Quyển 1 - Chương 24: Sói (1+2)



Trong mộng cảnh!

- Ta là ai? Ta tại sao lại ở đây?

Diêm Xuyên mơ mơ hồ hồ tự hỏi.

Xung quanh là mộ cái đại sảnh.

Phía trên đại sảnh, bên trái và phải có hai cụ già, bốn phía đều có đại lượng khách mời đang vui cười.

Diêm Xuyên mặc áo chú rể đứng ở giữa đại sảnh, bên cạnh có một cô dâu mặt đươc che khăn.

- Ta là ai?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhớ lại.

Nhưng mà bất luận là Diêm Xuyên nhớ lại thế nào cũng không nghĩ ra được.

- Phải bái đường rồi! Chú rể cùng cô dâu tại sao lại đứng yên vậy?

- Chú rể và cô dâu nhất định đang rất cao hứng! Nên quên mất phải làm gì!

- Diêm thiếu gia thật tốt phúc a, vậy mà lại cưới được đệ nhất mỹ nữ của Đại Mộng quốc, Mặc tiểu thư! Thật sự là trai tài giái sắc!

- Diêm thiếu gia, Mặc tiểu thư, môn đăng hộ đối được ông trời hợp tác cho a!

...

Bốn phía là những âm thanh huyên nào của khách mời, bọn hắn đang truyền đến những lời chúc phúc.

Thông qua những lời chúc phúc này mà hai người cô dâu cùng chú rễ mới biết được mình là ai.

Bỗng nhiên "mất đi trí nhớ" có thể làm cho người ta mau chóng tiếp nhận lấy thân phận của mình. Cũng thật giống như bọt biển bỗng nhiên gặp được nước sẽ rất nhanh bị hút vào, hơn nữa còn nhanh chóng ngồi lên thân phận mới.

Hơn nữa đang ở trong mộng cho nên mọi người đều cho rằng tất cả là sự thật.

- Chú rể cùng cô dâu nên bái đường rồi, mau mau!

Người chủ trì bên cạnh lập tức "đánh thưc" hai người đang ở trong mơ hồ này.

- Ừ!

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề đều gật đầu, trong mơ hồ có chút phối hợp.

- Một bái trời đất!

Người chủ trì hét to.

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề theo bản năng cúi đầu với trời đất.

- Hai bái cao đừng!

Người chủ trì lại hét to tiếp.

Hai người quay đầu rồi cung kính bái lễ với hai cụ già ở trên.

- Diêm lão gia thật may mắn a!

- Đúng vậy a, Diêm lão gia, Diêm lão phu nhân không còn lâu nữa liền sẽ được bế cháu a!

...

Âm thanh chúc phúc ở bốn phía để cho hai cụ già cười không thể ngậm miệng được:

- Tốt, tốt!

- Phu thê giao bái!

Người chủ trì lại hét to.

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề đối mặt với nhau rồi mang theo một tia mơ hồ, mộ cỗ vui mừng mà cúi đầu với nhau.

Cúi đầu này để cho trong lòng hai người đều bỗng nhiên hơi chấn động không hiểu.

- Buổi lễ kết thúc!

Người chủ trì hét to.

- Đùng đùng!

Tiếng pháo lập tức vang lên.

- Chúc mừng chúc mừng!

- Chúc mừng ngươi sớm sinh quý tử!

...

Toàn bộ đại sảnh đều tràn đầy những tiếng vui sướиɠ chúc mừng.

- Đưa vào động phòng!

Người chủ trì lại hét to.

Dưới sự giúp đỡ của một đám a hoàn cùng gia đinh thì đôi cô dâu chú rễ dần dần đi ra khỏi đại sảnh.

- Chư vị, mời tiệc!

Diêm lão gia kêu lên.

Lập tức, náo nhiệt càng thêm nào nhiệt.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề được dẫn vào phòng tân hôn.

- Cô dâu chờ ở đây, chú rể đi mời rượu người nhà và bạn bè!

Người chủ trì giải thích.

- Tốt!

Mặc Vũ Hề cùng Diêm Xuyên mơ hồ đều đáp ứng.

Chú rể rời đi, trong phòng chỉ còn lại cô dâu cùng a hoàn.

- Tiểu thư, chúc mừng a!

A hoàn lập tức nói chúc mừng.

- Ta...!

Mặc Vũ Hề vẫn còn hơi kỳ quái.

