"Không xong chạy mau!"
Tu sĩ bạch y phát một cái tín hiệu cho cự hán áo bào đen, sau đó hai người tập hợp lại một chỗ, nhìn chằm chằm Lưu Ngọc cùng Nghiêm Quần mà chậm rãi lui lại, đợi sau khi thối lui ra đến một khoảng cách đủ an toàn thì mới khống chế pháp khí nhanh chóng rời đi, rất nhanh đôi "Hắc Bạch Song Sát" này thân ảnh đã biến mất trong bóng đêm, không còn nhìn thấy bóng dáng.
Nghiêm Quần thấy hai tu sĩ ghê tởm muốn gϊếŧ người đoạt bảo này rút lui thì nhíu mày, bên trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy phẫn nộ, thân thể nàng tiến về phía trước một bước, muốn đuổi theo.
"Sư tỷ, giặc cùng đường chớ đuổi!"
Lưu Ngọc thấy nữ tử Nghiêm Quần Nhi mặc váy dài hồng phấn tu vi Luyện Khí bát tầng, kinh nghiệm lại 100% không hề thua kém newbie, hắn liền vội vàng kéo bàn tay nhỏ của nàng, ngăn cản ý nghĩ muốn truy kích của nàng.
Lúc này thương tổn của hắn còn chưa khỏi hẳn, uy năng của Huyền Quy thuẫn cũng tổn hao nhiều cần tế luyện lại một hồi, thực sự không muốn ra tay với người khác nữa.
Nhẵn nhụi bóng loáng, trắng nõn như ngọc, thoáng mang theo một tia cảm giác lạnh lẽo, sờ tới sờ lui giống như là một khối nhuyễn ngọc làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay, đây là cảm giác đầu tiên của Lưu Ngọc lúc sờ vào bàn tay nhỏ nhắn của Nghiêm Quần Nhi sau đó hắn nhanh chóng kịp phản ứng lại, vội vàng buông tay.
Cái thế giới này tương tự với thế giới cổ đại ở kiếp trước, giữa nam nữ có khoảng cách nghiêm ngặt, tự tiện tiếp xúc thân thể của nữ nhi nhà người ta là hành vi rất thất lễ.
Nghiêm Quần Nhi vốn còn muốn tiếp tục truy kích, không muốn buông tha hai người muốn gây bất lợi cho mình kia, thế nhưng sư đệ không muốn truy, vậy tất nhiên bản thân mình một người không thể là đối thủ của bọn họ, pháp lực cũng chỉ còn lại một, hai phần mười, đành phải từ bỏ, nàng bĩu môi, bên trong ánh mắt như nước trong veo tràn đầy ủy khuất.
Sau đó nàng ta chú ý tới bàn tay của mình đang bị vị sư đệ này nắm lấy, từng tia đỏ ửng rất nhanh chóng lan tỏa đầy trên gương mặt, từ nhỏ đến giờ ngoại trừ phụ thân thì nàng ta chưa thân cận với bất cứ nam tử nào như vậy, chẳng qua là sư đệ trượng nghĩa xuất thủ này làm người ta không thể chán ghét nổi!
"Sư tỷ cẩn thận có cú lừa, đừng đuổi theo!"
Lưu Ngọc buông bàn tay nhỏ của nàng ra, vì che giấu xấu hổ, lại lặp lại một câu.
"Ừm!"
Nghiêm Quần Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng đáp ứng một tiếng, có một loại ý tứ xấu hổ không hiểu được khiến cho nàng có chút không dám nhìn thẳng hai mắt của vị sư đệ này, nàng ta nhịn không được mà cúi đầu.
Sau đó nàng nghĩ đến mình thế nhưng là sư tỷ, bộ ngực phập phồng, lấy dũng khí nhìn sang Lưu Ngọc nói:
"Vị sư đệ này hôm nay nhờ có ngươi tương trợ, nếu không thì hôm nay ta sợ là khó mà may mắn thoát khỏi!"
Nghiêm Quần Nhi lấy dũng khí, nhịn xuống kia ý tứ xấu hổ rồi nói lời cảm tạ với Lưu Ngọc.
"Tại hạ không dám nhận, chẳng qua tin chắc rằng cho dù không có gặp được ta thì sư tỷ cũng nhất định người hiền tất có trời phù hộ, chắc chắn bình an vô sự."
Lưu Ngọc bình tĩnh đáp, sau đó thoáng an ủi thiếu nữ vài câu.
"Tại hạ Lưu Ngọc, động phủ ở bên trong Thanh Mộc phong, không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?"
"Ta tên Nghiêm Quần, sư đệ gọi ta Nghiêm sư tỷ là được rồi, hiện tại đi theo cô cô tại Thanh Tú phong tu hành."
Mặc dù không biết Thanh Mộc phong ở chỗ nào, chỉ là nghe nói qua cái tên này, thì Nghiêm Quần mà vẫn là nhẹ giọng trả lời.
Đích nữ có tư chất vô cùng tốt ở gia tộc như nàng, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối bên trong tộc tu hành, lúc nào cũng được chỉ điểm, trong quá trình tu luyện gặp phải vấn đề gì thì có thể ngay lập tức đi tìm trưởng bối để giải đáp.
Căn bản chưa từng đợi ở ngoại môn Nguyên Dương Tông nên tất nhiên không biết Thanh Mộc phong ở đâu, đợi tu vi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ liền có thể trực tiếp nhập môn trở thành nội môn đệ tử, không cần bị tạp vụ ngoại môn ba tháng một lần làm chậm trễ thời gian tu hành, cũng không cần vì tài nguyên tu hành mà phát sầu.
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên tư liệu của Thanh Tú phong, Thanh Tú phong là một trong bảy đại Linh Sơn của Nguyên Dương Tông, trong núi có một linh mạch tam giai, có thể ở bên trên tam giai linh mạch mà tu hành, sơn chủ khẳng định là tu sĩ Kim Đan kỳ, hiện tại xem ra chưởng quản Thanh Tú phong hẳn là tu sĩ Kim Đan Nghiêm gia không thể nghi ngờ.
"Sư tỷ sao lại gặp phải những tên côn đồ gây rối này vậy?"
Hiển nhiên Nghiêm Quần Nhi không nhận ra Lưu Ngọc chính là tu sĩ ngồi bên cạnh nàng ở buổi đấu giá dưới lòng đất, chẳng qua hắn đối với việc tại sao nàng ta một thân một mình ra ngoài mua Dưỡng Nhan đan thì tương đối tò mò. Trong lòng hắn có suy đoán ra vài nguyên nhân thế nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.