Edit: Yunchan
Tay trong tay, ta bước theo Tễ Lam sóng vai nhau tới miệng Cảnh Thái cốc.
Xin chú ý, tay trong tay là thể theo yêu cầu tha thiết của Tễ Lam quân, Giang Đậu tiên ta vốn không phải là người thích rêu rao như thế đâu. Khỗ nỗi Tễ Lam quân quá nhạy cảm, mỗi khi ta muốn len lén rút tay ra, chàng sẽ nhanh chóng bắn về phía ta một loại ánh mắt thống khổ sống không bằng chết, rối rắm phức tạp muốn chết mà chết không xong, ánh mắt này đúng là vũ khí có quy mô sát thương cực lớn, khiến ta khẩn cấp quăng mũ giáp đầu hàng.
Dọc đường đi ta vừa hớn hở vừa sầu lo, hớn hở là vì ta cảm thấy tay mình nhất định có một loại công dụng y học huyền bí nào đó, chẳng phải mọi người hay nói “Diệu y thánh thủ” sao? Còn sầu là bởi, nếu sau này chàng không nỡ rời tay ta, mưu toan chém đứt rồi trộm đi thì sao đây?
Cuối cùng tổng kết lại, ta cũng không biết tay mình lại tốt đẹp như thế, về rồi phải tranh thủ mua bảo hiểm thân thể mới được.
Miệng cốc là một cánh cổng son ngói biếc, tường cao ngất lẩn vào trong mây, ngoài cốc đứng mấy vị binh sĩ võ trang đầy đủ, tạo hình cao quý bất khả xâm phạm.
“Chẳng lẽ đi vào còn cần giấy thông hành sao?” Ta căng thẳng bám vào cánh tay trái của Tễ Lam.
Tễ Lam lắc đầu mỉm cười, khóe miệng cong lên, nhìn sang bên phải: “Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường.”
Chỗ ánh mắt chàng rơi xuống là một cái đình nhỏ màu lam trang trí đẹp đẽ, hoành phi trên cửa đề ba chữ to rồng may phượng múa —- “Quầy bán vé”.
Ta nhất thời thở hắt ra.
Không biết sao, lúc này ta lại sực nhớ tới câu cửa miệng của Nhị Lang Thần: “Vấn đề gì hễ dùng tiền giải quyết được thì đều không phải là vấn đề.”
Đi tới trước quầy bán vé, Bạch Tuộc yêu tám chân đứng bán vé trông thấy ta, lập tức xổ ra chất giọng máy móc, dài giọng tụng kinh: “Phí vào cốc năm trăm, phí hướng dẫn du lịch năm trăm, bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn năm trăm, vé trọn gói một ngàn hai.”
“Sao lại mắc thế hả?!” Ta giật bắn, vô thức che hầu bao của mình lại.
“Đây là công trình kiến trúc cổ có lịch sử mười vạn năm, là cảnh quan được bộ di sản văn hóa và tự nhiên vũ trụ bảo tồn, là phong cảnh được Tam giới công nhận đạt cấp AAAAAAAAAA, ngươi tưởng nó là sân trồng rau nhà mình à?!”
Bạch Tuộc yêu liếc xéo ta một cái, ném ra cả đống danh hiệu tráng lệ để đập chết ta.
Vì cảm phục khí phách nói một hơi mười chữ A liên tục của Bạch Tuộc yêu, ta đành móc mấy tờ tiền mặt còn sót lại trong ví ra.
“Hai vé vào cốc, mấy thứ khác miễn…”
Ủ dột đăm chiêu dâng mấy tờ giấy bạc lên, nào ngờ câu cự tuyệt nghiêm khắc của Bạch Tuộc yêu lại đâm thẳng vào tai: “Không được! Ngươi chỉ được mua một vé!”
Cô ta dùng ánh mắt ghét bỏ kỳ thị quan sát Tễ Lam sau lưng ta từ trên xuống dưới: “Hắn không được vào cốc.”
“Tại sao chứ?” Ta không hiểu mô tê gì.
Bạch Tuộc yêu không nói nữa, chỉ một ngón tay vào tấm biểu ngữ to đùng trước cửa —- “Ma và kẻ xấu như ma không được vào.”
Bảy chữ đỏ tươi chảy máu đầm đìa, phô bày lộ liễu với bàn dân thiên hạ là Yêu giới ta đây kỳ thị chủng tộc.