- Tiểu thư, Diêm công tử chính là một người tốt, ngươi cuối cùng cũng đã được như nguyện rồi! Diêm gia nhiều đời làm nghề y, còn thế gia của tiểu thư lại là thương nhân buôn thuốc, thật sự là tuyệt phối(kết hợp) trới sinh a!

A hoàn vui vẻ nói.

- Ừ!

Mặc Vũ Hề gật gật đầu, giống như cũng có ấn tượng lại giống như lần đầu tiên nghe được.

Bên ngoài, Một tên sai vặt cùng Diêm Xuyên.

- Thiếu gia, đây là bác cả của ngài, trước mời bác cả của ngài! Bác cả là Lễ Bộ Thị Lang trong triều, vẫn thường xuyên giúp đỡ chúng ta!

Gã sai vặt giới thiệu.

- Tốt!

Diêm Xuyên gật gật đầu.

Một vòng mời rượu thì Diêm Xuyên đã nhận biết được những "người trong nhà"

Mang theo vẻ hơi say, Diêm Xuyên dưới sự vui vẻ đưa tiễn của bạn bè mà đi về phòng tân hôn.

- Thật sự là trai tài gái sắc a!

- Cô dâu cũng thật xinh đẹp. Toàn bộ Đại Mộng triều khẳng định không có ai có thể so sánh!

- Diêm thiếu gia thật sự là may mắn a. Nghe nói, đương kim Thái Tử cũng muốn nạp cô dâu làm phi, chỉ là do chênh lệch quá lớn, vua và dân đều phản đối nếu không thì không có ngày hôm nay đâu!

...

Tiệc rượu tiếp tục, âm thanh nghị luận không ngừng.

Mà ở một góc nhỏ trong tiệc rượu.

Trong một góc có một người mặc áo đen, cái mũ của áo che đi cả đầu, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt. Trang phục cực kỳ khác thường, nhưng mà người ở xung quanh lại đều không cảm thấy lạ.

- Trèo càng cao, ngã càng thảm. Hiện tại ta cho các ngươi hành phúc, tiếp theo đó mới là ác mộng đáng sợ. Muốn bắt ta? Ở trong thể giới của giấc mơ thì ta mới là chúa tể. Ta muốn để cho ruột gan các ngươi đứt từng khúc, ta muốn các ngươi mất hết hy vọng. Kiệt kiệt kiệt kiệt kiệt!

Người áo đen âm trầm cười nói.

Bóng dáng áo đen chính là người tạo ra giâc mộng, Mộng Yểm!

Mộng Yểm thiết kế mộng cảnh, đây mới chỉ vẻn vẹn là một cái bắt đầu.

Trong phòng tân hôn.

Cô dâu ngồi ở bên giường, chú rể hơi say đi vào.

- Nương tử, ta tới rồi!

Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười hạnh phúc.



Cô dâu cũng mang theo một cỗ chờ mong, một cỗ hạnh phúc.

- Nương tử, ta vì ngươi lật khăn lên!

Diêm Xuyên nhu hòa nói.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhấc khăn cô dâu lên. Khăn vừa mở ra liền hiện ra một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này rồi hơi ngẩn người nói:

- Nương tử, ngươi thật đẹp!

- Tướng công!

Mặc Vũ Hề đỏ mặt nhỏ giọng nói.

- Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bồi a!

Diêm Xuyên nhu hòa nói.

- Ừ!

Hai người nâng hai ly rượu trên bàn ở bên cạnh lên rồi thâm tình nhìn nhau giao bôi mà uống.

- Nương tử, chúng ta đi ngủ a!

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề dung nhan xinh đẹp nói.

- Ừ!

Mặc Vũ Hề thẹn thùng gật gật đầu.

Mang theo một cỗ hạnh phúc Diêm Xuyên nhẹ nhàng cởi quân áo của Mặc Vũ Hề ra.

- Nương tử, ngươi thật đẹp!

Diêm Xuyên ôn nhu nói.

Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, trong lúc Mặc Vũ Hề thẹn thùng thì hai người đã chính thức trở thành vợ chồng.

Một đêm đi mưa về gió rồi lại cưỡi gió lên mây để cho hai người trẻ tuổi đều cảm nhận được chỗ tuyện diệu của việc nước sữa hòa nhau.

Thẳng đến đêm khuya, hai người mới mười ngón đan nhau mà cùng ngủ.

Một tháng sau.

Cửa Diêm phủ.

- Cha, mẹ ta cùng nương tử ở phía sau núi ngoài thành dạo chơi đạp thanh( đi chơi trong tiết thanh minh), không có việc gì đâu, lúc trời tối liền có thể về. Yên tâm đi!

