Chương 47: Trắng tay

Nhóm người Dương Tường Vi đang tụ tập tán gẫu trong khách phòng của Phượng Nghi cung thì Bách Lý Tịnh đến.

“Tỷ phu, huynh không ở cùng tỷ tỷ, đến đây làm chi a?” Hoàng Tuyết Mai thè lưỡi trêu ghẹo, nàng mới mặc kệ hắn là hoàng đế hay không hoàng đế, chỉ cần đối tốt với tỷ tỷ của nàng, nàng sẽ coi hắn như thân nhân.

“Tỷ tỷ của muội vừa mới ngủ, nàng nói chuyện sứ thần có thể nhờ các vị đệ đệ muội muội tương trợ nên ta đến để thảo luận một chút.” Bách Lý Tịnh cũng không khách khí, hắn tự kéo ghế, đặt mông ngồi xuống giữa bốn người.

“Tỷ phu, có việc cứ nói thẳng.” Hoàng Kiệt trực tiếp đi vào vấn đề. Nếu đã xem nhau là người một nhà thì những lời khách sáo qua lại là hoàn toàn không cần thiết.

“Ta và Quách thái sư cùng một số đại thần đáng tin cậy đã thảo luận qua. Yến Dương quốc chỉ là cậy vào binh hùng tướng mạng mới lấn đến trên đầu chúng ta. Chúng biết được chúng ta nội loạn chưa yên nên mới nhân cơ hội cháy nhà hôi của, chỉ cần cho chúng biết Đại Uyển không phải không có nhân tài, có lẽ chúng sẽ biết khó mà lui.”

“Tỷ phu, đạo lý này mọi người đều hiểu. Nếu chúng muốn ra đề mục tỷ thí gì đấy để thị uy thì chúng ta sẽ gặp rắc rối. Chúng là có chuẩn bị mà đến, chúng ta lại không có đủ người có khả năng ứng phó. Người có khả năng lại không đáng tin cậy.” Thượng Quan Xuân Tuyết nhàn nhạt nói.

“Không sai, chính vì vậy ta mới cần mọi người giúp một tay.” Bách Lý Tịnh gật đầu.

“Giúp, huynh đệ tỷ muội chúng ta dĩ nhiên sẽ giúp huynh. Nhưng mà huynh cũng cần nói rõ ràng một chút. Huynh cần cục diện như thế nào?” Dương Tường Vi ung dung hỏi, phần tỷ thí lần này, nàng nhất định sẽ thắng, bất kể vì quốc gia hay vì tỷ tỷ, tỷ muội các nàng đều đã hạ quyết tâm sẽ hung hắn giáo huấn đám sứ thần kia.

“Cục diện mà ta cần….”

Đám người bàn bạc xong xuôi, âm thầm nhìn nhau cười thâm hiểm. Hừ, Bách Lý Tịnh bị đè nén chừng đó năm vẫn chưa phát tiết hết, đám người Dương Tường Vi nhìn thấy Ngọc Băng suy yếu nằm dưỡng bệnh trên giường cũng đã bị chọc giận, Yến Dương quốc phải không? Tốt lắm, các ngươi đến vừa đúng lúc, vừa vặn làm đá lót đường cho chúng ta trút giận.

——————————————————————————

Ngọc Băng chậm chạp mở mắt, quanh người không có độ ấm, chăn đệm ngay ngắn. Bách Lý Tịnh đã đi từ sớm. Bên ngoài mặt trời chói lọi, có lẽ đang khoảng giờ Thìn. Nàng cũng không kinh động cung nữ thái giám hầu cận, một mình lâm vào trầm tư. Thói quen quả thật là thứ rất đáng sợ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng nàng đã quen với việc có hắn bên cạnh, mở mắt không nhìn thấy hắn, nàng lại cảm thấy có chút trống rỗng. Một đêm này nàng ngủ không sâu, tuy Lư Ngạc đã trừ nhưng dư đảng của hắn vẫn còn khắp nơi, Phượng Nghi cung cũng không ngoại lệ, nàng không dám thả lỏng tinh thần. Nếu quá chủ quan, e là mạng mình mất lúc nào cũng không biết. Đây là đạo lý nàng học được sau nhiều năm lăn lộn trên giang hồ. Khẽ hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt cảm nhận cơ thể của mình một chút, vận chân khí một vòng, nàng phát hiện bản thân thực sự vẫn cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục. Thở dài, cơ thể này cũng quá yếu ớt đi. Vả lại, Phượng Nghi cung nói riêng và toàn bộ hoàng cung nói chung đều phải nhanh chóng thanh lọc lại, đây là nhà của nàng, nếu ở nhà mà lúc nào cũng phải ngày phòng đêm ngừa, sớm muộn cũng có ngày nàng chết vì mệt.

