Yên Kinh ba ngày sau. Bên trong một quán trà.
Quán trà có hai tầng, tầng trên là từng gian phòng được ngăn cách, tầng dưới là đại sảnh. Ngồi ở bên trong phòng ngăn cách, vừa có thể nghe được hàng trăm sắc thái của nhân sinh dưới lầu , vừa có thể từ cửa sổ quan sát cảnh đẹp của hồ nước bên ngoài.
Thái tử Diêm Vô Địch vận một bộ quần áo đen bình thường, ngồi ngay ngắn bên trong lầu hai, uống nước chè xanh, nghe phía dưới huyên náo.
"Vương Ngũ, gần đây có tin tức gì mới không?" Dưới lầu có người hỏi.
Một thư sinh ăn mặc bảnh bao ngồi ở trung tâm, mọi người vây xung quanh hắn.
"Hiện tại? Hiện tại có hai chuyện, chuyện thứ nhất là các đại y quán của Yến Kinh toàn bộ đều chật ních. Cũng không biết tại sao lại thế này, Yên Kinh trong trong một lúc có rất nhiều người bị bệnh." Vương Ngũ vừa ăn bánh bao, thổn thức nói.
"Đúng vậy, hai tháng trước nhị đại gia của ta còn rất tốt, khiêng một túi gạo căn bản không có khó khăn gì, trước nay cũng không bị bệnh gì, bỗng nhiên bây giờ ngã xuống." Một người mượn lời phụ họa.
"Cũng không biết có bệnh dịch gì hay không, dù sao bệnh nhân nhiễm bệnh quá nhiều. Bên ngoài mỗi y quán đều có rất nhiều người xếp hàng."
"Tam thúc ta lúc trước là thầy thuốc Bảo Chi Đường, nghe hắn nói bệnh này không tìm ra được nguyên nhân, đúng là bệnh lạ." Mọi người bàn tán không ngừng.
"Còn một việc khác, chính là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại." Vương Ngũ nghĩ nghĩ nói.
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Trên lầu, Thái tử Diêm Vô Địch nhất thời hứng thú.
"Nhất tự Tịnh Kiên Vương? Ai mà không biết. Hôm đó ta ở cửa thành, Hoắc Quang một thương liền phá tan cổng thành, ba nghìn Cấm vệ Quân, thật rất uy phong!"
"Đúng vậy, ta cũng thấy, chuyện này có gì mới."
"Đây cũng coi là tin tức à? Khắp thành ai chẳng biết!" Mọi người sôi nổi nghị luận, Vương Ngũ lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không, ta muốn nói không phải chuyện này, mà là chuyện Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đi Tinh La sơn trang, các ngươi biết không?" Vương Ngũ đắc ý nói.
"Hả?" Mọi người nhất thời có chút ngạc nhiên.
"Thế nhân đều biết quy tắc của Dịch Phong lão Thái sư, ngay cả Yến Đế, cũng không thấy được lão Thái sư. Lão Thái sư đã đến cuối đời rồi, không cần quyền thế, lão tuổi già, chỉ muốn đánh cờ, làm chuyện lão thích thôi. Cho nên Tinh La sơn trang mời gọi thiên hạ kỳ thủ đến đánh cờ, cũng có vô số danh thủ trong nước mộ danh mà tới." Vương Ngũ nói.
"Vương Ngũ ngươi bớt nói nhảm, nhanh nói việc chính nào." Một người trong đó hối thúc.
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đến đó, hơn nữa còn cùng Dịch Phong lão Thái sư cách núi đánh cờ." Vương Ngũ nói.
"Hả?"
"Không đúng, Vương Ngũ ngươi khoác lác. Quy tắc của Tinh La sơn trang ta cũng biết, nhất định phải phá mười tàn cục mới được đánh cờ. Lúc này mới mấy ngày? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương còn không thể phá toàn bộ tàn cục chứ nói gì đến cùng lão Thái sư đánh cờ." Một người không tin nói.
"Thôi đi anh hai! Ngươi còn không tin? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thật sự đã đánh cờ với lão Thái sư rồi, Tam ca của ta làm gia đinh ở chỗ đó, ngươi không biết Nhất Tự Tịnh Kiên Vương lợi hại thế nào đâu! Mười tàn cục nhanh chóng bị phá giải cùng một lúc." Vương Ngũ hưng phấn nói.