Diêm Xuyên nói với hai lão.

- Trên đừng coi chừng a! Còn có, mấy người các ngươi phải bảo vệ tốt thiếu gia cùng thiếu phu nhân!

Hai lão phân phó với bốn cái gia đinh.

- Lao gia, phu nhân cứ yên tâm!

Bốn gia đinh liền ứng tiếng.

Tiếp theo, Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề lên xe ngựa rồi bốn gia đinh dẫn ngựa đi ra khỏi thành và hướng về phía sau núi.

Cửa thành, Mộng Yểm mặc áo đen lại xuất hiện rồi lạnh lùng nhìn bóng xe ngựa đang đi ở phía trước.

- Thời gian một tháng vui vẻ cũng đã không sai biệt lắm, tiếp theo chính là ác mộng, kiệt kiệt kiệt kiệt!

Mộng Yểm cười lạnh nói.

Một lúc lâu sau, mọi người đi vào một địa phương rừng núi.

Trong xe ngựa, Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề gồi dựa vào nhau, dường như lời ân ái nói không hết. Mười ngon tay đang xen nhau, hai người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

- Tướng công, nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì thật tốt!

Hai mắt Mặc Vũ Hề mơ màng, ôn nhu nói.

- Có thể, nhất định có thể! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời một kiếp!

Diêm Xuyên ôn nhu nói.

- Dừng!

Một gia đinh bỗng nhiên dừng xe ngựa lại.

- Hí!

Con ngựa than dài một lúc, đồng thời móng ngựa không ngừng giẫm đạp lên mặt đất dừng như đang sợ hãi cái gì đó.

- Chuyện gì xẩy ra?

Diêm Xuyên nhô đầu ra hỏi.

- Thiếu gia, không tốt, chúng ta gặp phải đàn sói!

Một tên gia đinh hoảng sợ nói rồi chỉ về một hướng.

Quả nhiên, theo mục tiêu của gia đinh thì cách đó không xa, một sườn núi nhỏ có một con sói đi ra.

Năm con, mười con, mười lăm con, hai mươi con, tròn hai mươi con sói.

Sói nhe răng trợn mắt.

- Thiếu, thiếu, thiếu gia!

Một tên gia đinh chân có chút mềm nhũn nói.

- Chạy, chạy mau!

Diêm Xuyên vội la lên.

Ở trong mộng cạnh, Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề đều là phàm nhân tự nhiên không có năng lực kinh thiên động địa kia.

- Hộ tống thiếu gia, thiếu phu nhân đi mau!

Một tên gia đinh kêu lên.

- Đi!

Roi ngựa quật xuống, ngựa hồng lập tức hí lên một tiếng dài rồi chạy trốn.

- Ô!

Đàn sói ngẩn đầu lên thét dài, hai mươi còn cùng gào thét đuổi theo, cuộc đi săn lớn bắt đầu.

- Nhanh, nhanh!

Gia đinh sợ hãi nói.

- Tướng công, ở đây tại sao lại có sói?

Mặc Vũ Hề hoảng sợ hỏi.

- Không sao, có ta ở đây!

Ánh mắt Diêm Xuyên cũng hiện ra một tia kinh hoàng.

- A!

Tiếng kếu thảm của một tên gia đinh truyền đến. Quay đầu lại thì gia đinh kia đã bị một đám sói cường tráng cắt đứt cổ, hai ba con sói dừng lại chia nhau ăn.

Còn mười bảy con sói còn lại thì căn bản không hề dừng bức mà càng đánh tới hung mãnh hơn.

- Chạy mau, chạy mau!

Gia đinh hoảng sợ kêu lên.

- Ầm!

Xe ngựa vấp vào tảng đá lớn lập tức bị dừng lại. Nơi đây dù sao cũng là đường núi gập ghềnh, ngựa làm sao có thể tùy ý chạy như điên được? Nơi này là thiên hạ của sói.

Diêm Xuyên kéo theo Mặc Vũ Hề lao ra xe ngựa.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân, đi mau đi mau!

Một tên gia đinh hoảng sợ nói.

- Hướng lên trên núi!

Diêm Xuyên lập tức quyết định.

Hai người cùng ba tên gia đinh nhanh chóng chạy lên núi, nhưng tốc độ của sói cũng không hề giảm, càng đuổi lại càng gần. Có một số con dừng lại ăn ngựa nhưng vẫn có một số đuổi theo không ngừng.

