Cặp mắt kia có chút hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, đồng tử đen nhánh tựa như mặc ngọc, lông mi vừa dài vừa cong nhẹ nhàng lay động khiến cho đôi mắt mơ màng như mưa bụi Giang Nam lộ ra mấy phần phấn chấn.
Đôi mắt này lúc chưa mở, Vương Đại Tráng đã cảm thấy rất đẹp, đáng tiếc là...
Có thể là do bị thương nên khí sắc không tốt, dù mỗi đường nét trên mặt đối phương vô cùng hoàn hảo nhưng sắc mặt rất nhợt nhạt, hợp với làn da trắng nõn khiến y giống như một vị trích tiên trong bức tranh thủy mặc, như mộng như ảo, vừa mềm mại vừa cương nghị, có khi ưu nhã có lúc trầm lặng, khiến người ngắm lâm vào một mảnh si mê.
Mà khi đôi mắt này mở ra, chẳng khác nào một nét bút điểm xuyến thêm tình ý cho bức họa, đưa tiên nhân ở nơi cuối chân trời trở nên linh động và chân thật.
Chỉ là ánh mắt của y mang theo một tia lạnh lẽo nhè nhẹ, một cái nhìn cũng đủ để khiến người khác phải lạnh run cả người, không dám nhìn thẳng dung mạo của y.
Người này khi ngủ đã là một vị trích tiên mỹ nhân, nhưng khi vừa mở mắt ra, một cổ hàn ý lạnh băng cũng theo đôi mắt đó ập vào mặt Đại Tráng.
Nếu là người quen biết Trường Khanh trưởng lão thấy y trợn mắt, bọn họ hoặc là xách kiếm ra rồi vận hết linh lực để bay đến nơi an toàn, hoặc là cung kính cúi đầu hành lễ, tóm lại chính là không dám liếc mắt nhìn y nhiều thêm một cái.
Nhưng mà Vương Đại Tráng là một thôn phu lỗ mãng, lại chưa từng gặp qua Trường Khanh trưởng lão đại phát thần uy, tự nhiên sẽ không bị ánh mắt của y dọa sợ.
Lúc hắn mới gặp người này, đối phương có thể nói là thảm tới muốn mạng, thật sự rất khó nảy sinh cảm xúc sợ hãi đối với y, ngược lại lúc này hắn còn không kiên nể gì mà nhìn chằm chằm đối phương, đặc biệt chính lag nhìn hàng lông mi đang rung động như cánh bướm kia.
Hắm thậm chí còn cảm thán trong lòng một câu, [Là tên vương bát đản nào cư nhiên dám làm y bị thương vậy? Bị mù rồi sao? Nhất định là bị mù rồi! Mù tới hết thuốc chữa luôn!]
Lúc Tiên Quân còn chưa tỉnh, Đại Tráng cảm thấy hai người rất có duyên nên luôn miệng lải nhải này nọ, bây giờ đối phương dậy rồi, lại còn dùng đôi mắt đẹp như sao như ngọc như vậy nhìn hắn, Vương Đại Tráng nhất thời bị nhan sắc đối phương định trụ, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Đại Tráng mới ngại ngùng lên tiếng: "Ta....à, ta kêu Vương Đại Tráng, lúc đi săn trên núi nhặt được ngươi, ngươi bị thương rất nặng, ta đang định đi tìm Vương nhị thúc tới chữa bệnh cho ngươi."
Hắn nghĩ nghĩ, lại an ủi nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ chăm sóc ngươi."
Ngọc Trường Khanh không nói chuyện, y còn đang nhìn gương mặt anh tuấn của Vương Đại Tráng, trọng mắt có một tia mê mang khó hiểu.
Khi nãy toàn thân y đều phóng ra khí lạnh, dùng ánh mắt lạnh băng cảnh cáo nhìn đối phương, cho dù là đệ tử tinh anh trong tông môn, đối mặt với ánh mắt này của y đều sẽ không dám đến gần, ngay cả tông chủ cũng phải sợ y nổi giận mà không dám nói, nhưng tên thôn phu trước mặt này cư nhiên không tránh xa y ba thước, ngược lại còn tiến tới đi an ủi y?
Đừng sợ? Chăm sóc y? Hàn Dương tôn giả y đây trước giờ chưa từng biết sợ gì! Nơi nào cần hắn chăm sóc? Quả thật là nực cười!
Đúng vậy, thật là nực cười……
Ngọc Trường Khanh bỏ qua sự rung động trong nháy mắt kia, lạnh lùng nghĩ: [Tên này lẽ nào là kẻ ngốc?]
Cũng không đúng, tối hôm qua y từng tỉnh lại một lần, tên này tuy rằng hay lải nhải nhưng băng bó vết thương rất điêu luyện, nói chuyện cũng có trật tự rõ ràng, không giống như bị ngốc.
Như vậy cũng chỉ có thể nói phản xạ của tên này không được tốt lắm. Cư nhiên đối mặt với Hàn Dương trưởng lão mà không biết sợ.
Thấy đối phương không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn hắn, Vương Đại Tráng hơi buồn bực, Tiên Quân cũng đâu bị thương ở đầu, sao lại không nói chuyện chứ?
Hắn thử thăm dò gọi một tiếng: “Tiên Quân? Ngươi có sao không?”
Vừa nghe đối phương gọi hai tiếng Tiên Quân, Ngọc Trường Khanh lập tức banh chặt gương mặt, so với khi nãy còn lạnh lẽo hơn mấy lần.
Từ lúc mới vừa tỉnh, y liền thử vận chuyển linh lực trong cơ thể, sau đó mới phát hiện ra linh mạch trên người mình đã bị đứt, vô pháp điều khiển linh lực, hơn nữa đan điền cũng bị thương, bên trong nứt vỡ hỗn loạn, tình huống hoàn toàn không lạc quan.
Bất kể là ai phát hiện ra bản thân đã bị phế bỏ đều sẽ đối với bên ngoài cảnh giác mười phần, ngay cả Hàn Dương tôn giả danh chấn tu chân giới cũng không ngoại lệ.
Y hiện tại không có cách vận dụng linh lực, trên người căn bản không có linh lực dao động, hơi thở chẳng khác nào người bình thường, vậy thì tên thôn phu trước mắt này là như thế nào nhìn ra thân phận tu luyện giả của hắn?