Ngây người một chút, nàng vươn tay xuống dưới gối. Ở đó có phong thư hôm qua Hoàng Lãnh đưa cho nàng. Nàng chậm rãi ngồi dậy, chăm chú đọc.

Lúc Bách Lý Tịnh trở về đã thấy Ngọc Băng ngây người ở trên giường, ánh mắt trống rỗng.

“Sao vậy? Băng nhi? Băng nhi!” Hắn gọi thử mấy tiếng nàng cũng không có phản ứng. Hắn khẽ chạm vào đầu vai nàng, lay nhẹ.

“A. Chàng về rồi.” Ngọc Băng bị chạm vào, sực tỉnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Tịnh khẽ cau mày, tầm mắt rơi vào lá thư để mở trên tay nàng. “Cái gì vậy?”

“Cũng không có gì. Một chút chuyện cũ của cha mẹ.” Ngọc Băng nhàn nhạt nói, thu hồi tâm tình. Trong thư là toàn bộ những chuyện liên quan tới sinh thời của mẹ nàng. Nguyên lai, Từ Nhược Lam vốn là nữ nhi độc nhất của Từ Viên đại tướng quân. Từ Viên này một đời tận trung, ghét ác như thù, tính tình cố chấp nhưng lại cực kỳ có năng lực lãnh binh. Nhiều năm trước, khi tổ phụ của nàng đến kinh thành có mang cha nàng theo, Hoàng Lãnh và Từ Nhược Lam khi ấy tuổi còn rất nhỏ, trong vô tình đã gặp gỡ, nam tuấn lãng tài hoa, nữ sáng sủa khí khái, đôi bên nhất kiến chung tình. Hoàng Lãnh vì muốn thiết lập một cuộc sống thế ngoại đào viên cho hai người sau này mới tung tin thất thiệt, cộng thêm lối hành xử cổ quái, trên giang hồ thành công rước lấy ngoại hiệu Nam tà. Éo le, Từ Viên lại biết đến Hoàng Lãnh với thân phận Nam tà trước chứ không phải là Định Đông thân vương đại danh đỉnh đỉnh. Suy cho cùng, không có phụ mẫu nào lại đồng ý gả nữ nhi của mình cho một tên quái gở dính với chữ ‘tà’. Nhưng mà, Từ Viên cố chấp một, Hoàng Lãnh lại ngang ngược mười, hai bên không ai nhân nhượng ai, Từ Viên không nghe giải thích, Hoàng Lãnh càng không thèm mở miệng. Nháo một hồi, Từ Viên giận quá mất khôn, đuổi luôn nữ nhi ra khỏi nhà, không cho phép quay về Từ gia nửa bước. Bao nhiêu năm qua, Từ Nhược Lam vẫn luôn mong mỏi tìm được cơ hội nói rõ mọi chuyện với cha mẹ nhưng tâm nguyện chưa thành người đã ra đi.

Ngọc Băng từ nhỏ đã rất nhiều lần hỏi cha ngoại công là ai nhưng Hoàng Lãnh đều lần lữa không muốn nói. Lớn dần, nàng cũng ý thức được đây là gút mắc trong lòng cha nên cũng không nhắc lại. Bây giờ nàng đã vào cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ mà triều đình vẫn đang loạn thành một đoàn, Từ Viên tuy không phải bè đảng của Lư Ngạc nhưng thuộc hạ của ông ít nhiều cũng có liên lụy. Hơn nữa, chuyện tình năm đó, Hoàng Lãnh sớm đã hối hận, nhiều năm nay, tính tình trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều. Ông cũng biết Ngọc Băng giờ đã có quyền hạn tương đương hoàng đế, chờ nàng khỏe lại sẽ cùng hoàng đế thượng triều nghị sự, nếu ngoại công và ngoại tôn nữ gặp nhau lại không nhận nhau thì cũng không phải chuyện hay ho gì, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới quyết định nói ra chân tướng.

Bách Lý Tịnh cúi người lấy lá thư trong tay Ngọc Băng, miệng hỏi: “Ta xem được không?” Thấy thê tử không phản đối, hắn quét mắt đọc qua một lượt.

Có lẽ không phải người trong cuộc, cảm xúc cũng không thay đổi quá nhiều. Hắn chỉ khẽ cười: “Nga. Không ngờ Từ lão tướng quân kia là là ngoại công của nàng.” Từ Viên trong triều nổi danh là lão tướng gàn. Lư Ngạc năm lần bảy lượt vẫn không thu phục được ông, Từ Viên thủy chung vẫn bảo trì quan điểm trung lập, mặc cho triều đình sóng to gió lớn, ông giữ vững trung tâm của mình, đến khi cảm thấy không khí quá căng thẳng thì xin một vị trí ngoài kinh thành, tránh cho mắt không thấy tâm sẽ không phiền. Bách Lý Tịnh diệt xong Lư Ngạc đã triệu tập rất nhiều lão thần như vậy hồi kinh, Từ Viên là một trong số đó.

Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường: “Hiếm có lúc rảnh rỗi, nàng có muốn làm gì không?” Hắn ôn nhu nhìn Ngọc Băng. Hoàng triều có thông lệ, 23 tháng Chạp sẽ khóa sổ treo bút đến qua Tết Nguyên tiêu (rằm tháng Giêng) mới thượng triều nghị sự trở lại. Nếu không phải bị Lư Ngạc và đám sứ thần kia đến quấy phá, đây chính là khoảng thời gian thanh nhàn nhất trong năm.

Ngọc Băng khẽ cười, lắc đầu.

“Được rồi, vậy dùng chút điểm tâm trước rồi uống thuốc. Nàng thấy thân thể có khá hơn chút nào không? Còn khó chịu ở đâu không?” Bách Lý Tịnh đỡ nàng ngồi hẳn dậy.

“Ta ngủ nhiều như vậy đã tốt hơn rất nhiều.” Ngọc Băng nương sức hắn xuống giường, nằm mãi nàng cũng mốc meo cả lên, chỉ là, thân thể nàng thực sự quá yếu ớt, toàn thân vẫn cứ vô lực, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Sau khi cùng Ngọc Băng dùng bữa sáng, Bách Lý Tịnh chỗ nào cũng không đi, ở lại Phượng Nghi cung nói chuyện phiếm. Hồi sau, mọi người Dương Tường Vi cũng đến, cả Bách Lý Vân cũng góp mặt. Đùa gì chứ, Tĩnh Dương công chúa nàng vốn thích nhất náo nhiệt, chỗ này của tẩu tẩu đông vui như vậy, từ sáng sớm nàng đã nhận được tin, lập tức có mặt.

“Tỷ tỷ. Giờ thân tối nay sẽ thiết yến tẩy trần cho sứ thần Yến Dương quốc, tỷ tỷ có căn dặn gì nữa không?” Hoàng Kiệt ngồi sóng vai với Hoàng Tuyết Mai, cười tà ác. Hắn thật sự nôn nóng, hiếm khi có mồi ngon dâng tận miệng, không hung hăng giáo huấn một phen thì thật uổng phí chữ ‘tà’ mà cha một đời xây dựng.

“À không. Lần này, ta không quản quá trình, chỉ hỏi kết quả.” Ngọc Băng dửng dưng đáp.

“Tẩu tẩu, như vậy có được không? Muội nghe nói Yến Dương quốc binh lực hùng mạnh nhất, nếu họ viện cớ khởi binh, chúng ta có thắng được không?” Bách Lý Vân lo lắng hỏi.

“Nếu chúng đã muốn khởi binh thì có trăm ngàn lý do, không cần thiết phải giữ mặt mũi. Yến Dương quốc kia giữa các quốc gia ngang ngược đã quen chủ yếu chính là dựa vào binh hùng tướng mạnh. Chúng ta cẩn thận đến đâu cũng không ngăn cản được dã tâm của chúng. Đã vậy thì cho chúng biết, khởi binh, chúng ta mới là người nắm phần thắng. Nếu chúng an phận thì chừa cho chúng một chút thể diện về nước, nếu chúng có ý đồ làm nhục quốc thể, chúng ta cũng không cần thiết phải nhân nhượng.” Ngọc Băng nhàn nhạt cười, Bách Lý Tịnh cũng đã nói qua với nàng chuyện này, nhẫn, hắn nhẫn Lư Ngạc chừng đó năm, sắp tức đến nội thương, khó khăn lắm mới lấy lại được thiên hạ của mình, bây giờ nếu bảo hắn tiếp tục nhẫn e sẽ nghẹn chết.

“Đúng, ta vừa ổn định thiên hạ. Vừa vặn mượn bọn họ khai đao.” Bách Lý Tịnh ngạo nghễ nói. “Băng nhi, mọi người từ từ nói chuyện. Ta đến ngự thư phòng một chút.” Quay sang Ngọc Băng, hắn lập tức trở lại hình tượng một phu quân tốt.

Ngọc Băng và mọi người tiễn hắn ra cửa, nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng cảm nhận được quyết tâm cùng ý chí của hắn, cũng cảm nhận được hoài bão của hắn gửi trong giang sơn này. Được, là thê tử của chàng cũng vậy, là thần tử của chàng cũng vậy, tình cảm không phải chỉ nói suông, ta tặng chàng một kinh hỉ. Nàng hạ một quyết tâm tà ác.