- A!

Lại một tên gia đinh bị sói vượt qua va tiếp theo là nhanh chóng bị phanh thây.

- Tướng công, tướng công, tại sao lại như vậy!

Mặc Vũ Hề bị dọa cho khóc.

- Bây giờ không phải là lúc quản đến việc này, đi mau!

Ánh mắt Diêm Xuyên cũng lộ ra vẻ bối rối.



Bóng mà của tử vong đang bao phủ hai người. Hai người nhanh chóng chạy trốn ở trong rừng núi, trong nội tâm thì tràn đầy sự sợ hãi.

Bước chân của sói càng lúc càng gần.

- A!

Lại một gia đinh bị sói ăn.

- Ô ô!

Sói tru dài rồi tiếp tục đuổi gϊếŧ.

- Ai ôi!

Mặc Vũ Hề trật chân ngã xuống để cho nàng không thể bò dậy được.

- Nương tử!

Diêm Xuyên ôm lấy Mặc Vũ Hề rồi lại nhanh chóng chạy.

- Tướng công, ngươi đi mau không cần lo cho ta!

Mặc Vũ Hề khóc thút thít nói.

- Ta và ngươi là vợ chồng, ta làm sao có thể để ngươi ở lại?

Diêm Xuyên không để ý nói.

- Không, sói nhiều lắm, buông ta xuống a, nếu không ngươi cũng sẽ chết đấy, tướng công!

Mặc Vũ Hề nói.

- Tướng công buông ta xuống a! Ô ô!

- Câm miệng!

Diêm Xuyên bỗng nhiên quát lớn.

Trong mộng cảnh, tính tình của Diêm Xuyên rất ôn hòa hiền hậu, nhưng tại lúc gặp tuyệt cảnh thì tính cách bỗng nhiên bắt đầu biến thành ba đạo.

- A...!

Mặc Vũ Hề bị Diêm Xuyên quát cho sợ hãi. Nhưng mà Mặc Vũ Hề cũng hiểu ý tứ của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên không muốn vứt bỏ mình, trong lúc bị quát thì ánh mắt của Mặc Vũ Hề lại càng hiện lên nhu tình.

Đàn sói truy bắt, mà phía sau đàn sói thì Mộng Yểm lại đang đuổi sói đến.

- Vợ chồng vốn giống như chim trong rừng, lúc đại nạn đến thì đều riêng mình bay đi. Diêm Xuyên? Ngươi rõ ràng không tự mình chạy đi? Phá hỏng sự sợ hãi mà ta chuẩn bị cho Mặc Vũ Hề, thịnh yếu tuyệt vọng. Hừ, mộng cảnh của ta tạo ra thì là do ta làm chủ, bây giờ còn sớm! Đàn sói tiếp tục đuổi theo cho ta!

Âm thanh lạnh lùng của Mộng Yểm vang lên.

- Thiếu gia, kia, kia có một sơn động, chúng ta mau vào trong động!

Tên gia đinh cuối cùng kêu lên.

- Tốt, đi vào!

Diêm Xuyên ôm Mặc Vũ Hề mà nhanh chóng đi vào trong động.

Trong sơn động rất quanh co, có chút luẩn quẩn là một cái không gian lớn trong động.

Diêm Xuyên nhanh chóng đặt Mặc Vũ Hề lên trên một tảng đá lớn.

- Ô!

Âm thanh sói lại lần nữa truyền đến.

- Biến đi, biến đi!

Cửa động, gia đinh đang không ngừng dùng đá nện vào năm con sói còn lại.

- Tướng công, lần này chúng ta xem ra là lành ít dữ nhiều a!

Mặc Vũ Hề hoảng sợ nói.

- Chúng ta thủ ở trong sơn động này, cha mẹ nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta.

Giờ phút này Diêm Xuyên lại vô cùng bình tĩnh.

- A!

Cửa động lại truyền đến một tiếng hét thảm, tên gia đinh còn lại rốt cuộc cũng bỏ mạng.

Diêm Xuyên thò đầu nhìn lại thì vừa vặn thấy được năm con sói còn lại đang cắn xe tên gia đinh kia. Tình cảnh vô cùng máu tanh, trong nháy mắt tên gia đinh kia liền bị chia năm xẻ bảy.

Măc Vũ Hề dường như cũng đoán được.

