty Khải Tiến?

Sở Dung nhíu mày, việc này khá kỳ lạ.

Lúc trước Mạc Hạo Thành quả thật có ý với Chiêm Tri Hạ, nhưng lần này lại gióng trống khua chiêng theo đuổi cô nàng, lại chọn ngay thời điểm Khải Tiến cùng Càn An đang xảy ra tranh chấp...

Không đợi cô suy nghĩ miên man, Nghê Duyệt đã trở lại.

Cô ấy mang một đôi giày cao gót cao tám centimet, tóc xoăn vấn cao, hùng hổ đứng ở trước cửa văn phòng.

"Phí Nhạn Tình, cô ra đây."

"Em?"

Người phụ nữ đứng cạnh Sở Dung chỉ chỉ vào mình, vẻ mặt không thể tin được: "Nghê tỷ, việc này em không biết gì cả."

Chiêm Tri Hạ là nhân viên của nhóm lập kế hoạch các cấp độ trong trò chơi, mà Phí Nhạn Tình lại là tổ trưởng.

Sở Dung nhịn không được suy nghĩ sâu xa, Chiêm Tri Hạ từ thực tập sinh chuyển sang chính thức cũng chỉ mất một năm mà thôi, không nghĩ tới lại xảy ra loại chuyện này.

Cô ấy không biết gì nên không sợ, hoặc là --

Hoặc là con dê thế tội?

Nghê Duyệt không để ý tới mấy lời Phí Nhạn Tình vừa nói, tiếp tục phân phó: "Dư lại vài người đi tìm Chiêm Tri Hạ về đây, bảo cô ta tới văn phòng của tôi."

Lại xảy ra chuyện gì.

Sở Dung nhíu mày.

Quả nhiên, Chiêm Trí Hạ vào văn phòng được nửa giờ, toàn thể nhân viên mở họp khẩn cấp, ngay cả luật sư Trần Á Nam đang có vụ án ở bên ngoài cũng bị gọi về.

Sở Dung mở điện thoại cài đặt chế độ im lặng, cô cúi thấp đầu, trên màn hình nhảy lên ba chữ.

Lục Trạch Nhất.

Thiếu chút nữa Sở Dung ném điện thoại lên bàn.

Gia hỏa này tìm cô làm gì, mặt trời mọc từ hướng Tây?

Nghê Duyệt đang đứng ở phía trước, màn hình chiếu vẫn chưa mở, cô ấy khoanh tay trước ngực, bạnh cằm một chữ cũng không phát ra.

Ngón tay Sở Dung dừng lại hai giây trước màn hình, ấn tắt.

Hừ, chờ chết anh.

Lục Trạch Nhất gọi lại, Sở Dung vẫn như cũ ấn tắt, ngón tay không tự chủ mà phát run.

"Làm sao vậy?" Phí Nhạn Tình ngồi ở bên cạnh cô, cảm giác được Sở Dung không bình thường, ra tiếng hỏi.

"Không có việc gì." Sở Dung giải thích, "Tin nhắn rác, chắc lại là mấy tin nhắn bán bảo hiểm."

Phí Nhạn Tình gật đầu như đã hiểu.

Sở Dung liếc mắt về phía cô ta, bỗng nhiên nhớ lại một thứ.

Sao cô có thể quên được, cô nàng này lúc trước còn đòi đoạt hạng mục Lục Trạch Nhất với cô.

Sở Dung lại lần nữa nâng cao hai trăm tám mươi phần trăm cảnh giác.

"Mọi người có điều gì muốn nói về việc vừa rồi không?" Ánh mắt Nghê Duyệt sắc bén đảo qua mỗi người đang ngồi ở đây.

Không khí lặng ngắt như tờ.

"Tôi vẫn không tin được nội gián lại xuất hiện phòng kế hoạch của chúng ta." Giọng nói Nghê Duyệt lạnh lùng, nói, "Nhưng hình như tôi sai rồi."

"Nghê tỷ." Chiêm Tri Hạ hoảng loạn mở miệng phản bác, "Thật sự không phải em."

Ngồi ở phía đám người tụm lại thì thầm to nhỏ với nhau hoặc là cúi đầu bo bo giữ mình, có người nhìn chỗ này chỗ kia, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.

"Bó hoa do ai phát hiện." Nghê Duyệt hỏi.

"Là em." Một nữ nhân viên giơ tay lên, vị trí công tác của cô ta ngay bên cạnh Chiêm Tri Hạ.

Sở Dung nhớ rõ, cô hình như đã cùng Chiêm Tri Hạ một lần.

"Lúc em đi rót nước, có đi ngang qua chỗ của Chiêm Hạ không cẩn thận nhặt được một tấm thiệp."

Giọng nói của cô ấy ngày càng nhỏ, nói: "Lúc trước Chiêm Hạ cũng nhận được mấy bó hoa nên em không chú ý đến việc này lắm."

"Nghê tỷ, thật không phải em."

Giọng Chiêm Tri Hạ mang theo tiếng nức nở, không logic nào mà giải thích: "Lúc trước Mạc Hạo Thành xác thật có ý với em, nhưng em không thích hắn, luôn miệng từ chối, ai ngờ được hắn còn tặng hoa cho em."

Sở Dung không chớp mắt nhìn cô ta.

