Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Quân, Cho Ta Mượn Đuôi Sờ Một Chút

chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Yểu lăn hai vòng trên người hổ mới thoả mãn dừng lại.Nàng không để ý rằng Bạch Trạch đã tỉnh lại, Thẩm Yểu nhảy lên nhảy xuống suy nghĩ nên mang mèo lớn mà nàng tâm niệm ra ngoài thế nào.

Lấy cơ thể tròn vo của nàng, còn không thể nhấc nổi cái đuôi của mèo lớn.

Không biết nàng có thể hoá thành hình người một lần nữa không? Ách?

"Thiên U phong chủ, đệ tử đoán rằng nhân sâm vạn năm nhất định là chạy về phía bên này!"

"Chỉ là đệ tử không nghĩ rằng quả nhân sâm mà Ngạo Thiên sư đệ mang về không những sinh ra linh trí mà còn dùng ảo thuật với đệ tử."

Người nói đúng là Tam Thu sư huynh, sau khi ngửi thấy mùi nhân sâm, hắn đã phục hồi thần trí, tuy hắn không nhớ được hình dạng mà đối phương biến thành, nhưng vẫn nhớ rõ mùi vị.

"Nhân sâm vốn được linh lực trong trời đất chiếu cố, sau khi tu luyện vạn năm hoá thành hình người cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì."

Thiên U phong chủ suy tư, chậm rãi nói: "Nhưng mà, củ nhân sâm vạn năm này luyện đan cũng không rồi." Nói không chừng còn trợ giúp hắn luyện thành tiên đan nhất phẩm.

Vừa nghe xong, Tam Thu liền biết Thiên U phong chủ định đem nhân sâm vạn năm có linh trí này chiếm làm của riêng.

Thiên U phong chủ si mê luyện đan, nhưng hắn vẫn là một kiếm tu. Bây giờ tu vi của hắn đã là Nguyên Anh kì đại viên mãn.

Muốn bắt được gốc nhân sâm này chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Tam Thu cười theo: " Thiên U phong chủ anh minh."

Không nghĩ tới, cây cỏ xung quanh Linh Bảo Các đều là tai mắt của nàng, những lời Thiên U phong chủ và Tam Thu nói đã rơi hết vào tai Thẩm Yểu. Thấy hai người kia sắp tới Linh Bảo Các, Thẩm Yểu quýnh lên, linh lực xung quanh kích động điên cuồng đi vào người nàng.

Trong nháy mắt, Thẩm Yểu đã biến thành tiểu cô nương lúc trước, không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng ôm hổ vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa.

Lại nói, hổ còn hơi nặng, nếu không phải "Tình thương của mẹ" to lớn đối với nhãi con thì suýt chút nữa Thẩm Yểu đã không ôm được hắn.

Bạch Trạch cũng không phản kháng.

Bạch Trạch thân là thần thú thượng cổ Bạch Hổ, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được thiện ý trên người đối phương.

Hơn nữa ăn nhân sâm vạn năm có thể chữa khỏi thương thế của hắn...

Cùng lúc đó, thấy linh lực xung quanh Linh Bảo Các có dị động, Thiên U phong chủ và Tam Thu cũng vừa lúc đuổi tới, thấy bóng dáng tinh tế lả lướt, dung mạo mơ hồ chợt loé qua, khuân mặt Tam Thu biến sắc: " Thiên U phong chủ, nàng quả nhiên muốn mang hổ đi trốn cùng!"

"Hoảng cái gì, vật nhỏ này trốn không thoát!"

Thiên U phong chủ tính tình kiêu ngạo, lại ỷ vào tu vi cao không để củ nhân sâm vạn năm này vào mắt.

Sinh ra linh tính thì sao chứ?

Chỉ bằng nàng mà muốn mang hổ đi, đúng là người si nói mộng!

Ngại có trận pháp hạn chế linh lực đã bố trí tốt ở trong viện, Thiên U phong chủ cũng không trực tiếp đi vào bắt quả nhân sâm ra , mà dùng linh lực vứt một cái Linh Khí trung giai tới Thẩm Yểu ——

L*иg giam linh đằng.

Nháy mắt, một cỗ linh lực bàng bạc bao phủ toàn bộ viện.

“Quả nhiên phong chủ thật lợi hại!”

Tam Thu không quên vuốt mông ngựa.

Hắn đã sớm thấy “ L*иg giam linh đằng” của Thiên U phong chủ, đã từng bắt không ít linh thú, chưa bao giờ bị thất thủ, nghĩ đến, lần này nhất định sẽ không sao!

Thiên U phong chủ khẽ hừ một tiếng, dùng linh lực chỉ huy l*иg giam linh đằng: “Thu!”

“Kẻ hèn nhân sâm cũng muốn chạy trốn từ trong tay bổn phong chủ ——”

Âm thanh tràn ngập ngạo khí đột nhiên im bặt.

“???”

Y cười trên khóe môi của Tam Thu nháy mắt đọng lại, lại thấy bên trong l*иg gian linh đằng l*иg căn bản không có cái gì cả!

