Chương 12: Ngại quá !!
Edit : ~Ngọc Hân~
Đúng vậy , hắn hỏi nhưng lại không tin lời nàng nói , vậy hỏi để làm gì ??
- Vậy họ thật sự là ca ca của muội à ?? _ Hắn hạ giọng xuống
- Ngươi không tin thì thôi vậy _ nàng hừ nhẹ một tiếng
Hắn nghe thấy nàng hừ nhẹ thì cũngngỡ ngàng , định xin lỗi nhưng uy nghiêm của bậc đế vương đâu dễ dàng mất đi như thế , nên hắn tìm cách đánh trống lảng :
- Nhưng hai người hắn là người khác phái mà nàng lại cho vào khuê phòng của mình như thế là không hợp quy củ một chút nào cả …
- Ngươi mới không hợp quy củ ý , đây rõ ràng là phòng của ngươi , sao dám nói là phòng của ta hả ??
- Hắn bị nàng nói thế cũng ngỡ ngàng nghĩ lại , đúng là phòng của hắn thật , nhưng nàng cũng không nên để hai bọn hắn vào thế chứ
Thôi , vì đại cục , phải nhwnx nhịn
Hắn nhìn sang phía nàng thì đã thấy nàng ngồi trên giường , trên tai đeo cái gì đó trắng trắng , tay cầm cái hình chữ nhật sáng sáng làm hắn tò mò , không biết đây là cái gì nhỉ ??
Hắn tiến lại gần nàng , hỏi :
- Đây là vật kì quái gì vậy ??
Nàng ngẩng đầu lên , thấy hắn nhìn cái iphone với vẻ mặt tò mò không phải giả bộ thì tức giận cũng vơi đi phần nào , nhưng vẫn còn hơi hơi một tí , nàng nói :
- Đây gọi là điện thoại , còn đây là tai nghe
- Điện thoại là gì mà tai nghe là gì ??
- Có nói ra ngươi cũng không biết , thôi , ngồi lại đây _ Bây giờ chính thức đổi khách thành chủ rồi .
Hắn ngoan ngoản ngồi gần nàng , gần nàng còn có mùi hoa oải hương làm cho hắn ngửi thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên
Nàng nhét cái trắng trắng đó vào tai hắn , tự nhiên hắn nghe thấy tiaáng nhạc du dương , có lúc trần , có lúc bổng , như lời mẫu hậu ru hắn ngủ khi hắn còn bé .
- Thật là thần kỳ quá rồi __ Hắn bật thốt lên làm nàng phì cười vì độ trẻ con vô đối , có 102
- Cái này cũng đâu có kỳ lạ lắm , chỉ là đối với những người chưa biết sử dụng như ngươi là như thế thôi …
- Uk _ Hắn trả lừoi nhẹ rồi nhắm mắt vào , cảm nhận tình cảm trong lời bài hát . Bỗng thấy bên vai đã nặng hơn , quay đầu sang , đυ.ng mặt vào mái tóc thơm mượt của nàng , tim hắn bỗng chốc đập nhanh . Khuôn mặt được che đằng sau tấm mạn kia hắn đã từng nhìn thoáng qua một lần rồi , là một khuôn mặt hết sức bình thường , trên măỵ còn nổi lên những cái mụn màu đỏ , trông rất đáng sợ nhưng hồi đấy hắn còn chưa có tình cảm gì với nàng nên mới nghĩ thế nhưng bấy giờ suy nghĩ lại , nàng đã làm hắn động tâm , là mối tình đầu của hắn nên hắn sẽ không thèm để ý đến cái dung mạo mà bậc mẫu nghi thiên hạ nên có kia nữa , thầm hứa sẽ chỉ sủng một mình nàng mà thôi !!
Lúc nàng tỉnh dậy thì đã gần đến bữa trưa rồi , mà mở mắt ra thì thấy mình đang ngủ yên yên ổn ổn trên giường , được đắp chăn , trên chiếc bàn gỗ cạnh đó thấy Thanh Ngọc đang pha trà , ngồi dậy …
Thanh Ngọc thấy nàng tỉnh thì mau mau chạy lại chỗ nàng , nói :
- Nương nương , người ngủ say quá , gục cả đầu trên vai hoàng thượng đấy !!
- Hả ?? Ta gục đầu trên vai hắn á ?? __ Cẩn thận suy nghĩ lại thì … hình như ,,, đúng thế thật . – Mà thôi không sao , chỉ là gục đầu thôi mà .
- À , mà hoàng thượng bảo nương nương trưa nay đến dùng bữa cùng người ở Ngự Đình ạ !!
- Được rồi , ngươi cứ lui xuống đi !!
- Dạ_ Nói rồi Thanh Ngọc hành lễ rồi đi xuống ngự thiên phòng giúp chuẩn bị
Nàng ngồi suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định đi ăn với hắn , dù gì thì cũng đã là hoàng hậu của người ta rồi , đối xử lạnh nhạt quá hình như có chút không tốt . Nghỉ thế nên nàng cũng chạy lại tủ quần ao của mình chọn ra một bộ màu xanh nhạt thanh toát . Vì hồi trước trên thiên đình cũng mặc loại áo như thế ày nên bây giờ nàng mặc rất nhanh , đeo thêm chiếc vòng bạch ngọc , nhìn nàng bây giờ không klhác gì tiên nữ hạ phàm cả .
Nàng bước đi về phía Ngự Đình