Chương 42: Lãnh Huyết Truy Mệnh (4)

“Đạo hữu từ từ đã, mọi, mọi chuyện đều là hiểu lầm, phu phụ chúng ta bằng lòng bồi thường, bất luận yêu cầu gì cũng đồng ý, chỉ xin đạo hữu thủ hạ lưu tình!”

Dưới nỗi kinh hoàng giữa sự sống và cái chết, hắn ta rất sợ hãi, lộ ra dáng vẻ khó coi, lớn tiếng xin tha.

Tu sĩ mặc Nho Sam nói rất nhanh, vẻ mặt sợ hãi cầu xin Lưu Ngọc, hy vọng có thể giữ được một mạng.

Sắc mặt nữ tu xinh đẹp trắng bệch, mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, bởi vì hình thế thay đổi quá nhanh, nàng thậm chí có chút không kịp phản ứng.

Thật ra hai người này chỉ là tu sĩ của gia tộc nhỏ có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tọa trấn, linh căn không tốt không xấu, từng bước tu luyện đến tu vi hiện nay, bình thường ỷ vào gia tộc mà hay bóc lột tán tu, lần này vì để mua được một viên Hoàng Long đan cho nữ tu xinh đẹp đột phá tu vi, Linh thạch lại không đủ, bèn nổi ý nghĩ xấu, lúc này mới chọc phải Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc thờ ơ trước lời nói văng vẳng bên tai, hắn lúc này tâm lạnh như sắt.

“Pháp lực tiêu hao chỉ còn dư lại ba phần mười, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!”

Hắn tập trung tinh thần điều khiến Kim Long kiếm, thanh kiếm giống như đâm thủng tờ giấy, dễ dàng xuyên qua ngọn lửa đang thiêu đốt, tơ lụa màu đỏ muốn ngăn chặn cũng bị phá tan thành một lỗ thủng lớn, hướng đến đầu của tu sĩ Nho Sam mà lao đến.

Tu sĩ mặc Nho Sam thấy Lưu Ngọc vẫn không bị lay động, trong lúc hoảng hốt lấy ra mấy tấm phù lục cuối cùng bày ra mấy tầng phòng ngự hy vọng có thể kéo dài chút thời gian.

Nhưng Kim Long kiếm không hổ là tinh phẩm trong pháp khí thượng phẩm, hoàn toàn phớt lờ mấy tầng phòng ngự của phù lục, dễ dàng phá vỡ từng tấm không dừng một giây nào.

Dưới ánh kiếm lóe lên, tu sĩ mặc Nho Sam trực tiếp bị chia năm xẻ bảy, ngay cả Nguyên Thần cũng không cơ hội xuất ra!

Nữ tu xinh đẹp thấy thảm cảnh trước mắt, dùng bàn tay trắng nõn run rẩy che lấy đôi môi đỏ mọng, mở to đôi mắt mỹ lệ, trong mắt tràn ngập sự khó tin, dường như khó có thể tin được.

“Mặc dù tư chất linh căn của phu quân bình thường, gần năm mươi tuổi mới tu luyện đến Luyện Khí thất tầng, căn bản không có khả năng đột phá Trúc Cơ. Nhưng ở trong gia tộc cũng đã đảm nhận một chức vị không lớn không nhỏ, kiếm được không ít lợi ích, cho nên ta mới ủy khuất mà gả cho hắn, những năm này cũng cung cấp rất nhiều tài nguyên tu luyện cho ta, che chắn không ít gió mưa, ấy vậy mà cứ thế đã chết đi rồi?”

Trong lòng nữ tu xinh đẹp có hơi bi thương, nhưng nàng biết trước mắt không phải là lúc để suy nghĩ những thứ này, sống chết của bản thân vẫn còn đang nằm trong một ý nghĩa của người đó!

Nàng thấy Lưu Ngọc không lập tức động thủ, đôi mắt đẹp khẽ đảo, lập tức ngân ngấn nước mắt, sau đó cởi nút áo, lộ ra một khoảng trắng nõn.



Nữ tu xinh đẹp từ bỏ khống chế pháp khí Xích Tử, đáp xuống mặt đất, biểu thị mình từ bỏ phản kháng, đồng thời dùng một loại ngữ khí cực kỳ dụ hoặc, vô cùng đáng thương nói với Lưu Ngọc:

“Đạo hữu, tất cả đều là hiểu lầm, truy kích đạo hữu không phải là ý của thϊếp thân, mọi chuyện đều là chủ ý của tên gian tặc này, thϊếp thân chỉ là nhất thời bị hắn ta mê hoặc, mới ra tay với đạo hữu.”

“Chỉ cần đạo hữu có thể giữ lại mạng của thϊếp thân, thϊếp thân bằng lòng để đạo hữu tận hưởng một đêm phong lưu, từ nay một lòng hầu hạ đạo hữu, nếu vẫn không tin lời của thϊếp thân, thϊếp thân bằng lòng thả Nguyên Thần ra, để đạo hữu hạ cấm chế trong Nguyên Thần!”

Nàng lúc này quần áo nửa che nửa đậy, thấp thoáng có thể thấy phong cảnh bên trong, đôi mắt óng ánh xuân thủy, lông mi nhẹ run lên, nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, đồng thời uốn éo thân người, muốn hiện ra chỗ ưu tú của mình.

Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi, chỉ là trong lòng không tránh khỏi nổi lên từng đợt sóng lớn mà không bình tĩnh được giống như vẻ bề ngoài.

“Ngươi mặc quần áo hẳn hỏi vào đi đã.”

Giọng nói của Lưu Ngọc vẫn lạnh nhạt, chỉ là giọng điệu dường như thả lỏng hơn.

Nữ tu xinh đẹp nghe thấy lời này, trong lòng đã thở phào một hơi, xuất hiện vài phần cảm giác thoát khỏi kiếp nạn, trên mặt không kìm được mà muốn nở nụ cười.

“Phụt!”

Một tia sáng mờ nhạt xuyên qua mi tâm của nàng, để lại một chấm đỏ nhàn nhạt, nụ cười của nữ tu còn chưa giãn hết thì đã đông cứng lại, cuối cùng cơ thể ngã ra mặt đất.

Chính là pháp khí ngân châm có được từ tu sĩ mặt rỗ!

Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình!

Lưu Ngọc mặt mày không chút cảm xúc, nhìn thi thể nằm trên mặt đất. Hắn ấn tượng rất sâu sắc với một câu này, kiếp trước rất nhiều nhân vật phản diện trong tiểu thuyết chính vì diệt cỏ không diệt tận gốc để cỏ “gió xuân thổi lại sinh”, cuối cùng bị nhân vật chính trưởng thành lật ngược tình thế.

Hắn học được bài học, biết rõ bản thân cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, không dám giữ lại một mầm họa ở bên cạnh mình mà đề phòng mỗi ngày.