Quyển 1 - Chương 20: Hãm Hại Đinh Ngũ Cốc (1+2)



Ba tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề dẫn dắt một đám Ma Thỏ lông đỏ dẫn đi. Những người khác thì đến gần chỗ Diêm Xuyên.

"Diêm công tử, ngươi quen thuộc trận pháp này?" Mặc Vũ Hề nhìn về phía Diêm Xuyên hỏi.

Diêm Xuyên nhìn mọi người. Tuy rằng tu vi của kiếp trước đã mất hết nhưng nhãn lực lại không hề giảm chút nào.

Ngoại trừ Văn Nhược tiên sinh, những người khác đều có tâm tính cao cao tại thượng.Kể cả Mặc Vũ Hề cũng như thế,bởi vì chính mình có chỗ hữu dụng đối với nàng nên mới được nàng khách khí.

Loại tâm tính cao cao tại thượng này làm Diêm Xuyên hết sức cẩn thận, cũng bởi vậy mà ngay khi mọi người vừa đưa ra yêu cầu vô lý là để Diêm Xuyên dẫn đường,hắn liền một lời đáp ứng .

"Trước kia từng nghe qua loại trận pháp này nhưng cũng không nhiều lắm!" Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói.

"Không nhiều lắm? Còn gì nữa a?" Mặc Vũ Hề truy hỏi.

Diêm Xuyên nhìn lên bầu trời.

mây vàng gần che phủ bầu trời.Hai mắt Diêm Xuyên híp lại rồi nói: "cửa vào sắp mở ra cũng đồng dạng với tiếp theo là thời khắc nguy hiểm nhất!"

"A?" Mọi người hơi kinh ngạc.

"Ầm ầm!"

Trong tích tắc mây vàng bao trùm cả bầu trời,bốn phía không ngừng vang lên những tiếng nổ, toàn bộ thế giới trong trận pháp đều mãnh liệt lay động.

Vụ nổ tại trung tâm,chỗ cây cột màu vàng là mãnh liệt nhất.

Sau một lúc nổ vang, đại địa xung quanh cây cột màu vàng lập tức rạn nứt,rung chuyển không ngừng. Từ bên dưới dần độn lên tám gò đất, càng lúc càng lớn. Dần dần tám tòa núi lớn hiện lên trước mắt mọi người.

"Ở đâu bốc lên tám ngọn núi này?" Mặc Vũ Hề cau mày nói.

"Đây không phải núi, đây là tám ngôi mộ, bố trí theo Bát Sát Hoàng Tuyền trận. Phong thủy sư phải chôn sống sáu mươi bốn đầu yêu thú mạnh mẽ, đây chính là tám phần mộ yêu thú trong số đó!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

"Chôn sống?" Thanh Long kinh ngạc nói.

"Tương tự với chôn sống a, như vậy mới có thể tích góp oán khí lớn nhất của bọn hắn. Sau đó dùng oán khí bày trận, đây là thủ pháp mà rất nhiều Phong thuỷ trận quen dùng! Chư vị chưa từng nghe qua sao?" Diêm Xuyên nhìn về phía mọi người.

Văn Nhược tiên sinh lắc lắc đầu nói: "Sách cổ về Phong Thuỷ đã hiếm lại càng hiếm. Truyền thừa của Phong Thủy lại bằng miệng. Chúng ta nơi này rất hiếm Phong Thủy sư. Bởi vậy đối với tri thức về mảng Phong Thuỷ biết rất ít!"

"Đây không phải một vị Phong Thủy sư sao?" Diêm Xuyên cười nhìn Đinh Ngũ Cốc.

Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc nhất thời khó coi.

"Ta nghiên cứu Phong Thuỷ trận, lại vừa vặn không có nghiên cứu trận pháp này mà thôi." Đinh Ngũ Cốc cãi chày cãi cối nói.

Trên mặt đất vốn là tràn ra một ít chất lỏng màu vàng, nhưng giờ đây lại biến thành một mảnh đại dương mênh mông.

- Đây, mặt đất đang hạ xuống?

Thanh Long biến sắc nói.