- Phu quân, ngươi đi nhanh đi, bây giờ đàn sói đang tranh nhau ăn ngươi nhanh chóng từ bên cạnh chạy ra, nhanh chóng ly khai nơi đây!

Sắc mặt Mặc Vũ Hề trắng bệch không còn chút màu nói.

- Vớ vẩn, ta chạy trốn? Ta chạy rồi thì ngươi làm sao đây?

Diêm Xuyên lập tức quát.

- Nếu không sẽ không kịp đâu!

- Ta cõng ngươi đi ra ngoài, phải đi cùng nhau, ta đã đáp ứng ngươi! Ta phải bảo vệ ngươi một đời một kiếp!

Diêm Xuyên không chịu nói.

- Không, cõng ta thì ai cũng không chạy trốn được, một mình ngươi chạy nhất định có thể chạy thoát!

Mặc Vũ Hề vội vàng nói.

- Ngươi muốn để cho ta đi?

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề thâm tình nhìn Diêm Xuyên rồi cuối cùng cũng trịnh trọng gật đầu nói:

- Chỉ cần tướng công không có việc gì!

Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, hắn cũng lộ ra một tia bi thương rồi cuối cùng lắc đầu nói:

- Cho dù ta đi ra thì cũng chưa chắc có thể chạy thoát được a!

- Dù sao thì cũng còn có một tia cơ hội. Tướng công, ngươi đi nhanh đi, nhanh!

Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Mặc Vũ Hề sau đó nhắm mắt rồi bỗng nhiên ngửa đầu hít một hơi thật sâu. Cuối cùng hắn lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khóc thảm của Mặc Vũ Hề và lộ ra một nụ cười hiếm thấy mà nói:

- Ta Diêm Xuyên, có được người vợ như thế thì chồng còn có gì đòi hỏi a!

- Tướng công!

Mặc Vũ Hề thúc giục Diêm Xuyên nhưng hắn lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Có ta ở đây ai cũng đừng muốn tổn thương ngươi! Ai cũng không cho!

- Nhưng mà, tướng công, sắp không kịp rồi!

Mặc Vũ Hề có chút tuyệt vọng nói.

Trong mặt Diêm Xuyên dần dần hiện lên vẻ kiên định, hắn ôm Mặc Vũ Hề rồi hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Một nụ hôn này để cho sợ hãi trong lòng Mặc Vũ Hề giảm đi không ít.

- Nhớ kỹ, ngươi là nử nhân của Diêm Xuyên, hãy sống cho thật tốt, sau khi ta chết phải ở góa cho ta!

Diêm Xuyên bá đạo nói.

Nói xong, hắn liền đặt Mặc Vũ Hề đang trong mờ hồ tựa vào vách tường, rồi tìm tìm trong động được một hòn đá tương đối sắc bén.

- Tướng công, ngươi muốn làm gì?

Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên mà khó hiểu hỏi.

- Ta nói rồi, ta muốn bảo vệ ngươi một đời một kiếp! Sói sắp vào rồi. Ta sẽ đi ra gϊếŧ chúng!

Ánh mắt Diêm Xuyên lộ ra một tia hung ác mà nói.

- Không, tướng công, ngươi không có võ nghệ, đừng đi, ngươi không gϊếŧ được chúng đâu!

Mặc Vũ Hề lập tức lo lắng nói.

Diêm Xuyên quay đầu lại nhìn Mặc Vũ Hề rồi hiện ra một nụ cười bi tráng mà nói:

- Ta Diêm Xuyên, sẽ không nhìn nữ nhân của mình chết. Sói ăn no rồi cũng sẽ không công kích người. Ta đi ra ngoài gϊếŧ không chết chúng? Nhưng ít ra cũng có thể để cho bọn chúng ăn no bụng!

Nói xong, hắn liền giẫm chân tại chỗ mà đi ra sơn động.

- Gϊếŧ không chết chúng, nhưng ít ra cũng có thể để cho bọn chúng ăn no bụng!

- Gϊếŧ không chết chúng, nhưng ít ra cũng có thể để cho bọn chúng ăn no bụng!

...

Lời nói của Diêm Xuyên cứ ầm ầm vang vọng trong đầu Mặc Vũ Hề. Giờ khắc này, cả người Mặc Vũ Hề đều ngây dại. Để cho sói ăn no bụng? Dùng gì cho ăn? Dùng chính mình cho ăn?

Trái tim Mặc Vũ Hề thật giống như bị hung hắng bóp chặt. Mũi bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

- Đừng!

Mặc Vũ Hề vừa khóc vừa kêu la.