Sắc mặt Tễ Lam từ lam chuyển sang xanh lét, sau đó hóa ra cháy đen như than đá.
“Xuỵt, khỏi cần vào bằng cửa chính, ta có cách.” Ta thò đầu rù rì vào mép tai đã biến thành màu mực của chàng.
Tễ Lam quay đầu nhìn ta, trên gương mặt anh tuấn ngập đầy nghi hoặc.
“Theo ta, theo ta.”
Vỗ vỗ vào lưng chàng trấn an, ta cười duyên dáng bước ra khỏi đình.
Lúc nãy khi đi dọc theo con đường này, ta phát hiện tuy Cảnh Thái cốc canh phòng nghiêm ngặt, nhưng không phải là kín không kẽ hở, chí ít cách miệng cốc ba trăm thước còn có một cửa vào.
“Huynh xem Hỏa Nhãn Kim Tinh của ta đẳng cấp chưa!”
Chỉ vào cánh cổng sắt rỉ sét treo vắt vẻo một cái khóa đồng to, ta cười tới nỗi không khép được miệng, nữ thanh tiên theo trường phái tao nhã luôn biết thi triển ưu điểm của mình đúng lúc đúng nơi.
Thế mà ngoài dự đoán của ta, Tễ Lam lại không lộ ra vẻ tán thưởng như ta mong đợi, ngược lại ánh mắt còn nặng nề hơn.
“Tễ Lam ca ca, có phải huynh lo cái khóa đồng này đúng không?” Người thông minh sáng dạ như ta, lập tức vạch trần ra sự lo lắng của chàng.
Tễ Lam không đáp mà chỉ hơi nheo mắt lại.
Thứ mà ta luôn chờ đợi chính là giờ khắc này.
Trên Thiên đình, mỗi tiên nhân đều có bản lĩnh giữ nhà của riêng mình. Thứ nhất có liên quan tới nguyên thân của mình, là bản lĩnh trời sinh; thứ hai là mai sau tu luyện đột phá tầng, đây gọi là tuyệt chiêu.
Tỷ như Phương chủ xinh đẹp kiều diễm, sở trường là dùng kỳ hương để mê hoặc người, rồi tỷ như Thiên Nhãn trên trán Nhị Lang thần, không cần bước chân ra khỏi nhà vạn sự đều biết hết. Nhớ năm xưa ta cũng từng nặn óc suy nghĩ rất lâu —- thân là một Đậu Đũa tiên, suy cho cùng ta có tài năng thiên bẩm gì khác với người thường đây? Còn không phải là bị người ta chiên xào rán luộc làm món ăn kèm sao!
Nghiền ngẫm tròn một trăm năm, rốt cuộc ta đã ngộ ra chân lý, lén quyết tâm vùi đầu chăm chỉ tu luyện.
Hôm nay, giây phút ta phô bày công lực đã tới rồi.
“Tễ Lam ca ca, huynh xem đây.”
Bắn cho Tễ Lam một ánh mắt ngọt lịm, sau đó ta chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi đầu niệm tâm quyết.
Theo tiếng niệm tâm quyết ngày một nhanh, thân thể ta cũng bắt đầu biến hóa —– biến nhạt, sang trong suốt, rồi dần dần kéo dài hóa mảnh, cuối cùng hóa thành một sợi chỉ bạc mảnh như dây câu.
“Tễ Lam ca ca, huynh xem ta đi, chấp hết mọi loại hang hốc, loại nào ta cũng chui vào được, nói chi một cái ổ khóa bé xíu?”
Vênh mặt dưới ánh mặt trời, đắc ý đong đưa cái thân đứng dậy.
Há! Dương Liễn tiên tử lúc nào cũng tự hào với cái eo thon “Như liễu mành đón gió” của mình, thật ra chỉ cần mầm đậu đũa ta chịu làm, thì còn không thon hơn cô ta sao! Bản lĩnh sở trường của Đậu Đũa tiên ta chính là —– biến dài mảnh, biến dài mảnh đấy nhé!
Vào thời khắc này, cái mặt nạ thâm trầm của Tễ Lam cuối cùng cũng sụp đổ.
“Ngươi…” Bờ môi chàng khẽ run, nhưng cả buổi trời cũng không thả ra được một từ hoàn chỉnh.
Ta đoán nhất định lúc này chàng khá là kinh diễm với tài hoa của ta, trong lòng ta vui sướиɠ quá đỗi, lập tức quay đầu chui vào trong ổ khóa.