Hắn trừng mắt , cả kinh đến rơi cằm rơi, hắn đi tới, nhìn sắc mặt đen kịt Thiên U phong chủ, Tam Thu đến nói chuyện còn không nhanh nhẹn: “Phong phong phong phong chủ, quả nhân sâm chạy chạy rồi rồi!”

“Câm miệng!”

Thiên U phong chủ trừng mắt nhìn hắn, tức giận phất tay áo, nhanh chóng ngự kiếm rời đi.

Hắn muốn đi tìm chưởng môn để xin chỉ thị phong tỏa toàn bộ tông môn, tuyệt đối không thể làm gốc nhân sâm kia chạy thoát!

Chỉ còn Tam Thu ở lại hoài nghi cuộc sống:…… Quả nhân sâm vạn năm kia thực sự mang theo hổ tam giai bị thương chạy thoát!!!

-

Đương nhiên, Thẩm Yểu đã sớm dùng độn địa thuật ôm nhãi con của nàng chạy xa.

Chẳng qua, bây giờ nàng đang gặp một phiền toái nhỏ tí xíu ——

“Vị đại ca này, nếu ta nói ta thật sự không phải cố ý, huynh sẽ tin tưởng sao?”

“Cô nói xem?”

“.”

Thẩm Yểu chậm rì rì muốn lui lại về phía sau, lại bị hai vị kiếm tu cao hơn mét tám hung thần ác sát ngăn lại không cho đi.

Nếu ai không biết, còn tưởng rằng vị tiểu cô nương này có mối thù không đội trời chung với mấy tên kiếm tu.

Thật ra là lúc Thẩm Yểu bò ra từ vũng bùn, không cẩn thận dẫm nát thảo dược mà hai vị kiếm tu này muốn.

Nhưng mà nói lại, đúng thật là nàng sai.

Thẩm Yểu ấn hổ muốn giãy giụa vào trong lòng ngực, nàng cẩn thận nhìn cây thảo dược kia bị dẫm đến chết không được toàn thây, “Ta bồi thường cây thảo dược này cho các huynh được chưa?”

Nàng nói xong, liền thấy vẻ mặt của một vị kiếm tu đã đỡ đen lại, nhưng trong mắt hắn vẫn có sự nghi ngờ: “Cô nương, trên tay cô thật sự có loại thảo dược này sao?”

“Không có ——”

Trước khi hai vị kiếm tu lại muốn đen mặt, Thẩm Yểu nhanh chóng nói: “Nhưng mà ta biết chỗ nào có!”

Thấy bọn họ không tin, Thẩm Yểu vội vàng nói: “Thật sự!”

Thân là quả nhân sâm vạn năm, tự nhiên nàng có thể theo mùi vị cảm ứng được vị trí của linh thảo dược thảo xung quanh, chỉ sợ hai vị kiếm tu này không chịu đi một chuyến với nàng.

Nếu bọn họ nhất định phải động thủ, vậy chẳng phải nàng cùng nhãi con của nàng bị đoàn diệt ???

Thẩm Yểu rối rắm lại liếc mắt nhìn bọn họ , chớp chớp mắt: “Nếu không, ta hiện tại tôi liền mang các huynh đi hái?”

“Ta nhớ rõ, phục hồn thảo muốn phối hợp với thông thiên thảo mới có hiệu quả.”

Phục hồn thảo chính là cây dược thảo xui xẻo bị Thẩm Yểu không cẩn thận dẫm nát.

“Hơn nữa, ta cũng biết thông thiên thảo vị trí……”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy hai vị kiếm tu lộ ra biểu tình kinh ngạc ——

Vu Liên Dược vội vàng tiến lên hỏi: “Vị cô nương này, chẳng lẽ cô là y tu!?”

Mặc dù Vu Lâm Nghi chậm một bước không hỏi, nhưng hắn cũng gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Yểu.

Chỉ bị nhìn một chuý, thiếu chút nữa làm Thẩm Yểu chột dạ.

Thẩm Yểu căn bản không phải là y tu, hiện giờ nàng chỉ dựa vào thiên phú của quả nhân sâm.

“Ta không phải y tu, nhưng ta có thể xem như là dược sư cấp thấp , am hiểu ——”

“Đúng vậy, am hiểu nhất là hái dược thảo!”

Thẩm Yểu nhớ rõ ở trong giả thiết của《 tiên đồ 》, dược sư cấp thấp ở Tu Tiên giới chính là học đồ của y tu, đơn giản mà nói, cũng chính là cái người đi theo học tập y tu .

Nếu nói, kiếm tu, nhạc tu và thể tu đều là quân chủ lực của thế giới này, vậy y tu chính là vυ" em phụ trợ.

*Vυ" em: thuật ngữ trong game chỉ người chuyên trị thương, hồi máu.

Còn có ——

Ở Tu Tiên giới y tu đều rất yếu, nhưng mà cũng rất nổi tiếng, dược sư đều được nhiều người kính trọng……

“……”

Bạch Trạch nghe người nào đó đứng đắn nói bừa, yên lặng không hé răng.

Chỉ là, hắn mở to đôi mắt lưu li, liếc mắt lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạch Trạch nhớ rõ, hai vị kiếm tu chặn đường này mặc quần áo thường ngày của đệ tử Lưu Thương Tông.

Cũng chính là ——

Tông môn tương ứng của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »