- Bắt đầu từ khi nào?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Vô cùng quỷ dị. Thần có thể cảm thấy, từ trước khi Đại Trăn sinh ra, thế lực này đã ẩn nấp, đã tồn tại!
Viên Thiên Cương cau mày nói.
- Chính là nói, từ trước đây rất lâu? Không, từ lúc chúng ta vẫn còn ở Tử Tiêu cung, đã có khả năng bị Diêm Xuyên âm thầm mai phục một quân cờ sao?
Sắc mặt Võ Chiếu biến đổi.
- Tuy rằng thần cũng cảm thấy điều này là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng, a, điều này có thể chính là sự thực. Người này thậm chí đã có quyền cao chức trọng. Thế cho nên hắn mới có thể quyền khuynh triều chính!
Viên Thiên Cương tỏ ra cổ quái nói.
- Không thể nào. Diêm Xuyên còn chưa xuất thế, đã có thể mai phục một quân cờ sao? Không thể nào như vậy được. Huống hồ một nhóm lão thần đi theo trẫm, sao có thể có người của Diêm Xuyên được?
Sắc mặt Võ Chiếu khó coi nói.
- Sự thực chính là như vậy. Đại Chu ta có ba mươi sáu cương vực. Lúc này, lại có gần một nửa số cương vực có khả năng bị lật đổ bất cứ lúc nào. Đại Đế hẳn phải biết, thần tu luyện soán mạng thuật, có thể dự đoán vận nước. Ngay trước đây không lâu, vận nước của Đại Chu ta đột nhiên suy sụp. Thần không thể không nhắc nhở Đại Đế!
Viên Thiên Cương trầm giọng nói.
- Đây rốt cuộc là ai?
- Cái này, thần không nói ra, có thể trong lòng Đại Đế đã rõ ràng. Tên gian tế này đã đùa với tất cả mọi người Đại Chu. Lúc này, thậm chí hắn còn thoải mái rời khỏi Lạc Dương, thân đã ở vị trí an toàn rồi!
Viên Thiên Cương khe khẽ thở dài.
Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm.
- Báo!
Ngoài điện truyền đến tiếng cấp báo.
- Két!
Võ Chiếu vung tay áo một cái. Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Nhất thời, một quan viên hoang mang hoảng loạn xông vào đại điện.
- Đại... Đại Đế. Không xong, cương vực Minh Phượng, tất cả thành chủ cương vực Minh Phượng đã thần phục Đại Trăn, phản quốc rồi!
Quan viên kia sợ hãi kêu lên.
Ầm!
Bên trên biển mây khí vận, vô số khí vận nhanh chóng trôi đi.
- Báo!
- Đại... Đại Đế, không xong. Cương vực Thiên Nhất, tất cả thành chủ Cương vực Thiên Nhất đã thần phục Đại Trăn, phản quốc rồi!
Ầm!
. . .
. . .
. . .
Tin tức của mỗi người dường như tập trung lại rồi bạo phát vậy. Mỗi tin tức nhanh chóng lần lượt truyền vào đại điện.
Lúc này, thành Lạc Dương đang sôi trào khắp chốn. Tô số quan viên hoang mang hoảng loạn lao tới Thái Cực Điện.
Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm.
Võ Chiếu hít sâu một hơi.
- Đại Đế, chúng ta đều bị hắn lừa!
Viên Thiên Cương cười khổ nói.
- Đại Đế!
- Mẫu đế!
Bên trong điện truyền đến tiếng kêu lo lắng.
Võ Chiếu hít sâu một cái:
- Không ngờ trẫm tín nhiệm hắn như vậy!
- Thần ngày xưa cũng nghĩ không ra. Đại Đế chém Tổ Phụ, Sinh Phụ, hủy một trong số những nhà đó. Thân làm con gái, hắn lại có thể giả vờ không tìm hiểu tình hình mà đi theo Đại Đế, làm người tận trung với Đại Đế. Hiện tại, thần đã hiểu rõ. Bởi vì Thượng Quan Nghi, Thượng Quan Đình Chi có thể căn bản không phải là người thân của Thượng Quan Uyển Nhi. Cho nên nàng mới đi theo Đại Đế cho đến ngày nay!
Viên Thiên Cương cười khổ nói.
- Viên đại nhân, ngươi nói cái gì? Ngươi nói Thượng Quan đại nhân làm phản sao?
Địch Nhân Kiệt nhất thời biến sắc nói.
- Thượng Quan Uyển Nhi?
Thái Bình công chúa kinh ngạc nói.
. . .
. . .
. . .
Trong đại điện, tất cả đều xôn xao. Thượng Quan Uyển Nhi lại quan viên thân cận nhất của Võ Chiếu. Tại Đại Chu, Thượng Quan Uyển Nhi có thể nói là quyền khuynh triều chính. Năng lực của nàng cực kỳ rõ rệt.