“Mọi người!” Quay đầu lại, Ngọc Băng quét mắt một vòng: “Chuyện tối nay trông cậy vào mọi người. Chúng ta thống khoái đánh một trận đi. Tỷ tỷ ở đây chờ tin tốt.”

“Được.” Bốn miệng một lời chắc chắn, hiếm khi tỷ tỷ phóng tay làm việc không câu nệ thế này, dại gì bỏ lỡ cơ hội. Đám người Dương Tường Vi tay chân đều ngứa ngáy, hận không thể lập tức tóm Vân Hi, hung hăng dẫm đạp một phen. Bách Lý Vân ở một bên yên lặng gật đầu, lúc này, nàng chỉ hận năng lực không đủ, không giúp ích được bao nhiêu.

“Bất quá,…” Ngọc Băng tựa tiếu phi tiếu nói: “Tốt nhất để chúng trắng tay mà về.”

“Trắng tay?” Mọi người không hiểu lắm ý định của nàng.

“Ta nghe nói Vân Hi kia là một đại tài chủ. Lần này, hắn sang đây mang theo không ít kim ngân châu báu, bạc của hắn cũng phân bổ ở hầu khắp các tiền trang, ngoại quốc như chúng ta cũng có mở một ít tài khoản của hắn. Vừa vặn, quốc khố chúng ta đang trống rỗng.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng bưng chung trà, nhấp một ngụm, nhàn nhã, tự tại.

Năm người nhìn Ngọc Băng, rồi nhìn nhau, đồng thời phá ra cười vui vẻ.

“Tỷ tỷ, nếu vậy muội và mọi người bàn tán thêm một chút.” Dương Tường Vi thậm chí còn hướng tỷ tỷ giơ một ngón tay cái.

Ngọc Băng gật đầu, trở về tẩm cung nghỉ ngơi, để bốn người trong phòng khách nói cười hỉ hả.

“Tẩu tẩu! Chờ Vân nhi với.” Bách Lý Vân nhấc váy chạy vội theo Ngọc Băng.

“Chuyện gì?”

“Tẩu tẩu, Vân nhi cũng muốn giúp.” Tiểu công chúa khẽ cúi đầu, hai mắt ảm đạm, tới những lúc như thế này nàng mới nhận ra, cái gì ‘nữ tử vô tài mới là đức’ đều là lừa người. Nhân sinh không có thực lực sẽ chỉ bị người ta gạt qua một bên.

Ngọc Băng ôn nhu nhìn tiểu muội muội trước mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bách Lý Vân và Hoàng Kiệt sóng đôi nhau, nếu thiên ý trước sau cũng định tiểu nha đầu này là đệ muội của nàng thì phải tiến hành cải cách tư tưởng cho nó.

“Vân nhi, vậy muội ra hỏi Tường Vi tỷ tỷ đi. Chắc chắn bọn họ có chỗ cần nhờ đến muội. Hơn nữa, đám đệ đệ muội muội này của ta tuy thân phận không nhỏ nhưng trước nay lại không để tâm đến những thứ quy củ lễ tiết gì đó, e sẽ thất thố. Muội đi nói cho bọn họ, một công chúa, hai quận chúa, và một thế tử rốt cuộc có bao nhiêu sức nặng. Thuận tiện hỗ trợ một tay.” Thực ra, mục đích của Ngọc Băng không phải những thứ này, nàng chỉ là muốn Bách Lý Vân học thêm một chút cách đối nhân xử thế, học thêm một chút bản lĩnh phân tích tình huống và lên kế hoạch. “Còn nữa, giúp ta giao cái này cho họ.” Ngọc Băng đưa lá thư của Hoàng Lãnh nhờ Bách Lý Vân chuyển đến bốn kẻ bên ngoài. Người một nhà, căn bản không nên tồn tại cái gọi là ‘bí mật’, đây là nguyên tắc sống của nàng.

Gương mặt Bách Lý Vân bừng sáng, nàng mãnh liệt gật đầu, quay người chạy ra khách phòng của Phượng Nghi cung.

Ngọc Băng nhìn theo, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong rõ rệt. Quên đi, không quản nữa, đi nghỉ một chút, giờ Thân rất nhanh sẽ tới thôi. Tốt nhất nên tin tưởng bọn họ.

Và, đúng theo lịch trình sắp xếp sẵn, yến tiệc bắt đầu khi người của hai quốc gia mang theo những mưu ma chước quỷ xuất hiện nhập cuộc….

Đấu trí bắt đầu. Đối với triều thần Uyển Nguyệt quốc mà nói, đây là vở kịch mừng năm mới thống khoái nhất, đặc sắc nhất.