"Đây là Hoàng Tuyền chi thủy, Ma Thỏ muốn trở nên mạnh mẽ phải đi tới chỗ tám tòa mộ này. Cửa vào chính là chỗ này, chỉ cần là Phong Thủy sư đều có thể cảm ứng được! " Diêm Xuyên lập tức kêu lên.

"Ừ!" Mọi người ứng tiếng nói.

"Toàn quân, đi!" Hoắc Quang ra lệnh một tiếng.

Diêm Xuyên đi tuốt ở đàng trước, thoáng phân tích một chút về tám ngôi mộ ở phía trước, ánh mắt đột nhiên nhíu lại, khóe miệng tạo ra một đường cong. Lập tức đi tới bên một tòa mộ trong đó.

Diêm Xuyên đi trước dẫn đường, mọi người tự nhiên là theo sát, cũng tiến vào ngôi mộ đó.

Nói là ngôi mộ, nhưng ngôi mộ này lại cao ngất. Vừa mới đi đến dưới chân ngôi mộ, mọi người không tự giác mà quay đầu nhìn lại.

Phía sau, giống như một mảnh đại dương Hoàng Tuyền mênh mông.

Mà ở trong đó có rất nhiều Hoàng Tuyền Thỏ Ma đang chìm dần rồi biến mất không thấy. Chỉ còn lại tám con Ma Thỏ càng lúc càng lớn, năm trượng, mười trượng, năm mươi trượng, trăm trượng.

Ma Thỏ càng lúc càng lớn, sát khí vây quanh thân cũng càng ngày càng nặng.

"Rống!"

Tám con Ma Thỏ ngửa mặt lên trời rống dài, mây vàng trên trời nhanh chóng xoay tròn, gió mây cũng phải biến sắc.

Tám con Ma Thỏ, đều thủ hộ một tòa mộ phần.

Trong đó có một con thủ hộ nơi nhóm người Diêm Xuyên tiến đến.Ma Thỏ vừa thấy có người xâm phạm liền gào rít đánh gϊếŧ đến.

Ba tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề trôi nổi giữa không trung.

"Bạch Hổ!"

"Chu Tước!"

"Huyền Vũ!"

Trong tay ba người kết ra một đám thủ ấn công kích về phía Ma Thỏ. Từng đoàn từng đoàn ánh sáng trắng, ánh sáng đỏ, ánh sáng đen bay thẳng con Ma Thỏ kia.

"Ầm!"

Trùng kích cực mạnh,toàn thân Ma Thỏ bị rung động mãnh liệt, nhưng nó vẫn như trước lao tới mà không hề dừng lại.

- Ầm!

- Ầm!

Hai tay vừa quơ liền đánh bay hai người ra ngoài.

- Không tốt!

Thanh Long biến sắc.

Hắn giẫm chân vội lao lên gia nhập chiến đoàn.

Trăm trượng? Trăm trượng là cao bao nhiêu? Một trượng là một tầng lầu, trăm trượng chính là một trăm tầng lầu a.Trên đời có quái vật cao như vậy sao?

Giờ khắc này, tất cả quân giáp bạc đều lộ ra vẻ kinh hãi, đồng thời trong mắt cũng hiện lên từng cơn khát vọng, khát vọng có được lực lượng như thế.

- Thánh Nữ, ngươi mau tìm cửa vào. Bốn người chúng ta sẽ ngăn trở nó!

Thanh Long sốt ruột kêu lên.

- Tốt!

Mặc Vũ Hề gật gật đầu. Sau đó nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Ta tìm được rồi, ta tìm được vị trí cửa vào rồi!

Đinh Ngũ Cốc đột nhiên hoa chân múa tay vui sướиɠ kêu lên.

- Hả?

Mọi người quay lại nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

- Ta cảm nhận được rồi, ngay tại đỉnh núi. Không, ở đỉnh của phần mộ này, ta có thể cảm ứng được!

Đinh Ngũ Cốc lập tức hưng phấn nói.

Đồng thời, Đinh Ngũ Cốc còn khıêυ khí©h nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng nói:

- Cửa vào cụ thể còn cần thể chất đặc thù mới có thể cảm ứng được, ta cảm ứng không được!