Ngày xưa trong lúc Võ Chiếu bế quan, vẫn thường xuyên để Thượng Quan Uyển Nhi nắm giữ triều chính.
Đại Đế tín nhiệm như vậy, nàng làm sao có thể phản bội được?
Mọi người cũng không tin vào chuyện kỳ quái này.
Ngày xưa Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là trung thần, làm sao trong nháy mắt đã biến thành kẻ phản quốc được?
Điều này quá giả đi?
Võ Chiếu hít sâu một cái, từ bên trong Thái Cực Điện chậm rãi bước ra. Quần thần cung kính đi theo sau.
Võ Chiếu chậm rãi đi tới quảng trường Thái Cực Điện, lạnh lùng nhìn về phía đông.
- Thượng Quan Uyển Nhi? Doanh Uyển Nhi?
Sắc mặt Võ Chiếu âm trầm nói.
...
Thiên giới Đại Chu sôi trào khắp nơi. Một đám cương vực, không hiểu tại sao bỗng nhiên thần phục Đại Trăn.
Một đám quân đội, không hiểu tại sao liền phản quốc?
Lúc này chính bách tính của các cương vực này, vẻ mặt cũng mờ mịt.
Trong một thành trì.
- Ngày hôm qua không phải ta đã nói sao? Mệnh Số sắp xuất hiện. Nếu như tập hợp lực lượng một quốc gia đối chiến với Mệnh Số thật tốt. Ngày hôm nay đã thành thực hiện?
- Ngày hôm qua ta mới vừa nói kiêu hùng trong thiên hạ, Diêm Xuyên lợi hại nhất. Hiện tại trong chớp mắt ta đã thành dân của Đại Trăn quốc sao?
- Tại sao lại phản quốc?
. . .
. . .
. . .
Vô số bách tính cực kỳ mờ mịt. Thế giới này biến hóa quá nhanh.
Tuy rằng các thành trì lớn thần phục Đại Trăn, nhưng cũng diễn ra một sự thanh trừ lớn.
Có người tới chết vẫn trung thành với Đại Chu, lúc này tất nhiên phản kháng.
Nhưng Đại Trăn chôn quân cờ quá sâu, sâu đến đến hôm nay Võ Chiếu mới phát hiện.
Rất nhiều quan lớn từ lâu chỉ thuần phục Thượng Quan Uyển Nhi.
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi ra lệnh một tiếng, bọn họ nhất thời thần phục Đại Trăn.
Thành trì xung quanh diễn ra đại chiến.
Lúc này Đại Trăn cũng đã có rất nhiều quan viên phối hợp, nhanh chóng tràn vào những thành trì đã trở nên hỗn loạn này.
Lúc này vô số quan viên Đại Trăn cũng tỏ ra cực kỳ mờ mịt.
Tại sao bỗng nhiên thu phục được nhiều lãnh thổ Đại Chu như vậy? Điều này quá tà môn đi?
Tà môn thì tà môn, phía trên đã ra lệnh, bọn họ vẫn cần phải chấp hành. Tất cả nhanh chóng theo đại quân tràn vào khắp nơi trong thành.
Biến hóa diễn ra quá đột ngột. cho dù là Lã Bất Vi ở tiền tuyến cũng lộ ra một tia khó có thể tin được.
Trước đây không lâu, Diêm Xuyên muốn Lã Bất Vi đến đây truyền tin tức về Mệnh Số, nói sẽ có người phối hợp với Lã Bất Vi. Lã Bất Vi vẫn không để ý lắm. Hắn chỉ cho đó là một vài Hán vệ. Nhưng hiện tại xem ra, không phải là Hán vệ.
Hán vệ vĩnh viễn không thể nào đạt được sự khoa trương như vậy. Đây lại là rất nhiều, còn là những chủ nhân của một thành.
Trong đám chủ nhân của một thành này, có rất nhiều người ngay lúc Đại Trăn xây dựng nước đã ngồi ở vị trí cao.
Đại Đế làm thế nào mà có thể thu phục được những người này?
Lã Bất Vi đứng ở trước một đại điện, nhíu chặt lông mày.
- Đại nhân, người đến!
Một thuộc hạ nói.
Thần sắc Lã Bất Vi chấn động. Hắn hiểu rõ người tiếp theo mình gặp mặt, chính là người có quyền lực cao nhất, xúi giục các đại thành chủ trong lần này.
Lã Bất Vi nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp.
Nhanh chóng có một người mặc áo bào đen đi tới.
- Các hạ là?
Lã Bất Vi dẫn theo một tia hiếu kỳ nói.
Rốt cuộc là ai?
Người mặc áo bào đen chậm rãi lật mũ chùm lên, lộ ra dung mạo của một nữ tử.
- Thượng Quan Uyển Nhi?
Lã Bất Vi kinh ngạc nói.
- Hi hi, Lã tướng, ngươi không nhận ra ta sao?
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên cười khúc khích nói.