“Tiên tử khoan đã…”
Chưa đợi ta nghe rõ Tễ Lam nói gì, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, ta bị một sức mạnh khổng lồ bắn ngược trở lại.
“Đau quá!”
Ta té lăn quay, đầu cắm xuống đất miệng gặm đầy cát, nhân tiện té về nguyên hình.
“Sao lại liều vậy chứ?” Tễ Lam đỡ ta đang nước mắt lưng tròng nhe răng há miệng dậy, trên mặt còn có vẻ ráng nhịn cười: “Cánh cổng này đã bị Yêu vương làm pháp thuật, không phải thứ mà một mình tiểu tiên tử ngươi nói xông vào là xông vào được đâu?”
“… Sao người ta biết có pháp thuật chứ…” Thể hiện phong cách thất bại, ta tự thấy không còn mặt mũi nào để nhìn đời, bèn mau lẹ kéo tay áo che mặt, giọng cũng yếu đi rất nhiều: “Ta còn tưởng tu chiêu Rút Mảnh công này là vạn sự đại cát rồi…”
Nếu thành công thì tương lai còn có thể làm thợ mở khóa kiếm khoản thu nhập thêm.
Rốt cuộc Tễ Lam hết kiềm chế nổi, cười phá lên.
Tuy cánh cổng này ta không mở ra được, nhưng rốt cuộc chúng ta vẫn vào Cảnh Thái cốc thành công.
Bởi vì sau đó người mở là Tễ Lam, nhẹ nhàng dễ dàng, đẩy phát là mở, ngay cả chân mày trụi cũng chưa nhíu cái nào.
Ta không cam lòng quấn lấy Tễ Lam, hỏi cho bằng được bí ẩn trong cửa, nhưng chàng chỉ cười nói: “Chủ yếu là cửa này cản mỹ nhân không cản người xấu xí.”
Tất nhiên ta biết chàng đang lừa ta, trong lòng có một loại cảm giác mất mác “Vốn định làm bộ làm tịt kết quả lại bị một bậc thầy làm bộ làm tịt chính hiệu đánh bại.”
Cảnh Thái cốc là một nơi rất ư xinh đẹp, phong cảnh có thể nói là một mất một còn với Thương Nam. Mặc dù vé vào cửa đắt đỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói là đáng giá. Hôm nay hai chúng ta trốn vé, cảm giác tất nhiên còn đáng giá hơn cả đáng giá. Không tin thì ngươi cứ nhìn Tễ Lam quân mà xem, hiện tại chàng đang nhìn hồ nước sặc sỡ chạy dài mà kích động tới nổi đỏ mắt kìa.
“Núi sông đẹp thật.”
Ta hiểu rõ nỗi lòng của chàng, khí phách vỗ vỗ vai chàng.
Tễ Lam đanh mặt không trả lời.
“Giang sơn đẹp đẽ biết bao, làm khom lưng biết bao bậc anh hào!”
Ta ngẩng đầu lên trời, rung đùi đắc ý phát biểu thẳng thắn suy nghĩ trong lòng.
Sau đó cười hì hì ngoảnh đầu lại: “Tễ Lam ca ca, huynh nói thủ thơ Đế Vương này có hay không?”
Tễ Lam cúi đầu trầm ngâm chốc lát, phóng qua ta một ánh mắt sâu sắc: “… Rất đúng.”
Ta nghĩ chàng bị cảnh đẹp làm chấn động tới loạn óc rồi, rõ ràng ta hỏi “Có hay không”, vậy mà chàng lại đáp là “Đúng hay không.”
Có điều hoa cỏ ở Cảnh Thái cốc đích thực rất tuyệt diệu, chỗ chúng ta đang đứng là một biển hoa mênh mông cao tầm nửa thân người. Biển hoa này khá là thú vị, hình dạng tổng thể của nó là Bát quái Thái Cực, một nửa màu tím, nửa còn lại màu trắng, cánh hoa trong suốt như lưu ly, khi gió thổi lùa qua, ngợp cả bầu trời là hương hoa ngọt ngào thấm vào tim phổi.
“Trước giờ ta chưa từng thấy loại hoa này, nhìn hơi giống với hoa Triêu Nhan(*)!”
(*) Tên gọi khác của hoa bìm bìm.
Ta cúi đầu nghịch một nụ hoa tím bên cạnh.