Không giống như đang nói dối.

"Hồi trước em không dám nói, chính là sợ mọi người hiểu lầm."

Vành mắt Chiêm Tri Hạ đỏ au, lời nói vừa dứt, xung quanh đã yên tĩnh không một tiếng động.

Lúc này mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết trong lòng đang có suy nghĩ gì.

"Phí Nhạn Tình, cô ấy là người của em, việc này chị giao cho em giải quyết, ngày mai báo lại cho chị." Nghê Duyệt nói, "Tôi kêu mọi người đến đây, chính là muốn cho tất cả mọi người biết trong lòng ý nghĩ không hay nào cũng bỏ đi."

"Chuyện này kết thúc ở đâu, tôi mặc kệ nội gian là ai, sớm muộn gì cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra."

Nghê Duyệt tạo áp lực cho những người phía dưới.

Qua hồi lâu, ánh mắt Nghê Duyệt mới thu hồi vài phần sắc bén. Cô mở màn hình chiếu, lại lần nữa mở miệng: "Kế hoạch này còm vài thứ phải thảo luận."

-

Kết thúc buổi họp, một phút Sở Dung cũng không dám trì hoãn, móc đi động ra gọi ngay cho Lục Trạch Nhất.

"Hửm?". Người bên kia trả lời.

"Em vừa mới họp xong." Sở Dung mở miệng giải thích.

Lục Trạch Nhất "Ừ" một tiếng.

Một hồi trầm mặc.

"Anh có chuyện gì muốn tìm em?" Sở Dung thử hỏi.

"Không."

Thanh âm Lục Trạch Nhất nhàn nhạt, Sở Dung mím môi, trong đầu hiện ra bộ dáng của một người đàn ông.

Đến giọng nói gia hoả này cũng gợi cảm mới chết chứ.

"Vậy anh gọi điện cho em --"

Sở Dung kéo dài giọng, chuyển đề tài, hỏi, "Có phải nhớ em rồi không?"

Lục Trạch Nhất nói: "Em lại đây một chuyến."

"Anh muốn em trốn việc?"

"Không phải em có vụ án muốn tìm anh sao?"

Luật sư quả nhiên chỉ tập trung vào trọng điểm.

Sở Dung cúp điện thoại, nhanh chóng thu thập đồ đạc, nói với Nghê Duyệt một câu, chạy nhanh xuống cầu thang.

Cô đã suy nghĩ kỹ, dựa vào cái gì mỗi lần nhìn thấy Lục Trạch Nhất cô lại khẩn trương chứ?

Việc này căn bản không phù hợp với tính cách của cô.

Không phải chỉ là hôn một cái.

Lần sau cô sẽ hôn đáp trả.

Sở Dung vừa xuống lầu, đã thấy Lục Trạch Nhất chờ ở dưới.

Vốn dĩ Sở Dung muốn hạ chân vào chiếc bậc thang cuối cùng, vừa nhìn thấy anh đã vô ý thức rụt chân lại, đúng lúc bị Lục Trạch Nhất nhìn thấy.

Sở Dung: "......"

Cô khom lưng đứng thẳng cố giữ thăng bằng khi cho mình ngã xuống, lúc này mới đi về phía Lục Trạch Nhất.

Nhân sinh như một tuồng kịch, sống toàn phải dựa vào kỹ thuật diễn.

"Ở chỗ này chờ em?"

Sở Dung nhìn ngó xung quanh, cười: "Không sợ bị người khác thấy sao?"

"Lên xe." Lục Trạch Nhất mở cửa ghế phụ.

Sở Dung đang muốn ngồi vào, bỗng nhiên đứng thẳng, chuẩn xác không lệch một ly hôn vào sườn mặt anh.

"Thích không?" Sở Dung thực hiện được mưu đồ ngửa đầu hỏi anh.

Ánh mắt Lục Trạch Nhất dừng ở trên mặt cô, tốn hai giây, giơ tay kéo cô vào trong xe.

Anh, hung dữ quá.

Lục Trạch Nhất lái xe ổn định, Sở Dung giống như chú mèo nhỏ nhỏ co lại trên ghế phụ, không chớp mắt nhìn anh.

Lục Trạch Nhất nói: "Nhìn phía trước."

"Không thích." Sở Dung cự tuyệt.

"Mấy ngày nay em sống tốt nhỉ."

"Lúc trước bị anh doạ sợ." Sở Dung mặt không đỏ tim không nhảy giải thích, "Về sau sẽ không như vậy nữa."

"Phải không?" Giọng Lục Trạch Nhất nhẹ tênh, mở miệng ra là lời không dễ nghe.

Sở Dung không để ý, một bên nhìn anh một bên hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Không phải em nói, tôi gọi điện cho em không phải vì nhớ em sao?"

"Là thật sao?" Sở Dung lập tức hỏi.

Phía trước là đèn đỏ, Lục Trạch Nhất chậm rãi dừng xe lại, đưa tay phải về phía cô

"Em nói đi?" Anh hỏi.

- ---

Up trước 1 chương, hôm nay tui lên xe đi Đà Lạt, mà say xe quá giờ mới tỉnh nên up chương thông báo, khi nào tui về sẽ beta r up nốt. Cảm ơn mọi người