"Hả? Không thể nào!"
"Dĩ nhiên là thật, Tam ca của ta lúc ấy phụ trách đối chiếu kỳ phổ mà đi quân, nhưng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương càng nhanh hơn. Nhất Tự Tịnh Kiên Vương căn bản không cần xem, bạch bạch bạch, liền phá giải toàn bộ, sớm biết như vậy ta cũng đi xem." Vương Ngũ kích động nói.
"Vậy sau đó thì sao?" Tất cả mọi người hứng thú cũng bị khơi lên.
"Sau đó, đương nhiên cùng lão Thái sư đánh cờ, vốn dĩ có mười người đã đánh cờ với lão Thái sư rồi, nhưng chín Kỳ Vương kia không chịu nổi một đòn, đảo mắt liền thua. Chỉ có Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, vẫn tiếp tục đi quân, liên tục không ngừng, tới hôm nay, một ván kia còn chưa hạ xong đâu." Vương Ngũ thở dài nói.
"Khoác lác, khả năng đánh cờ của lão Thái sư không người nào có thể sánh được, một canh giờ là có thể thắng rồi. Nhất Tự Tịnh Kiên Vương làm sao có thể đánh trong vòng ba ngày ba đêm?" Có người không tin nói.
"Ngươi còn không tin, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương trâu lắm. Trưa hôm đó hắn ra về, nói rằng lão Thái sư cần suy nghĩ khi hạ cờ, khi lão Thái Sư đi quân, phái người tới nói cho hắn biết, hắn sẽ cho người truyền lại nước đi của hắn." Vương Ngũ đắc ý nói.
"Hả? Đây chẳng phải là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ngồi ở trong phủ, lão Thái sư ngồi ở Cốc Trung Cốc, hai người cách không đánh cờ sao?"
"Đó là đương nhiên, hơn nữa khả năng chơi cờ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương rõ ràng không kém gì lão Thái sư, ba ngày ba đêm, không phân thắng bại!" Vương Ngũ nói.
"Lợi hại như vậy?" Có người kinh ngạc hỏi.
"Đó là đương nhiên, ta còn nghe nói, những Kỳ Vương của Tinh La sơn trang, hiện tại ai cũng không chơi cờ, mỗi ngày sẽ chờ hai người đi quân, giương mắt chờ mong, mỗi lần truyền lời đi quân tới, những Kỳ Vương này thở cũng không dám thở mạnh một cái, cứ nhìn như vậy." Vương Ngũ nói.
"Thật ư?"
"Đương nhiên là thật, ngươi có biết Kỳ Vương của Yến Kinh chúng ta không?" Vương Ngũ đắc ý nói.
"Ta dĩ nhiên biết, Kỳ Vương kia chỉ phục lão Thái sư, ai cũng không phục!"
"Chính là hắn, sau khi xem đánh cờ hai ngày đã không dám nhìn tiếp nữa, cần nghỉ ngơi một ngày mới dám xem tiếp." Vương Ngũ nói.
"Hả? Có ý gì? Mệt mỏi sao?"
"Đương nhiên không phải mệt mỏi, hắn nói bàn cờ kia quá lớn, hắn xem choáng váng cả đầu óc, không kiên trì được." Vương Ngũ đắc ý nói, dường như chính mình mới đang ở ngay tại bàn cờ.
"Lợi hại như vậy?"
"Nói nhảm, bàn cờ này đến Kỳ Vương kia còn thấy choáng váng, ngươi nói không lợi hại? Theo cục diện này, cũng không biết muốn đánh tới khi nào!" Vương Ngũ khẳng định đáp.
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thật lợi hại!" Dân chúng ở dưới lầu sôi nổi bàn luận, trên lầu, Thái tử Diêm Vô Địch lại nhíu mày.
"Đi hỏi xem, Vương thúc mấy ngày nay làm gì?" Diêm Vô Địch bảo một thuộc hạ đang đứng sau hắn.
