Chương 57: Hồng Ngọc sư thúc(2)

Nghiêm Hồng Ngọc thấy đệ tử ngoại môn này hiểu chuyện như vậy thì nhìn càng lúc càng thuận mắt, nàng cười nói:

“Nói như vậy cũng không sai, có điều ngươi cứu cháu gái bảo bối của ta, ta thân làm cô cô tất nhiên phải có hậu tạ, nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Bất kể là pháp khí, bùa chú hay đan dược, chỉ cần không quá phận thì ta có thể đáp ứng ngươi.”

Nói xong nhìn Lưu Ngọc đầy thâm ý, nàng muốn nhìn tên đệ tử ngoại môn “lớn mật” này sẽ có lựa chọn gì.

“Cô cô!”

Nghiêm Quần Nhi nghe thấy cô cô nói trắng ra như vậy thì có chút xấu hổ, nàng dậm chân, dùng sức lắc lắc cánh tay của Nghiêm Hồng Ngọc bắt đầu làm nũng.

"Xin Hồng Ngọc sư thúc hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, các đồng môn cùng trông coi giúp đỡ lẫn nhau, đệ tử thực sự không dám mang tâm nhận báo đáp ân tình!"

Giọng Lưu Ngọc có chút thành khẩn nói, suy nghĩ trong lòng hắn lướt đi thật nhanh, trong nháy mắt đã có kết quả. Thay vì đổi lấy một chút đồ vật không liên gì đó, không bằng khiến cho vị Hồng Ngọc sư thúc này ghi nhớ phần nhân tình này, sau này việc phát triển ở trong Tông Môn cũng có thể dùng một chút.

Bây giờ hắn không thiếu pháp khí đan dược, pháp khí ở trong tay có Kim Long kiếm và Huyền Quy thuẫn, cho dù có thăng cấp lên Luyện Khí hậu kỳ cũng vân sẽ không lạc hậu như trước, về mặt đan dược có Tiên phủ làm hậu thuẫn, chỉ cần lấy được phương pháp luyện đan và hạt giống linh dược thì việc luyện chế ra đan dược thành phẩm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, về mặt phù lục cũng không thiếu, có Huyền Điểu Liệt Diễm phù tồn tại giống như một đòn sát thủ và thượng phẩm nhất giai Độn thổ phù dùng để bỏ chạy bảo mệnh.

Trừ phi là không thấy được hạt giống Trúc Cơ đan, muốn luyện chế Trúc Cơ đan cần linh dược Linh thảo vô cùng quý hiếm. Tuy rằng vẫn có thể tìm được phần lớn, chỉ là ba vị thuốc chính hiện tại đã tuyệt tích từ lâu ở Tu Chân giới, chỉ có một số ít tồn tại ở bên trong bí cảnh thượng cổ lưu truyền.

Nhưng mà Trúc Cơ đan trân quý nhường nào? Gia tộc của hắn sợ là cũng không đủ dùng, chỉ có dòng chính hoặc những người kế tục có tư chất thượng thừa mới có thể tiếp xúc được, làm thế nào mà vị Hồng Ngọc sư thúc này có thể cho hắn như là cảm tạ chứ?

Nghiêm Hồng Ngọc một tay nắm lại khoanh ở trước bụng, một tay bị Nghiêm Quần Nhi ôm lắc nhẹ , nghe lời nói này liền cảm thấy tên đệ tử ngoại môn có tướng mạo xấu xí này có chút ý tứ, không phải là loại người có ánh mắt thiển cận, nhưng mà trong lòng đối với lời nói này lại không để bụng, chỉ là nhân quả này không dễ giải quyết như vậy.

Nàng đã sống nhiều năm như vậy tự nhiên là biết người tu luyện có tầm nhìn xa, người có trí tuệ sáng suốt thường tiến xa hơn, còn hơn những ánh mắt thiển cận kia chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt, vẫn là tương đối thưởng thức những người tu luyện có tầm nhìn lâu dài này hơn.

Nghiêm Hồng Ngọc hơi trầm ngâm, đột nhiên thu lại bộ dáng tươi cười, dùng một giọng nói không được phép nghi ngờ nói: "Không cần nhiều lời, nếu ngươi đã cứu con gái nhà ta, cảm tạ, đương nhiên là phải cảm tạ."

"Như vậy đi, hai món đồ này ngươi lấy đi đi."

Nàng vừa dứt lời, khẽ vuốt túi trữ vật, một miếng ngọc bội phát ra ánh sáng đen như mực và một lệnh bài màu vàng bay lơ lửng trước mặt Lưu Ngọc.

"Ngọc bội kia là pháp khí phòng ngự trung phẩm, tên là Mặc Ngọc bội, sau khi tế luyện tâm niệm vừa động là có thể phóng xuất ra vòng bảo hộ có khả năng chống đỡ pháp thuật công kích thượng phẩm nhất giai, không cần phải hao tổn pháp lực bản thân, nhưng mà sau khi sử dụng một lần phải chờ bảy ngày để bổ sung linh lực."

"Còn khối lệnh bài màu vàng kia chính là lệnh bài Nghiêm gia chúng ta đặc biệt cấp cho các gia tộc từng có người trợ giúp chúng ta, nếu như sau này ngươi gặp chuyện khó xử bên trong tông môn, có thể cầm lệnh bài này tới Thanh Tú Phong tìm ta."

Thấy giọng điệu cùng với khẩu khí của Hồng Ngọc sư thúc như vậy Lưu Ngọc liền nhận lấy, không dám làm Trúc Cơ kỳ sư thúc tức giận. Hai tay nhận lấy hai món bảo vật, cũng không đánh giá kỹ lưỡng, liếc mắt nhìn sơ qua rồi để vào trong túi trữ vật, trong lòng đối với hai món bảo vật này ngược lại có chút hài lòng.

Lưu Ngọc chắp tay thi lễ một cái, cung kính nói: "Đa tạ Hồng Ngọc sư thúc ban tặng".

Sau đó hắn đứng tại chỗ không nói thêm gì nữa, hắn cũng không biết vị sư thúc này yêu thích cái gì, cũng không biết phải nói gì cho thỏa đáng, cho nên im lặng để khỏi phải phạm vào điều kiêng kị gì.

Nghiêm Quần Nhi thấy vậy nhoẻn miệng cười, khéo léo nhìn qua Nghiêm Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Đa tạ cô cô~"

Nghiêm Hồng Ngọc rút tay lại, cưng chiều xoa đầu Nghiêm Quần Nhi, ôn nhu nói: "Chỉ cần nha đầu ngươi không có việc gì thì sao cũng được, nếu không cô cô phải giao phó với cha ngươi như thế nào đây."