Chương 1: Ma tộc cầu thân

Editor: Mạnh Thường Ca

Chương 1: Ma tộc cầu thân

“Này, đã nghe nói chưa, lần này Ma tộc đưa tới một lời cầu thân với Thiên Quân, yêu cầu muốn thú Thanh Nham tiên quân!”

“Rồi rồi, ta còn nghe được Bách Hoa tiên tử nói rằng, chính cận vệ Phong Kỳ của Ma tôn Mặc Quân Ngạn tự mình tới nghị thân đấy!”

“Thiên Quân chắc chắn rất tức giận, Thanh Nham tiên quân tốt xấu gì cũng chính là trưởng tử của ngài ấy, sao lại có thể bị yêu nhân Ma tộc tới cầu thân được!”

“Đúng vậy đấy! Thanh Nham tiên quân tốt xấu gì cũng là chiến thần của Thiên tộc ta, thế mà lại bị ma đầu kia nhìn trúng, huynh nói xem, có phải tiên quân đánh giặc đánh ra cả tình cảm không?”

“Có khả năng, nhưng mà cũng không đúng, tới hôm nay Thiên tộc mà Ma tộc cũng đã giao chiến được 800 năm rồi, có lần nào mà không phải Thanh Nham tiên quân mang binh đi xuất chinh đâu cơ chứ, muốn đánh ra tình cảm cũng nên phải đánh ra từ mấy trăm năm trước rồi, sao lại đến tận bây giờ ở ngay lúc này mới đánh ra cảm tình được.”

“Cũng đúng, nhưng mà huynh nói xem, có phải đây là Ma tộc muốn đánh vào mặt Thiên Quân không? Dù sao Thanh Nham tiên tôn có thể chất đặc biệt không thể kế thừa đại thống, chỉ có thể ‘xuất giá’ hòa thân.”

“Híttt…… cũng có thể lắm đấy, Ma tộc còn đưa ra điều kiện ‘hai tộc liên hôn, quan hệ giao hảo vĩnh cửu’, sợ cũng không phải chỉ để đánh vào mặt Thiên Quân đâu.”

“Ai biết được, nói không chừng…… Haha, thật sự nếu nhìn thấy khuôn mặt Thanh Nham tiên tôn của chúng ta, vừa gặp đã thương đấy!”

“Tiên quân có nhan sắc cực kỳ đẹp, ở thiên giới làm gì có ai không biết không hiểu đâu, chỉ là đáng tiếc thể chất của ngài…aizz, chứ nếu không chỉ dựa vào chiến công hiển hách kia đã sớm bước lên vị trí Thái Tử Thiên tộc.”

“Đúng vậy, đáng tiếc, đáng tiếc, Thiên Quân bất công cũng không phải một ngày hai ngày, vì để lót đường cho con thứ mà đã chèn ép trưởng tử không biết bao nhiêu lần……”

“Khó nói lần này Thiên Quân sẽ không dựa thế mà đá trưởng tử đi, vừa có được khế ước ‘giao hảo vĩnh cửu’ với Ma tộc lại còn thuận tay nâng đỡ con thứ bước lên vị trí Thái Tử, một cục đá hạ ba con chim, kiếm chác ổn không chút lỗ, chẳng qua chỉ là tổn thất một chiến thần mà thôi. Không lỗ.”

“Tôn giả nói cực đúng! Một cục đá hạ ba con chim!”

“Ha ha ha aizzz……”

“……”

Nguyễn Thanh Nham đứng phía sau cột trụ trong Thiên Trì, lắng nghe cuộc nghị luận sôi nổi của các tiên giả ở Thiên Trì cách đó không xa, răng hàm siết chặt lại hết lần này đến lần khác, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh như băng sương, không hiện chút tức giận nào, cố gắng hết sức để giữ được khuôn mặt vô cảm ngày thường.

Đúng vậy, bọn họ nói đúng, dù sao y cũng là một quân cờ có tác dụng lớn của phụ quân, cũng chỉ là một công cụ mà thôi, đánh giặc là y đi, ngoại giao cũng là y đi, tất cả những chuyện cần phải phí tâm phí sức đều để y làm, kết quả đến khi y yêu cầu lập Thái Tử liền bắt đầu ấp úng chậm chạp không trả lời.

Tất cả chuyện tốt đều tiện nghi cho nhị đệ, chỉ động một ngón tay đã lập tức sắp xếp xong, chẳng có liên quan nửa phần đến y. Người sáng suốt đều nhìn ra được Thiên Quân muốn lập con thứ đăng vị, y chỉ là chướng ngại vật, chỉ bởi vì thể chất song tính của y mà không thể kế thừa được đại thống.