- Trước tiên lên núi a!

Dương Chí Cửu hưng phấn nói.

- Đi!

Đinh Ngũ Cốc mang theo vẻ hưng phấn mà đi ở phía trước.

- Lên núi!

Diêm Xuyên ra lệnh.

- Vâng!

Hoắc Quang liền đáp lời.

Ba ngàn tướng sĩ nhanh chóng theo Diêm Xuyên đi lên núi.

Đám người Đinh Ngũ Cốc có tu vi cao thâm, bởi vậy tốc rất biệt nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa đám quân đội ở phía sau.

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Đinh Ngũ Cốc, Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh không dễ dàng phát giác.

Tại đỉnh núi xuất hiện một cái bình đài lớn, bên trên khắc lấy đại lượng phù văn.

Đám người Đinh Ngũ Cốc, Dương Chí Cửu đến đỉnh núi đầu tiên.

- Đinh Ngũ Cốc, cửa vào ở nơi nào?

Mặc Vũ Hề nghi vấn hỏi.

- Ở đây!

Đinh Ngũ Cốc chỉ vào trung tâm của vô số phù văn nói.

- Ừ?

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

- Sẽ không sai đâu. Ta có thể cảm thụ được ngay tại chỗ này, theo như Phong Thủy chi đạo của chúng ta thì nó gọi là "cửa vào không khe" cần dùng máu tươi của Phong Thủy sư để mở ra!

Đang khi nói chuyện, Đinh Ngũ Cốc khẽ cắn đầu ngón tay, máu tươi lập tức tràn ra. Sau đó hắn đi đến trung tâm rồi dùng máu tươi nhỏ vào chính giữa một cái phù văn.

- Vù vù!

Phù văn đột nhiên phát ra kim quang chói mắt, tiếp theo có đại lượng sương mù dũng mãnh phun ra.

- Ầm ầm!

Trong sương mù đột nhiên tách ra một đạo khe hở.

Khe hở này giống hệt cửa vào Phong Thủy trận lúc trước. Bên trong khe hở vồ cùng đen tối.

- Chính là chỗ này, từ nơi này có thể đi vào!

Đinh Ngũ Cốc hưng phấn nói.

- Vậy thì đi thôi!

Dương Chí Cửu gật đầu nói.

- Chờ Diêm Xuyên một chút a!

Mặc Vũ Hề cau mày nói.



Ở phía dưới, đại quân của Diêm Xuyên vừa mới đi tới giữa sườn núi.

- Chờ bọn hắn làm gì? Chỉ là một đám phiền toái mà thôi!

Đinh Ngũ Cốc lập tức tức giận nói.

- Bọn họ cũng sắp lên tới đây!

Văn Nhược tiên sinh khuyên nhủ.

- Muốn đợi thì các ngươi cứ đợi đi, ta đi trước!

Đinh Ngũ Cốc lập tức khó chịu nói.

Đinh Ngũ Cốc giẫm chân bước vào bên trong.

Mọi người thấy hành động của Đinh Ngũ Cốc thì thần sắc nhất thời khó coi. Hiển nhiên là khó chịu sự tự ý chủ trương của Đinh Ngũ Cốc.

- A!

- Cứu mạng a ~~~~~~~~~!

Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đinh Ngũ Cốc.

- Không tốt!

Văn Nhược tiên sinh biến sắc. Bay thẳng vào trong.

- Đây không phải là cửa vào ư, đậy là làm sao, làm sao bây giờ?

Dương Chí Cửu cũng hoảng hốt.

- Văn Nhược tiên sinh đã ra tay thì Đinh Ngũ Cốc sẽ không có việc gì đâu!

Mặc Vũ Hề an ủi.

An ủi xong, Mặc Vũ Hề nhìn về phía phía đám người Diêm Xuyên dưới núi. Sắc mặt thoáng âm trầm. Dường như đã đoán được cái gì đó.

- Ầm~~~~~~~~~~~~~~~~!

Lối vào đột nhiên phóng lên một đạo ánh sáng trắng ngút trời. Trong nháy mắt chiếu rọi ra bốn phía. Toàn bộ mộ lớn đều mãnh liệt rung động.