Cùng là nữ thanh tiên tao nhã như nhau, Triêu Nhan tiên tử cũng có hai tên tục khác mà bất cứ giá nào cũng không được gọi thẳng ra —– bìm bìm và hoa loa kèn. Cho dù hai cái tên sau nổi tiếng hơn nhiều.
“Hoa này còn lợi hại hơn giống Triêu Nhan nhỏ bé đó nhiều.” Tễ Lam hừ nhẹ một tiếng, khịt mũi cười nhạo.
“Lợi hại ở đâu?” Ta méo miệng không cho là đúng, pháp bảo hoa tiên tính tới tính lui cũng chỉ có mấy loại, chẳng lẽ Triêu Nhan yêu giới không những thổi kèn, mà còn diễn tấu hòa âm được à?
“… Ngươi hái một đóa hoa tím đưa cho ta.”
Tễ Lam hơi cong khóe miệng, nhìn tới nỗi ta hoa cả mắt tim run run.
Lập tức ngắt một đóa hoa trong suốt lóng lánh, cung kính lễ độ trình lên nam tử đẹp như mơ trước mắt.
“Tễ Lam ca ca, huynh thật sự quá đẹp trai!” Bên tai bất thình lình lọt vào một tiếng hò hét quen quen.
Ta vểnh tai cảnh giác, nhưng rõ ràng quanh đây không có một bóng người nào khác.
“Tễ Lam ca ca, huynh thật sự đẹp trai quá chừng!” Cái giọng quen quen đó lại xông tới.
Là đồ mê trai nào lộ liễu như vậy, còn dám hét ra tiếng lòng của ta?
Ta banh mắt hết cỡ, quay cổ tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng mà chung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có mỗi ta và Tễ Lam đang trừng nhau, bốn mắt xoay tròn.
“Tễ Lam ca ca, huynh thật tình rất đẹp trai! Ta thích huynh quá đi mất!”
Lúc tiếng thét thủng màng nhĩ vang lên lần nữa, rốt cuộc ta đã tìm được nơi bắt nguồn âm thanh —– là bông hoa tím bề ngoài hệt cái loa đang nằm trong tay Tễ Lam kia.
Lẽ nào đóa hoa này có chung xu hướng thẩm mỹ với ta, biết nam tử vảy lam trước mắt là một mỹ nam đẹp trai sét đánh vô địch?
Ta nghi hoặc nhìn về phía Tễ Lam, nhưng lại phát hiện chàng đang dùng một loại ánh mắt khó thể tin nổi nhìn đóa hoa trong tay.
“Tiên tử có biết… hoa này tên gì không?” Bẵng qua một lúc lâu, lâu tới nỗi mắt ta cay xè, Tễ Lam mới chịu ngẩng đầu lên nhìn ta, trong giọng nói xen lẫn một tia chát đắng khó hiểu.
Ta lắc đầu nguầy nguậy, trông khá giống cái trống lắc.
“… Hoa này có một sở trường đặc biệt, chính là cảm nhận nội tâm của người hái nó, đồng thời nói thẳng ra mà không thêm bớt —- là “Hoa Chân Tâm”.
Tễ Lam dùng thái độ bình tĩnh tỉnh táo, thong thả tinh tường nói toạc ra đáp án.
Còn ta, nghe xong ba chữ cuối, chân thân của ta hình như sắp tan đàn xẻ nghé luôn rồi.
Á á Bồ Đề lão tổ của con ơi, nhà nhà đều nói thiếu nữ ôm ấp tình cảm bao giờ cũng là thơ, còn mầm Đậu Đũa con mới lơ mơ một chút đã bị cái hoa loa kèn chết tiệt này rống ra hết tim gan phèo phổi chẳng thèm kiêng nể gì, đã vậy còn rống ba lần liền! Cái kiểu nói huỵt toẹt không lãng mạn không quanh co như thế, thử hỏi về sau gương mặt nhỏ nhắn mỏng manh của nữ thanh tiên tao nhã thuần khiết con đây biết giấu vào đâu đây?
Hoa Chân Tâm ơi hoa Chân Tâm, Đậu Đũa tỷ tỷ hận ngươi!
“Giận rồi à?” Có lẽ cảm giác được tâm trạng xúc động của ta, Tễ Lam bèn dè dặt dọ lời.
“Không có.” Ta cúi đầu xụi lơ, âm mưu che giấu gò má đang nóng rần của mình.
