Quyển 13 - Chương 67: Võ Chiếu đột phá

Cả cương vực chỉ còn lại một mảnh hoang mạc. Ngoại trừ Phần Mộ thị ra, thậm chí vô số sinh linh đều biến thành một đống hài cốt.

Tại Tiên Vương Điện chợt có một hài cốt hình người chậm rãi leo ra.

- Đó là?

Mọi người kinh ngạc nói.

Phần Mộ Lân Cốt kinh ngạc phóng tới:

- Làm sao có thể như vậy được? Gia chủ? Là người sao?

- A?

Xung quanh vô số con cháu Phần Mộ thị cũng không ngừng kêu lên sợ hãi.

- Gia chủ, ngươi đã vũ hóa sao? Vũ hóa lại trọng sinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phần Mộ Lân Cốt cả kinh kêu lên.

- Ta lại chết. Ha ha, thực sự buồn cười. Thực sự buồn cười. Cũng may ta có thể vũ hóa. Nhưng đáng tiếc vũ hóa sống lại, thu nạp lực lượng một cương vực, chỉ có được lực lượng Tổ tiên lục trọng thiên. Buồn cười, buồn cười!

Phần Mộ Tiên Vương toàn thân đều là xương khô oán hận kêu lên.

- Gia chủ, tại sao lại như vậy?

- Được rồi. Phần Mộ Lân Cốt. Ngươi lập tức dẫn theo tất cả người trong tộc, đi tới cương vực Đông Phương!

Trên mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ vẻ bi thương nói.

Thành Lạc Dương, cửa Thái Cực Điện!

Quần thần lo lắng tụ tập tại quảng trường của Thái Cực Điện.

Trên đỉnh đầu bọn họ, bên trên biển mây khí vận, khí vận, công đức, vận thế, vận đạo đều đang nhanh chóng trôi đi. Điều này chứng tỏ lúc này Thiên giới Đại Chu đang không ngừng sụp đổ.

Đám người Địch Nhân Kiệt, Viên Thiên Cương, Thái Bình công chúa đang đi qua đi lại ở trên quảng trường.

- Làm sao bây giờ? Lại có ba cương vực nữa thần phục Đại Trăn. Thượng Quan Uyển Nhi, nha đầu kia thật đáng chết!

Thái Bình công chúa lo lắng nói.

- Không chỉ ba cương vực, mà là năm cương vực. Thượng Quan Uyển Nhi, quả nhiên thủ đoạn thật là lợi hại. Những năm qua, nàng ta lại xúi giục được nhiều quan viên như vậy!

Viên Thiên Cương nhíu chặt lông mày nói.

- Nhưng tại sao vào lúc này, Đại Đế lại lựa chọn bế quan?

Địch Nhân Kiệt cũng không ngừng lo lắng.

Mọi người nôn nóng, lại không thể làm được gì.

Một đám thị vệ chắn ở trước mặt quần thần. Chỉ cần Võ Chiếu không hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không cho phép xông vào.

- Mẫu đế!

Thái Bình công chúa lo lắng ở ngoài điện kêu lên.

Bên trong đại điện, hư ảnh của Hồng Quân lẳng lặng nhìn cái kén lớn trước mặt.

Ầm ầm ầm!

Trong cái kén lớn phát ra từng tiếng nổ vang.

Ầm!

Một tiếng động rất lớn phát ra. Cái kén lớn vỡ ra. Quanh thân Võ Chiếu phát ra một kim quang chói mắt, chiếu sáng cả toà đại điện. Trong hai mắt Võ Chiếu hiện ra hào quang mười tám màu khiến người ta chói mắt.

Cái kén lớn được kết từ Bạch Long lại hóa thành phất trần, hạ xuống trong tay Hồng Quân.



- Ừm!

Hồng Quân gật đầu một cái.

Võ Chiếu nhìn hai tay một chút, trong nháy mắt dường như cảm nhận được lực lượng vô tận.

Một cảm giác thống trị thiên địa khiến Võ Chiếu cảm thấy cực kỳ khoan khoái. Đây chính là lực lượng, lực lượng vô địch.

Vừa nghiêng đầu, ánh mắt Võ Chiếu lạnh lẽo nhìn về phía hư ảnh Hồng Quân.

Hồng Quân cũng không khẩn trương, thần sắc lãnh đạm. Hư ảnh càng ngày càng nhạt, dường như dần dần biến mất.

Võ Chiếu bóp nắm đấm, chung quy không ra tay đối với Hồng Quân. Bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ, mình không có khả năng so sánh được với Hồng Quân.

Dần dần, hư ảnh của Hồng Quân biến mất, dường như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vậy.

- Rắc rắc rắc!

Trong đại điện chợt vang lên những tiếng động giòn giã. Hiển nhiên là do cấm chế Hồng Quân đã hạ lúc trước, lúc này đang nhanh chóng tan đi.

Hồng Quân biến mất.

Võ Chiếu cũng đi về phía cửa đại điện.

- Két!

Cửa đại điện ầm ầm mở ra.