“Rõ!” Thuộc hạ kia nhanh chóng xuống lầu, ra khỏi tửu lâu, qua một hồi lâu mới trở về, lần nữa đi vào phòng Diêm Vô Địch.
"Bẩm Thái tử, thuộc hạ hỏi qua người thủ thành, nghe nói Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, mỗi ngày đều ra khỏi thành thật sớm, chạng vạng tối mới trở về. Hơn nữa mỗi ngày đều đi một cửa thành khác nhau, cũng không ai biết Nhất Tự Tịnh Kiên Vương làm gì." Thuộc hạ kia đáp.
"A? Không phải chơi cờ?" Diêm Vô Địch nghi hoặc nói.
"Vâng, đích xác như lời Vương Ngũ dưới lầu, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đi quân, liên tục truyền tới Tinh La sơn trang."
"Nói như vậy, Vương thúc một mặt chơi cờ, một mặt ra ngoài làm việc?" Diêm Vô Địch nghi hoặc nói.
"Vâng!" Thuộc hạ kia cung kính nói.
"Buổi tối Vương thúc trở lại, nhớ báo cho ta biết. Ta đi gặp Vương thúc một chút." Diêm vô địch suy nghĩ một chút nói.
"Vâng!" Thuộc hạ kia lập tức trả lời.
"Yaaa!"
Phía nam Yến Kinh, Diêm Xuyên mang theo một trăm Cấm vệ quân giục ngựa chạy như điên. Men theo đường núi, Hãn Huyết Bảo Mã chật vật leo lêи đỉиɦ núi.
"Dừng!" Diêm Xuyên kéo dây cương.
"Hưu!" Một trăm con Hãn Huyết Bảo Mã tất cả đều ngừng lại.
Ngồi ở đại mã phía trên, Diêm Xuyên quan sát sông núi bốn phía, từ từ nhìn về Yên Kinh phồn hoa phía xa xa.
"Vương gia, chúng ta mấy ngày nay, mỗi ngày bôn ba tứ phương, rốt cuộc đang tìm cái gì?" Lưu Cẩn không rõ nói.
Diêm Xuyên nhìn về Yên Kinh, khẽ mỉm cười nói: " Ta đang nhìn địa hình bốn phương, Yên Kinh sau này có thể chính là đại bản doanh của chúng ta. Bốn phía núi non địa khí phong thủy, vô cùng trọng yếu. Ta muốn nắm rõ trong lòng!"
"Thế bốn phía Yên Kinh như thế nào?" Lưu Cẩn hiếu kỳ nói.
"Nói tóm lại, coi như không tệ, đáng tiếc, vùng sông núi này long mạch quá ít, chỉ có bốn cái. Đến ngày ta lập quốc, số long mạch ít ỏi này chắc chắn không đủ. Ta còn muốn tìm người, vì triều đô của ta mang đến trăm đầu long mạch, tạo thành bố cục Bách Long Triều Bái (trăm con rồng bái lạy), mới có thể khí trấn Đại Yến, lưu phương ngàn năm! (lưu tiếng thơm muôn đời)" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Vâng!" Lưu Cẩn mặc dù không hiểu, nhưng lại rất sùng bái.
"Yaaa, yaaa." Xa xa, hai con Bảo Mã chạy tới, liên tiếp đạp lên đường, bụi mù nổi lên bốn phía.
"Ồ? Dịch Phong lại đi quân rồi?" Diêm Xuyên trong mắt sáng lên.
“Mở cờ.” Lưu Cẩn hướng về phía hai Cấm vệ binh phân phó.
“Vâng!”
Hai tên tiểu binh nhanh chóng trịnh trọng gỡ bàn cờ trên lưng xuống thả trên tảng đá lớn, lại nhanh chóng dựa theo trình tự đặt quân cờ.
Diêm Xuyên xuống ngựa. Xa xa, hai con bảo Mã cũng đã đến gần.
"Vương gia, Thái sư đi quân, nhị nhập nhị." Cấm vệ binh vội vàng chạy tới nói ngay.
"Nhị nhập nhị? A?" Diêm Xuyên hai mắt híp lại.