Ở giữa sườn núi, Diêm Xuyên dừng lại một chút rồi ngước mắt về phía đỉnh núi trầm tư nói:

- Tốt nặng nề Hạo Nhiên Chính Khí, Văn Nhược tiên sinh xem ra đúng là thâm tàng bất lộ a

- Ầm!

Văn Nhược tiên sinh ôm theo Đinh Ngũ Cốc đi ra.

Trên quần áo Văn Nhược tiên sinh có chút tổn hại.

Mà toàn thân Đinh Ngũ Cốc lại đầy lỗ máu, máu tươi nhuộm đỏ y phục hắn.Nhìn vào vết thương của hắn thậm chí có thể thấy được xương trắng. Còn mắt trái lại càng huyết nhục mơ hồ, xem chừng là đang hấp hối rồi.

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi thế nào rồi?

Dương Chí Cửu biến sắc,rồi vội lấy ra đan dược cho Đinh Ngũ Cốc ăn vào.

Đan dược vừa vào bụng, quanh thân hắn tỏa ra từng trận ánh sáng màu xanh. Các lỗ máu trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục lại như cũ. Chỉ riêng mắt trái là không cách nào khôi phục,nơi đó lưu lại một lỗ thủng dữ tợn.

- Gà, gà, thật nhiều gà, chúng mổ ta!

Đinh Ngũ Cốc lòng còn sợ hãi nói ra.

Sắc mặt Văn Nhược tiên sinh nhất thời khó coi.

- Văn Nhược tiên sinh, vừa rồi có chuyện gì xảy ra?

Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói, Mặc Vũ Hề biết rõ thực lực của Văn Nhược tiên sinh. Người mạnh mẽ như thế mà cũng phải chật vật mới có thể thoát ra, có thể thấy được bên trong hung hiểm như thế nào.

- Đây không phải cửa vào!

Văn Nhược tiên sinh chỉ nói đơn giản một câu.

Mà lúc này, đại quân của Diêm Xuyên rốt cuộc cũng đã tới đỉnh núi.

Nhìn những vết thương trên người Đinh Ngũ Cốc, trong nội tâm Diêm Xuyên thở dài. Thầm kêu một tiếng đáng tiếc.

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi không phải nói đây là cửa vào sao?

Dương Chí Cửu quát khẽ.

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi không phải nói đây là cửa vào sao?

Dương Chí Cửu quát khẽ.

- Cảm giác của ta như vậy a... , ta, ta, ta biết rõ, nhất định là tên khốn kia, hắn cố ý, hắn muốn hại ta, hắn muốn hại ta!

Đinh Ngũ Cốc kinh hãi kêu lên.

- Là ngươi, Diêm Xuyên, ngươi cố ý đúng hay không, ngươi muốn gϊếŧ ta?

Đinh Ngũ Cốc hướng về phía Diêm Xuyên gào thét.

- Diêm Xuyên, có phải là ngươi cố ý ?

Ánh mắt Dương Chí Cửu cũng lạnh lẽo mà nhìn về phía Diêm Xuyên.

Mặc Vũ Hề cũng vậy, cũng lại lần nữa đánh giá kỹ Diêm Xuyên.

Nghe thấy mọi người chất vấn, quân giáp bạc nhất thời sao động, đều cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên.

Chính là tên lùn này dùng độc vụ gϊếŧ chết hai người huynh đệ, nếu thật là do Vương gia gây nên thì nhất định là vì huynh đệ đã chết mà báo thù. Chỉ tiếc, tên lùn này cao số a.

- Cố ý? Chê cười rồi, ta như thế nào lại cố ý chứ? Cửa vào chính là ngươi tự mình tìm ra, trong đó có nguy hiểm gì thì đâu liên quan tới ta!

Diêm Xuyên khinh thường nói.

- Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!

Đinh Ngũ Cốc giọng đầy căm hận quát.

Diêm Xuyên khinh thường cười.

- Tốt lắm!"