Ngoài điện, lúc này quần thần Đại Chu đang cực kỳ lo lắng. Thái Bình công chúa còn chuẩn bị liều chết xông vào đại điện.

Đột nhiên, cửa lớn mở ra.

Một khí thế mạnh mẽ từ bên trong cửa điện xông thẳng lên.

Ầm!

Các cường giả ở xung quanh đó, nhất thời bị cỗ khí thế này xông tới, bay ngược ra.

- Mẫu đế, rốt cuộc người đã đi ra rồi!

Thái Bình công chúa kích động nói.

- Bái kiến Đại Đế!

Quần thần cung kính bái lạy.

Võ Chiếu gật đầu một cái, đi ra.

Ầm ầm ầm!

Trên đỉnh đầu Võ Chiếu, khí vận, công đức, vận đạo, vận thế lại trôi đi vô số.

Sắc mặt Võ Chiếu lại rất bình tĩnh, dường như không để ý lắm.

Viên Thiên Cương đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Võ Chiếu.

Đại Đế trở nên mạnh mẽ sao?

- Đại Đế, người làm sao vậy?

Địch Nhân Kiệt cũng phát hiện ra một chút không tầm thường.

Hiện tại ánh mắt Võ Chiếu dường như có chút bi tráng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Võ Chiếu lại không để ý tới mọi người, lại nhìn về phía nam. Phía nam, mỗi cương vực đang không ngừng bị quân đội Đại Trăn thu lấy.

- Doanh Uyển Nhi?

Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm.

Bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ, người cầm đầu công phạt Thiên giới Đại Chu lần này, chính là Thượng Quan Uyển Nhi, người mình ngày xưa cực kỳ tín nhiệm. Chính là nàng đã phá hỏng giang sơn của Võ Chiếu.



Đáng tiếc, Doanh Uyển Nhi cũng không hề đích thân tới Tây Ngoại Châu.

Võ Chiếu quay đầu lại, nhìn về phía Đông Ngoại Châu, nhìn về phía Hàm Dương Thành.

Hàm Dương Thành khí vận ngập trời. Vô số khí vận, công đức, vận thế, vận đạo từ Đại Chu trôi đi, cuối cùng lại hội tụ ở Hàm Dương.

- Thủy hoàng đế? Hừ, Thủy hoàng đế thì đã làm sao. Một lần cuối cùng, để ta đến, quấy nhiễu Hàm Dương của ngươi khiến long trời lở đất.

Võ Chiếu lạnh lùng nói.

Thực lực của Võ Chiếu cùng Diêm Xuyên có sự chênh lệch cực lớn. Võ Chiếu vốn chỉ có thể ngưỡng vọng Diêm Xuyên. Nhưng bây giờ thực lực của mình cũng đạt tới thập bát trọng thiên. Những đố kỵ ngày xưa lại bộc phát ra.

Ầm!

Võ Chiếu đạp không tiến về phía Hàm Dương.

- Mẫu đế!

- Đại Đế!

... ... ...

... ...

...

Cửa Thái Cực Điện, những tiếng kêu lo lắng vang lên, nhưng không một ai ngăn cản được sự điên cuồng của Võ Chiếu. Bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được.

...

Phần Mộ Tiên Vương bị ép vũ hóa. Lúc trước tất cả thực lực cuả hắn chỉ có thể hóa thành bọt nước.

Lực lượng mạnh mẽ, lúc này tất cả đều có vẻ nực cười.

Phần Mộ Tiên Vương nhìn thân thể xương khô của mình. Chỉ có thực lực Tổ tiên lục trọng thiên?

Nếu như đối với phàm nhân mà nói, Tổ tiên lục trọng thiên đã là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hôm nay, thực lực này có vẻ nực cười tới mức nào.

Con cháu Phần Mộ thị tụ tập lại.

- Gia chủ!

Sắc mặt Phần Mộ Lân Cốt phức tạp nói.

- Đi thôi, đi cương vực Đông Phương!

Phần Mộ Tiên Vương khổ sở nói.

- Vâng!

Mọi người lên tiếng trả lời.

Phần Mộ Lân Cốt ra tay một chiêu, dẫn theo tất cả con cháu Phần Mộ thị, nhanh chóng bay về phía cương vực Đông Phương.

- Gia chủ, tại sao chúng ta phải đi cương vực Đông Phương?

Phần Mộ Lân Cốt hiếu kỳ nói.

- Ta bây giờ sống lại, thực lực muốn hồi phục đến đỉnh phong, không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn. Như vậy, cương vực Bất Tử sẽ không có người tọa trấn. Lúc này, nếu như có ngoại địch đột kích, Phần Mộ thị ta có khả năng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

Phần Mộ Tiên Vương trầm giọng nói.

- Vậy Tam Sinh Thạch kia phải làm sao bây giờ?

Phần Mộ Lân Cốt có chút không cam lòng nói.

- Tam Sinh Thạch, hiện tại dùng nó cũng không có tác dụng. Đi thôi!

Phần Mộ Tiên Vương trầm giọng nói.