Chương 3

Đối với Thẩm Yểu mà nói, phục hồn thảo và thông thiên thảo cũng không khó tìm, rốt cuộc bây giờ nàng có xem như là máy tìm thảo dược hình người.

Theo mùi hương của hai loại dược thảo, Thẩm Yểu mang theo Vu Liên Dược cùng Vu Lâm Nghi đi dọc theo đường đi vào Vạn Thú Lâm, không mất nhiều công sức đã tìm thấy rồi.

“Thế nào? Bổn cô nương không hề lừa các huynh đi!”

Thông thiên thảo là hoa ba cánh có màu trắng tam, nhưng khi ở lẫn bên trong một đống cỏ dại sẽ rất khó tìm, nếu không biết ngoại hình của loại thảo dược này, sẽ rất dễ dàng liền bỏ qua thông thiên thảo.

Ở trong trí nhớ của Thẩm Yểu, có rất nhiều loại dược thảo có ngoại hình đặc biệt, lại ngửi được mùi vị, tự nhiên sẽ không có khả năng bỏ qua cây thông thiên thảo nhỏ này.

Mà lại vừa khéo, phục hồn thảo ở bên cạnh thông thiên thảo.

Vu Liên Dược và Vu Lâm Nghi cũng chưa nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy.

Bọn họ tìm suốt ba ngày mới tìm được cái cây phục hồn thảo bị dẫm nát kia, không thể tin được, chỉ cần đi theo một tiểu dược sư chẳng những tìm được phục hồn thảo, còn có thể tìm được thông thiên thảo.

Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ chuyến này của bọn họ chung quy là hoàn thành.

Sau khi đem thông thiên thảo và phục hồn thảo cất vào hộp gỗ , thu vào túi trữ vật, Vu Lâm Nghi vẫn luôn lạnh mặt đều thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí ôn hòa không ít: “Không thể tưởng tượng được cô nương ở biện dược có thiên phú tìm phương thuốc như vậy.”

Dứt lời, Vu Liên Dược bên cạnh nói theo: “Đúng vậy đúng vậy, không biết cô nương đã bái sư chưa? Không bằng tới Lưu Thương Tông làm y tu đi?”

Vu Lâm Nghi kinh ngạc nhìn Vu Liên Dược, thật ra hắn không biết Liên Dược có ý nghĩ như vậy.

Vu Liên Dược có cái sư thúc là y tu, vẫn luôn ồn ào muốn nhận cái đồ đệ có thiên phú, nhưng mỗi lần chọn lựa đệ tử nhập môn, sư thúc lại chướng mắt.

Lúc này, nhìn thấy Thẩm Yểu đang triển lãm ra thiên phú tìm phương thuốc, Vu Liên Dược liền không nhịn được muốn mang trở về cho Phương Hải sư thúc nhà mình xem thế nào.

“Y tu?”

Ý tưởng ban đầu của Thẩm Yểu là tu luyện kiếm pháp, trở thành kiếm tu, nhưng mà ——

Nàng rũ mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm vào hổ trong lòng ngực , Thẩm Yểu có thể cảm giác được thương thế trong cơ thể hắn vẫn luôn không khỏi hẳn, nhưng trên tay nàng cũng không có đan dược.

Lúc này, Bạch Trạch vẫn luôn nhắm mắt chợp mắt chậm rãi mở mắt ra , đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập lo lắng của nàng, lại lộ ra vài phần từ ái.

—— giống như là ánh nhìn chăm chú đến từ người mẹ vĩ đại .

Bạch Trạch: “….”

Thân hình lông xù xù cứng đờ một cái, hắn an tường nhắm hai mắt lại.

Thẩm Yểu vốn đem sự chú ý đặt ở trên người hổ thú, sự khác thường này của hắn, đương nhiên đã bị Thẩm Yểu nhìn thấy.

Nhưng mà, nàng tưởng hắn bị miệng vết thương làm đau, không khỏi có chút hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, nhìn Vu Liên Dược nói: “Được, ta có thể cùng các huynh về Lưu Thương Tông, nhưng là ta có một yêu cầu ——”

“Yêu cầu gì?”

Vu Liên Dược hỏi theo bản năng.

Thẩm Yểu đem hổ dịch về phía trước, vẻ mặt lo lắng nói: “Hổ của ta bị thương rất nặng, ta muốn nhờ các huynh hỗ trợ tìm một vị y tu.”

Dứt lời, Vu Liên Dược và Vu Lâm Nghi nhanh chóng nhìn nhau, tầm mắt hai người lại đồng thời dừng lại ở hổ được nàng ôm trong lòng ngực .

Bọn họ bây giờ đều là tu vi Trúc Cơ đỉnh, tự nhiên có thể nhìn ra được đây là hổ tam giai , hơn nữa, nhìn thương thế hình như còn rất nặng.

Vu Liên Dược nghĩ nghĩ, rồi đáp ứng “Có thể.”

Nói xong, Vu Liên Dược đột nhiên móc ra một cái bình sứ nhỏ từ túi trữ vật, từ giữa đổ ra một viên đan dược đưa cho Thẩm Yểu: “Đây là đan dược chữa thương hạ phẩm, có thể tạm thời giảm bớt vết thương, trước tiên cô cho hổ ăn một viên, sau khi trở lại tông môn, ta sẽ nhờ sư thúc của ta đến xem hổ có tình huống như thế nào.”

“Đa tạ.”