Mặc Vũ Hề đột nhiên quát Đinh Ngũ Cốc. Sau đó quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên nói:

- Diêm công tử, ta bất kể là ngươi có cố ý hay không, ta sẽ không truy cứu, ta chỉ muốn biết làm sao mới có thể tiến vào bên trong!

- Cửa vào ở đỉnh của tám tòa cự mộ, bất quá chỉ có một cửa vào mà thôi! Cần phải có thể chất đặc biệt của Phong Thủy sư mới cảm ứng được!

Diêm Xuyên gật đầu nói.

- Ta sẽ không tin ngươi, ta sẽ không tin tưởng ngươi!

Đinh Ngũ Cốc căm hận nói.

- Ta không cần ngươi tin tưởng a!

Diêm Xuyên cười nói.

Đinh Ngũ Cốc lập tức nghẹn đỏ mặt, oán hận nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.

Văn Nhược tiên sinh lộ ra một tia cười khổ phức tạp. Bởi vì Văn Nhược tiên sinh có thể khẳng định tuyệt đối là Diêm Xuyên cố ý ‘chơi’ Đinh Ngũ Cốc.

Đáng tiếc Đinh Ngũ Cốc cả đời âm độc tàn ác, giờ phút này rốt cục gặp báo ứng, lại đi chọc vào tên sát tinh như Diêm Xuyên.

- Vừa rồi đi vào có vô số gà mạnh mẽ, có lẽ là Tốn vị. Chúng ta vào Bát Sát Hoàng Tuyền từ Khôn vị vậy hẳn muốn nhập trận thì cũng phải tiến vào Khôn vị mới được. Đây lại là Tốn vị, Khôn vị ở tòa cự mộ đằng kia, chỗ đó chắc là cửa vào a?

Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía Diêm Xuyên cười nói.

Nghe Văn Nhược tiên sinh phân tích,trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia tán thưởng:

- Vậy thì thử xem sao!

Mọi người hướng về cự mộ Khôn vị ở phía xa xa đi đến.

Mặc dù có cực lớn công kích của Hoàng Tuyền Ma Thỏ nhưng bốn người Thanh Long vẫn có thể miễn cưỡng ngăn lại .

Đỉnh cự mộ Khôn vị.

Đinh Ngũ Cốc dưới sự yêu cầu của Văn Nhược tiên sinh, lại lần nữa mở ra một cái khe hở.

Bất quá giờ phút này Đinh Ngũ Cốc nhưng lại tránh ở phía xa, vừa rồi thiếu một chút nữa đã mất mạng, giờ phút này nào dám tiến vào?

- Diêm công tử, là cái này sao?

Mặc Vũ Hề hỏi.

- Không rõ lắm!

Diêm Xuyên lắc đầu.

- Vậy ngươi phái một đội vào thửu xem!

Dương Chí Cửu thản nhiên nói.

Sắc mặt chúng tướng sĩ lập tức trầm xuống nhìn về phía Dương Chí Cửu, phái một đội đi vào, đi vào chịu chết sao?

- Đúng vậy a, ngươi dù sao có nhiều người như vậy, ngươi phái người đi vào đi!

Đinh Ngũ Cốc bụm lấy con mắt bị mù mà oán độc nói.

- Diêm công tử, cửa vào này là do Đinh Ngũ Cốc mở ra, ngươi xem ngươi có phải hay không nên phái một đội đi vào xem thử?

Mặc Vũ Hề cũng hỏi.

Chúng tu giả cũng nhìn về phía Diêm Xuyên. Chúng tướng sĩ siết chặt nắm tay, lạnh lùng quan sát mọi người.

Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:

- Nếu như chư vị lại không dám, vậy hãy để Diêm mỗ đi trước a!

- Toàn quân, theo ta đi vào!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Vâng!

Chúng tướng sĩ đồng hô to một tiếng.

Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã triệt để có được tâm của ba nghìn tướng sĩ, tuy là mang theo bọn họ đi tìm chết thì chúng tướng sĩ cũng nghĩa bất dung từ.

Diêm Xuyên đi ở đàng trước. Ba ngàn đại quân rất nhanh liền toàn bộ tiến vào.

Bọn người Đinh Ngũ Cốc, Dương Chí Cửu đều nhíu mày nhìn xem.



- Bọn họ thật sự tiến vào ư?

Đinh Ngũ Cốc có chút không tin nói.

Văn Nhược tiên sinh cất bước tiến vào, Dương Chí Cửu theo sát phía sau Văn Nhược tiên sinh.

- Thanh Long,bốn người các ngươi có thể trở về!

Nói xong, Mặc Vũ Hề cũng đi vào.

- Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!"

Bốn người Thanh Long cũng rất nhanh bay vào, dưới ánh mắt phức tạp của Đinh Ngũ Cốc mà tiến vào bên trong.

Không có tứ đại cường giả ngăn cản, mục quang Hoàng Tuyền Ma Thỏ lại nhìn chằm chằm vào Đinh Ngũ Cốc.

Đinh Ngũ Cốc nhất thời giật mình, rất nhanh liền bước vào bên trong.

Mà ngay khi Đinh Ngũ Cốc bước vào một khắc, cửa vào đột nhiên biến mất.

----------

Nơi đây là một đại sảnh to lớn. Mặc dù có ba nghìn đại quân đứng đó nhưng vẫn vô cùng trống trải.

Bọn người Diêm Xuyên bước vào cửa vào liền xuất hiện ở nơi này, mà nơi cửa vào vừa rồi lại quỷ dị biến mất.

- Vương gia, cửa vào vừa rồi đã không còn!

Hoắc Quang lo lắng nói.

- Muốn đi vào trong trận, Phong Thủy trận này chỉ được phép vào, không cho phép ra!

Lông mày Diêm Xuyên cau lại.

Mọi người nhìn một vòng bốn phía, có hai cánh cửa lớn.Bên trên cửa lớn một cái ghi "Âm", một cái ghi "Dương" .

- Vương gia, nơi này có hai cánh cửa,chúng ta có vào xem thử?

Hoắc Quang lập tức hỏi.

Vung tay lên, Diêm Xuyên ngăn cản Hoắc Quang. Hai mắt khẽ nheo lại nói:

- Đây là trận pháp tử cục, vào dễ, ra khó! Ngươi mà đi vào thì sẽ lập tức phát hiện cửa vào lúc trước liền biến mất!

- A!

Hoắc Quang lập tức không nói thêm gì nữa.

- Vậy phải đi như thế nào?

Mặc Vũ Hề nhìn phía Diêm Xuyên hỏi.

- Hai cánh cửa,nhưng chỉ có một cái là thông vào trong trận, một cái khác hẳn là một cái l*иg giam. Sau khi đi vào sẽ bị vây hãm vào trong đó! Trừ phi Phong Thuỷ đại bị trận triệt để phá vỡ.

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vậy, vậy cái nào mới có thể thông vào trong trận?

Mặc Vũ Hề hỏi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:

- Ta chỉ nghe nói qua trận pháp này, cụ thể đi như thế nào thì ta cũng chưa từng trải qua!

Vào thời khắc này, Đinh Ngũ Cốc lại nháy mắt với Dương Chí Cửu. Tiếp theo hướng về một phía ý bảo chú ý.

Thần sắc Dương Chí Cửu vừa động, lập tức liền hiểu ý tứ của Đinh Ngũ Cốc, trong mắt hiện ra một tia hưng phấn.

- Nếu đã không biết cửa vào ở đâu, vậy chúng ta chia làm hai hướng. Vũ Hề ngươi đi cửa Âm, còn ta đi cửa Dương!

Dương Chí Cửu chậm rãi nói.

- Hả?

Mặc Vũ Hề khẽ nhíu mày.

- Diêm công tử, ngươi thật sự không có cách nào phán đoán sao?

Mặc Vũ Hề lại lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Không có cách nào!

Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.

- Đinh Ngũ Cốc, ngươi thì sao?

Mặc Vũ Hề nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc.

Trong mắt Đinh Ngũ Cốc lại lần nữa hiện lên sự oán độc, bởi vì Mặc Vũ Hề rõ ràng trước tiên hỏi Diêm Xuyên, sau mới hỏi mình. Chẳng nhẽ thực sự cho rằng mình không bằng hắn?

- Không có cách nào!

Đinh Ngũ Cốc lắc đầu nói.

- Văn Nhược tiên sinh thì sao?

Mặc Vũ Hề lại nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.

Có chút cười khổ, Văn Nhược tiên sinh lắc đầu.

- Vậy được rồi, Chu Tước, Huyền Vũ!

- Có thuộc hạ!

Hai người lập tức lên tiếng.

- Các ngươi phụ trách bảo vệ Dương công tử!

Mặc Vũ Hề hạ lệnh nói.

- Vâng!

Hai người lập tức đáp lời.

- Thanh Long, Bạch Hổ đi theo ta, còn có Diêm công tử cũng theo ta đi!

Mặc Vũ Hề nói.

- Ừ!

Diêm Xuyên gật gật đầu.

- Vậy quân đội của ngươi thì sao?

Đinh Ngũ Cốc nhìn ba nghìn tướng sĩ,Khóe miệng lộ ra nụ cười sâm lãnh.

- Ta ở đâu, bọn họ tự nhiên ở đấy!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Ba nghìn tướng sĩ cũng không thể chia ra, phân cho Đinh Ngũ Cốc một nửa sao,hẳn là đi chịu chết thôi.

- Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa,với tài năng của Văn Nhược tiên có thể chống đỡ mười vạn binh mã, Văn Nhược tiên sinh sẽ ở cùng với các ngươi!" Mặc Vũ Hề nhướng mày nói.

- Vâng!

Đinh Ngũ Cốc trầm giọng nói.

Chia ra hai đường.

Đại quân của Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ tiến vào cửa Âm.

Văn Nhược tiên sinh, Dương Chí Cửu, Đinh Ngũ Cốc, Chu Tước, Huyền Vũ tiến vào cửa Dương.

- Ầm!

Đại môn mở ra, mọi người đều đi vào.

Đám người Diêm Xuyên liền xuất hiện bên trong một đại sảnh rộng lớn.

- Vương gia,cánh cửa đằng sau quả nhiên lại không thấy!

Hoắc Quang nuốt một ngụm nước bọt nói.

Đại sảnh phía trước tràn ngập một màu hắc ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng xa xa.

Thanh Long vung tay lên, một đạo ánh sáng màu xanh chiếu rọi cả đại điện.

- Không có lối ra!

Thanh Long biến sắc.

- Đây là một đại sảnh bị phong bế ư?

Sắc mặt Bạch Hổ nhất thời trầm xuống.

- Đây, chẳng lẽ là!

Sắc mặt Mặc Vũ Hề có chút khó coi nhìn về phía Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Khó trách bọn hắn lại đưa ra ý định phải đi cửa Dương. Đinh Ngũ Cốc khẳng định đã cảm ứng được nơi cửa vào, hắn và Dương Chí Cửu thông đồng với nhau thật tốt? Đinh Ngũ Cốc! Tên lùn ngươi! Đáng chết!

Mặc Vũ Hề lập tức đoán ra tất cả, cực kỳ phẫn nộ.

- A, đó là cái gì?

Một viên tiểu tướng lập tức kinh hãi kêu lên.

Mọi người nhìn lại.

Đó là bức tường đá xanh, bóng loáng vô cùng. Trên mặt tường đột nhiên chậm rãi trồi lên một mặt người có vẻ thống khổ.

- Ô ô ô!

Trong đại sảnh liền truyền ra tiếng khóc âm trầm.

Da đầu mọi người nhất thời run lên.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, bên cạnh khuôn mặt đó lại trồi lên khuôn mặt thứ hai, thứ tư, thứ tám.

Trên bức tường lần lượt nổi lên từng cái mặt người quỷ dị.

Biểu lộ không đồng nhất, nhưng tất cả đều là thống khổ kêu khóc.

Chỉ trong chớp mắt, nhìn quanh bức tường đại sảnh đã có gần vạn mặt người. Tiếng khóc xé tim rách phổi khiến mọi người có cảm giác như trong âm phủ địa ngục, vô tận đau khổ.