Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thì ra là vì mật gấu.

Từ Đóa dời ánh mắt sắc bén khỏi người anh ta, ánh mắt cô trở nên mềm mại lại.

Cô nghe ông Từ đáp lại: “Đúng rồi, là chúng tôi, có chuyện gì?”

“Chuyện là, một người nhà của tôi có đôi mắt không tốt, rất cần mật gấu làm thuốc. Tôi mới đến Vạn Niên Lâu tìm mua mà không có, tôi nghe nói chú có bán mật gấu, nên mạo muội tìm đến hỏi, không biết chú có còn mật gấu không?”

Đương nhiên là muốn bán, nhưng mật gấu là của con gái, cô muốn bán hay không là quyết định của cô, vừa nãy ở Vạn Niên Lâu cả hai cha con đều bị chọc giận, nên lúc này ông cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô thế nào.

Ông Từ theo bản năng mà nhìn Từ Đóa, dò hỏi ý kiến của cô.

Từ Đóa hói: “Anh muốn mua mật gấu như thế nào? Muốn mua hết hay chỉ mua một phần? Anh ra giá bao nhiêu?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Dương Thạc: “Tôi muốn mua toàn bộ, giá 400 đồng, cô thấy được không?”

Anh ta cố ý nói giá thấp hơn 50 đồng, dự định nếu đối phương không hài lòng, có thể tăng giá.

Không ngờ Từ Đóa lại cười nói: “Vừa nãy ở Vạn Niên Lâu, tôi có hỏi giá mật gấu rồi, mật gấu nhiều như vậy có thể lấy giá ba bốn trăm đồng, nếu anh muốn, thì giá 400 đồng cũng được, thời buổi này muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, tôi sẽ không muốn lấy nhiều tiền từ anh đâu.”

Lời này của cô đúng là rất hào phóng, lại hợp tình hợp lý, làm người nghe sinh ra thiện cảm tốt về cô.

Trong mắt Dương Thạc hiện lên sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, anh ta nở nụ cười chân thành: “Vậy thì không cần đâu, dù sao các người lấy được mật gấu cũng không dễ dàng gì.” Sau đó anh ta dứt khoát đưa thêm mấy tờ tiền giấy 45 đồng cho Từ Đóa, rồi lấy một tờ giấy nhỏ cùng cây bút mấy, viết một dãy số điện thoại đưa cô.

“Đây là số điện thoại nhà tôi, về sau em gái có tìm được dược liệu tốt nào, có thể gọi điện thoại tìm tôi. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cũng có thể tìm tôi, có thể giúp được không thì tôi không dám nói trước, nhưng tôi có quen biết vài người.”

Thời buổi này, nhà có trang bị điện thoại là rất hiếm thấy, chỉ có mấy đơn vị nhà nước là được trang bị một bộ điện thoại, muốn liên hệ qua lại thì người dân đa phần sẽ viết thư hoặc gửi điện báo. Nhà của đàn ông trẻ tuổi này có điện thoại, lúc trả tiền mà mắt lại không chớp cũng không luyến tiếc gì, có thể đoán gia cảnh nhà anh ta không đơn giản.
« Chương TrướcChương Tiếp »