Vị nội môn sư huynh kia trên mặt không chút biến sắc, ống áo phất một cái liền đem khối linh thạch này thu vào, âm thầm ước lượng một hồi, trên gương mặt nghiêm túc lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
An bài tạp vụ này không giống với an bài động phủ.
Động phủ của đệ tử ngoại môn Nguyên Dương Tông một khi đã xác định thì sẽ rất khó có sự thay đổi, trừ phi được thăng vào nội môn mới có thể một lần nữa chọn động phủ có linh khí nồng đậm, hoặc là trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể dời đến tu hành ở bảy tòa chủ phong, hoặc ở trong phạm vi Linh sơn được bố trí một động phủ loại nhỏ.
Vì lẽ đó chi phí "Chỗ tốt" có chút đắt giá, thông thường mười khối Linh thạch trở lên mới có thể an bài một vị trí hơi khá một chút, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng tạp vụ này cứ ba tháng lại có, mặc dù chỉ có một hai khối linh thạch nhưng thắng ở chỗ biết tiết kiệm thì là nguồn cung dồi dào không ngừng.
Vị nội môn sư huynh kia trong lòng vô cùng hài lòng, thấy vị tiểu đệ này hiểu chuyện như vậy thì lời nói trở nên khách khí hẳn:
"Vị sư đệ này bản thân tinh thông nhiều việc, tự mình muốn chọn một việc sở trường thì cũng là chuyện bình thường. Ai cũng đều là nhân tài mà."
"Sau này sư đệ lĩnh tạp vụ cứ việc tìm tới nơi này của sư huynh, cứ tìm đến sư huynh ta, ta đến thay ngươi an bài, đúng rồi ta họ Tiền, gọi ta Tiền sư huynh là được."
Tiền sư huynh hài lòng nói, nói xong lật qua lật lại sổ sách tạp vụ trong tay.
"Như vậy đi, Dược viên Đinh Thập Thất vẫn còn thiếu một đệ tử chăm nom Linh thảo, thời hạn một tháng, sư đệ hãy đi nơi này đi."
Hắn nói xong liền an bài cho Lưu Ngọc nhiệm vụ quản lí một Dược viên.
Dược viên Linh dược của Nguyên Dương Tông được chia làm bốn cấp bậc: Giáp, Ất, Bính, Đinh tương ứng với: Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ.
Đối ứng với từng cảnh giới của tu tiên giả, ví dụ như dược viên Đinh bình thường đều trồng Linh dược Luyện Khí kỳ.
Tiền sư huynh đăng ký xong, nhắn nhủ một số chuyện phải chú ý sau đó liền cho Lưu Ngọc một khối lệnh bài Thanh Đồng.
Có khối lệnh bài này mới có thể mở ra trận pháp cấm chế của dược viên, đợi nhiệm vụ kết thúc, khối lệnh bài này cần phải mang trả lại.
Lưu Ngọc tiếp nhận lệnh bài, lại nói chuyện phiếm cùng với Tiền sư huynh vài câu, sau đó chắp tay xoay người rời khỏi Tống Vụ Điện.
Trải qua suy nghĩ của quãng thời gian này, hắn đã có một ý nghĩ mơ hồ đối với việc làm sao lợi dụng năng lực của Tiên Phủ mà nhanh chóng nâng lên tu vi của bản thân.
Tiên Phủ mặc dù có năng lực thần kỳ thúc giục Linh thảo Linh dược trưởng thành nhưng Lưu Ngọc cũng không thể trực tiếp buôn bán Linh dược để đổi lấy Linh thạch, hành vi như vậy không khác nào tự tìm đường chết!
Các loại phép thuật quỷ dị kỳ lạ của Tu Chân Giới khó lòng phòng bị, nếu như gặp phải một ít người lớn tuổi chuyên bán Linh dược thì nhất định sẽ gây nên việc một số "nhân sĩ có tâm" ngấp nghé, cứ cho là Lưu Ngọc có thể ngụy trang một chút dung mạo của mình, hoặc là đi đến nơi khác bán ra, nhưng e là vẫn không thể chạy khỏi sự tra xét của những người có tâm.
Lưu Ngọc cho dù cẩn thận hơn cũng khó tránh khỏi việc lưu lại manh mối, đến lúc đó chỉ sợ tránh không được nỗi khổ khám xét.
Vì lẽ đó hắn dự định tự mình thử nghiệm luyện chế đan dược, bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất: dựa vào năng lực nghịch thiên của Tiên Phủ hắn hoàn toàn có thể thử nghiệm nhiều lần, tích lũy kinh nghiệm, có Tiên Phủ thì giá thành phẩm đan dược mà hắn luyện chế sẽ thấp hơn rất nhiều so với những tu sĩ khác, đây là ưu thế độc nhất vô nhị của hắn.
Thứ hai: không biết có phải là do nguyên nhân làm người đã sống hai đời hay không, hay là nguyên nhân quang điểm bích lục soi sáng mà thần thức của hắn mạnh hơn một chút so với những tu sĩ cùng cấp, mà trong khi nghe đồn thần thức mạnh mẽ có thể giúp ích cho cả luyện đan, luyện khí.
Hai ưu thế này tận dụng thật tốt thì chuyện luyện đan rất có triển vọng!
Sau khi rời khỏi Tống Vụ Điện Lưu Ngọc triển khai Ngự Phong thuật chạy về phía nam Nguyên Dương Tông, nếu quyết định luyện chế đan dược vậy đương nhiên phải chuẩn bị một lò luyện đan cùng với một bản phương pháp luyện đan rồi.
Phường thị Gia Thái ở trên một tòa Linh sơn cao hơn một ngàn trượng bên ngoài phạm vi Nguyên Dương Tông, một đại lộ rộng bảy tám mét từ chân núi hướng về sườn núi lượn quanh mà lên, từng đóa phù vân thấp thoáng ở khắp nơi trên ngọn núi, khắp nơi trên núi có xây lầu các lớn nhỏ, đếm qua loa sợ là cũng có mấy trăm tòa.
Đặc biệt là địa thế trên sườn núi có một chỗ tương đối bằng phẳng, không chỉ là có con đường cực kỳ rộng rãi hơn nữa hai bên đường đi lầu các cũng rất chỉnh tề.
Phường thị như vậy ngoài phạm vi của Nguyên Dương Tông có mười mấy chỗ, phường thị Gia Thái chỉ là một trong số đó mà thôi. Bởi vì Lưu Ngọc không muốn bị đồng môn quen biết nhìn thấy vì lẽ đó mới đặc biệt đi vòng đường xa.
Lưu Ngọc nhanh chóng chạy đến giữa núi trống trải, xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, hắn lấy ra một cái nón đen rộng vành và một cái khăn màu đen che mặt ở trong túi trữ đồ, đeo vào sau đó soi gương, sau khi phát hiện không vấn đề gì lúc này mới yên tâm đi đến phường thị.