Hay lắm, lời cầu thân của Ma tộc muốn cái thể chất song tính không thể đăng đại thống này của y gả tới, không phải chính là thỏa mãn ý định của song phương sao.

Cái gì mà luôn mồm nói rằng “Buồn cười”, “Thế nhưng lại dám đòi trưởng tử của ta phải xuất giá”, “Làm càn”, tất cả cũng chỉ là đánh rắm, không chừng Thiên Quân còn mừng thầm đấy.

Dùng một nhi tử đổi lấy thái bình Thiên tộc, còn có thể ký được minh ước, thậm chí còn trực tiếp triệt bỏ được chướng ngại vật cản đường con thứ đăng vị.

Một cục đá hạ ba con chim, a, hay cho một một cục đá hạ ba con chim……

Mấy tiên giả đang nói chuyện sôi nổi, một hàng tiểu tiên thướt tha bưng mâm đựng trái cây đi lướt qua cột trụ Thiên Trì, nhìn thấy Đại hoàng tử đứng ở đó liền cúi người xuống, “Bái kiến Đại điện hạ.”

Giọng họ trong trẻo uyển chuyển, so với chim hoàng oanh kêu còn thanh thúy và dễ nghe hơn mấy phần, cũng không quá lớn tiếng, cũng có thể nói là nhỏ giọng nhưng lại làm những tiên giả đang đàm luận đạo lý Thiên tộc lập tức im bặt.

Nguyễn Thanh Nham gật đầu với các tiểu tiên, ý bảo các nàng nên làm gì cứ làm tiếp đi, tiểu tiên lướt nhanh với những bước nhỏ như muốn bỏ chạy, họ cảm giác như sau lưng cực kỳ áp lực, thôi thì tẩu vi là thượng sách.

Mấy tiên giả mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám mở miệng nói, thậm chí động cũng không dám động, như bị đóng đinh tại chỗ, hận không thể biến thành một cây cột.

Nhưng Đại hoàng tử Thanh Nham tiên quân trong miệng bọn họ lại chỉ bước đôi chân dài, không nhanh không chậm rời khỏi Thiên Trì, rời khỏi nơi phiền lòng này.

Nếu không phải nhờ ánh mắt sắc bén thấy được bàn tay nắm thật chặt của y bên dưới ống tay áo to rộng, mấy tiên giả đó cũng đã thật sự cho rằng Đại hoàng tử chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua.

Đám người thấy người đã đi khuất bóng, mấy vị tiên giả lưỡi dài lại lại bắt đầu lải nhải, nhưng giọng nói cũng khắc chế đi một chút, không bỗ bàng như mới vừa rồi:

“…… Ây, thôi đừng nghị luận sau lưng Đại hoàng tử.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngài ấy cũng đủ thảm rồi lại còn trở thành tiêu khiển của chúng ta, tội lỗi tội lỗi……”

“Nhưng mà, Thanh Nham tiên quân của chúng ta thật là đẹp mắt, cho dù tức giận gương mặt cũng vẫn quá tuấn mỹ, đẹp đến quá đáng.”

“Tôn giả thỉnh chú ý đúng chừng mực, huynh là nam tử đấy, đừng có làm ra tư thái thẹn thùng như vậy.”

“Đáng ghét ~ chẳng lẽ huynh không hoảng thần với gương mặt kia của Thanh Nham tiên quân sao, còn dám không biết xấu hổ mà nói ta.”

“……”

Vác đá nện vào chân.

Nhưng mà bọn nghị nghị luận cũng chẳng sai, Đại hoàng tử Thiên tộc, trưởng tử của Thiên quân, chiến thần Nguyễn Thanh Nham kiêu dũng thiện chiến, Thanh Nham tiên quân mà mỗi người đều khen, sinh ra lại có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, song tính cộng sinh, may mắn sinh ra ở Thiên tộc, nếu như ở Nhân tộc gặp phải tu sĩ bụng dạ khó lường sợ là sẽ bị bắt đi coi như lô đỉnh.

Lô đỉnh này thường là vũ khí sắc bén tu tiên, là cách đề cao tu vi hữu hiệu nhất, nhanh nhất, thải âm bổ dương, cuồn cuộn không ngừng bị bòn rút, sau bị hao hết tâm lực tinh phách sẽ bị vứt bỏ, chính là người đáng thương nhất.