Lưu Cẩn nhanh chóng dùng quân trắng hạ xuống vị trí nhị nhập nhị. Diêm xuyên ngồi ở trên tảng đá lớn, nhìn chăm chú bàn cờ có phần suy tư. Bốn phía mọi người ai cũng không dám quấy rầy.
Ước chừng sau nửa nén hương.
"Hảo Kỳ! Nhị nhập nhị? ngươi rốt cuộc không nhịn được?" Diêm Xuyên trầm giọng cười nói. Nói xong, Diêm Xuyên lấy quân đen, quay về bàn cờ đánh một quân .
"Bình tứ tứ, trước ăn ngươi ba quân." Diêm Xuyên cười nói. Sau khi quân cờ hạ xuống, quân trắng bị ăn hết 3 quân.
"Đi đi, bình tứ tứ!" Diêm xuyên hướng về phía Cẩm vệ quân cười nói.
"Vâng!" Hai người nhanh chóng giục ngựa đi.
Tinh La sơn trang, ngoại cốc.
Một cái bàn cờ để ở chính giữa. Bốn phía có một đám Kỳ Vương đang ngồi khoanh chân, từng người một vắt óc hướng về thế cục trên bàn cờ. Mạnh Dung Dung, Trường Thanh một nhóm sáu người, giờ phút này cũng đến sơn cốc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bàn cờ.
Mạnh Dung Dung một hồi mê muội. Trường Thanh cùng năm tên đệ tử Cự Lộc Thư Viện, giờ phút này lại cau mày nhìn chằm chằm bàn cờ.
"Đại tiểu thư, ván cờ này, khả năng chơi cờ của hai người bọn họ... " Trường Thanh trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
"Ngươi cảm thấy như thế nào?" Mạnh Dung Dung hỏi.
Trường Thanh cười khổ, lắc lắc đầu nói: " Là ta đã xem thường thế nhân. Ván cờ này, vô luận quân đen, quân trắng, ta cũng không bằng!"
"Đúng vậy, khả năng chơi cờ thế này cho dù đặt giữa đám đệ tử thư viện, cũng có thể xếp hàng thượng đẳng." Mạnh Dung Dung cổ quái nói.
"Yaaa!" Ngoài sơn cốc truyền tới tiếng giục ngựa .
"Đến đây, đến đây!" một đám Kỳ Vương nhất thời từ dưới đất bò dậy, mắt sáng lên nhìn về cửa sơn cốc.
Bởi vì bàn cờ này, hai Cấm vệ binh cũng không cần xuống ngựa ở ngoài cốc, trực tiếp cưỡi thẳng vào bên trong.
"Vương gia đi quân rồi, bình tứ tứ!" ngồi trên lưng ngựa, một Cấm vệ binh liền kêu lên.
"Bình tứ tứ?"
Một Cấm vệ binh ngồi bên cạnh bàn cờ nhanh chóng cầm một quân đen đặt xuống.
“Cạch!” Quân đen rơi xuống, tất cả mọi người nhìn chòng chọc về hướng bàn cờ.
Quân đi càng ngày càng nhiều, bàn cờ càng ngày càng sâu xa, một số kỳ thủ đã mê mẩn, giờ phút này giống như bị mê muội nhìn chằm chằm ván cờ. Nhìn bàn cờ, tựa như thấy một cái xoáy nước, hút lấy tâm trí chúng Kỳ Vương. Trong số đó có một Kỳ Vương lông mi trắng, thậm chí trên mặt đỏ lên, nhìn chăm chú bàn cờ, giống như bị dẫn nhập vào trong đó, toàn thân mồ hôi lạnh chảy xuống.
"Bình tứ tứ, trước lấy ba quân." Cấm vệ binh gở xuống quân trắng bị quân đen ăn mất.
"Phốc!"
Bạch Mi Kỳ Vương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống.
"Bạch đại sư, ngươi làm sao vậy?" Kỳ thủ chung quanh nhất thời luống cuống tay chân.
Bạch Mi Kỳ Vương suy sụp, lộ ra một tia cười khổ: "Lão hủ vậy mà thổ huyết vì nhìn ván cờ này, ván cờ này đã không còn bình thường nữa rồi, ta thậm chí ngay cả tư cách nhìn cũng không đủ!"