Nhìn đan dược tròn vo trong lòng bàn tay có mùi dược vị, Thẩm Yểu tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt nàng thành khẩn nhìn Vu Liên Dược nói: “Huynh đúng là người tốt.”

Xem ra, chỉ cần sau này nàng che chở nhãi con hổ thật tột, vậy nhãi con có thể thoát khỏi cốt truyện chết thảm trong nguyên tác.

Đột nhiên thu hoạch được thẻ người tốt, Vu Liên Dược tự nhiên có chút thẹn thùng.

Lại nói tiếp, hắn cũng mới hơn hai mươi tuổi, hắn một lòng tu luyện, hiếm khi tiếp xúc cùng nữ tu sĩ , mà sư tỷ đồng môn không phải tu luyện cả thì cũng ra ngoài làm nhiệm vụ rèn luyện, liền mặt đều không thấy.

Lúc này thấy tiểu dược sư đáng yêu, Vu Liên Dược không khỏi có hảo cảm, hắn gãi ót, tai hồng hồng nói: “Cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, cô nương —— đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói, ta là đệ tử Lưu Thương Tông, Vu Liên Dược, mà hắn là Vu Lâm Nghi.”

Vu Liên Dược chỉ chỉ Vu Lâm Nghi, lại hỏi: “Còn không biết phương danh của cô nương là gì?”

*Phương danh: họ tên

Vu Lâm Nghi ôm tay nhìn chằm chằm Vu Liên Dược tai đỏ hồng , không biết nên nói cái gì bây giờ.

Nhưng mà từ trước đến nay hắn là tên mặt lanh, không có biểu cảm gì.

Thẩm Yểu mới vừa đem đan dược chữa thương nhét vào trong miệng hổ, nàng nhìn Vu Liên Dược cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh ngọt ngào: “Ta họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Yểu, Thẩm Yểu.”

Vu Liên Dược nháy mắt đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn: “Thẩm, Thẩm dược sư.”

Thẩm Yểu: “Huyng gọi ta là Thẩm Yểu là được rồi.”

Nàng đột nhiên cảm thấy Vu Liên Dược này còn rất đáng yêu .

Truyện《 tiên đồ 》được viết theo cái nhìn của nam chủ Long Ngạo Thiên, nàng cũng không có nhớ rõ trong nguyên tác có một vị kiếm tu tên là Vu Liên Dược, Vu Lâm Nghi, đại khái là nhân vật người qua đường ?

Nếu đi theo bọn họ vào học y ở Lưu Thương Tông, vậy nàng hẳn sẽ không khiến cho Thiên U phong chủ cùng Long Ngạo Thiên ở Linh Kiếm Tông chú ý.

Thẩm Yểu thở phào, mặc kệ nói như thế nào, liền tránh thoát một kiếp bây giờ đã.

“Liên Dược, chúng ta về tông môn trước sao?”

Vu Liên Dược gật đầu, vỗ vỗ túi trữ vật, trên mặt hắn mang theo ý cười thẹn thùng: “Ừ, bây giờ đã tìm dược thảo xong rồi, liền về tông môn trước giao cho Phương Hải sư thúc ——”

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đánh úp lại từ bên cạnh, đem hắn ném sang bên kia, Thẩm Yểu bên cạnh cùng ngã theo——

Vu Liên Dược còn không kịp phản ứng lại, liền nghe thấy Vu Lâm Nghi vững vàng nói: “Liên Dược, cẩn thận, là chim huyết điểu tứ giai!”

Linh thú uy tứ giai mạnh tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ.

Người vừa rồi đẩy Vu Liên Dược và Thẩm Yểu ra chính là Vu Lâm Nghi.

“Sao lại có ——”

Vu Liên Dược mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra không biết lúc nào bọn họ đã tiến vào vòng vây của Vạn Thú Lâm!

Vạn Thú Lâm ở trung tâm là trung cao giai linh thú, mà chim huyết điểu chính là một loại trong đó, thuộc về linh thú trung giai tốc độ, hơi có linh trí nhưng không cao, cực kì khát máu, lại am hiểu công kích, cho dù gặp phải một con cũng cảm thấy khó chơi.

Chim huyết điểu bị bọn họ tránh đi dừng ở phía trước bọn họ.

Chim huyết điểu có được thân khổng lồ , bốn cánh bốn cái móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ hồng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba người bọn hắn, nói đúng ra, ánh mắt hung ác của nó dừng lại trên người Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu: “?”

Sao nàng cảm thấy con chim đỏ xấu hoắc này hướng về phía nàng ?

Hay là xem nàng lớn lên quá đáng yêu??

Sự thật chứng minh, nàng nghĩ một chút cũng chưa sai.

“Lệ” một tiếng, lại thấy chim huyết điểu khổng lồ mở ra bốn cánh của nó, tốc độ cực nhanh bay về phía Thẩm Yểu mà đ!

“Thẩm Yểu, cẩn thận!”

Vu Liên Dược dùng sức đẩy Thẩm Yểu ra đằng sau, Vu Lâm Nghi nháy mắt phản ứng kịp, rút ra linh kiếm sau lưng đỡ đòn, thân kiếm được linh lực quấn quanh, dùng sức chém chim huyết điểu.

Nhưng mà ——

Chim huyết điểu khổng lồ đều không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng né tránh công kích của bọn họ, không ngừng đuổi theo Thẩm Yểu .