“Hoa Yêu giới vốn không sinh trưởng theo lẽ thường, ngươi đừng để trong lòng.” Tễ Lam quân hiền lành giang tay bắt thang cho ta leo xuống: “Chẳng qua chỉ tiêu khiển một chút thôi.”
Ta liếc đóa hoa tím tới trắng mắt, xoắn xoắn khăn tay, im ru.
“Đây, ngươi nhìn cái này xem.” Tễ Lam đưa qua cho ta một cành hoa đỏ thẫm hình dáng khá giống với sen vó ngựa(*), giọng mềm mại: “Không tin ngươi sờ thử nhị hoa của nó đi.”
(*) Sen vó ngựa hay còn gọi là hoa loa kèn sông Nin.
Nét mặt chàng ôn hòa, dáng vẻ lấy lòng hiếm có, nên ta cũng đành ỉu xìu chọt đóa hoa một cái cho có lệ.
“Kết hôn, kết hôn, xin kết hôn với ta đi mà!”
Ai dè cánh sen vó ngựa này vừa bị ta chọt vào, đột nhiên ngúng nguẩy cực kỳ vui vẻ.
Ta bị hù cho giật thót, sẩy tay vứt đóa hoa xuống đất.
“Kết hôn, kết hôn, xin kết hôn với ta đi mà!”
Cánh sen vó ngựa kiên cường la hét ngúng nguẩy thêm mấy cái, sau đó xụi lơ bất động.
“Hoa này tên là “Cuồng kết hôn”.”
Tễ Lam nhìn bản mặt nghẹn họng chết trân của ta, bỗng nhiên bật cười, rồi đưa qua tiếp một giống thực vật na ná như cúc Ba Tư màu ngọc bích: “Ngươi sờ nó nữa xem.”
Lúc này ta đã có kinh nghiệm, chầm chậm chọc ngón tay vào nhị hoa, đầu ngón tay vừa có cảm giác mềm mềm, đã nghe một tiếng rú bắn ra từ giữa cánh hoa như mắc chứng tâm thần phân liệt:
“Ly hôn, ly hôn! Bà đây muốn ly hôn với ngươi!”
Cánh hoa run bần bật, gào rú xé ruột xé gan, khiến người ta ngổn ngang trong gió.
“Ta biết rồi! Tên hoa này bảo đảm là ‘Cuồng ly hôn’, đúng không?”
Tễ Lam còn chưa mở miệng ta đã hăm hở thể hiện trí khôn. Danh hiệu nữ thanh tiên tao nhã học thức cao không phải tự dưng mà có đâu, ít nhất cũng biết suy một ra ba đấy nhé.
“Không.” Vậy mà Tễ Lam lại chậm rãi lắc đầu: “Hoa này tên là —- “Bà đây gặp đồ phản bội.”
Cuối cùng ta đã tan vỡ triệt để, hai hàng lệ đong đưa trên gò má. Từ khi đến Yêu giới, ta mới phát hiện bản thân luôn không ngừng phát triển về hướng sụp đổ hình tượng, thật quá mức bi kịch mà!
“Ai đặt tên này cho nó vậy hả?!” Dưới cơn thẹn quá hóa giận, ta vứt phăng “Bà đây gặp đồ phản bội” xuống đất, dành cho kẻ đặt tên lời khiển trách nghiêm khắc: “Quá khó nghe, quá khó đọc, quá nhà quê!”
Lẽ ra ta còn muốn chửi thêm nhiều tính từ đặc sắc khác, nhưng vì ngại nguyên tắc thanh lịch của nữ thanh tiên, nên không thể làm hơn được.
“… Có lẽ là một nữ tử, sau đó không biết sao lại lan ra rộng ra.”
Tễ Lam nhìn cái dáng lầu bầu phẫn uất của ta, cười tới nỗi mỗi miếng vảy trên người đều mở ra: “Nhưng giờ xem ra, đây là nhân vật đầu óc nhanh nhạy có tài nhìn xa trông rộng.”
Lòng tự ái kẹo bông của ta không chịu nổi sự đả kích này, lẳng lặng rụt cổ lại, nhủ bụng hay là hóa thành một sợi dây rồi bay đi thôi!
Đúng lúc này một cành liễu màu bạc lặng lẽ xuất hiện trước mặt ta.
“Ngươi sờ thêm cái này đi.” Tiếng nói bên tai không hề chứa vẻ bỡn cợt, mà là dịu dàng an ủi: “Sẽ có điều ngạc nhiên.”
Ta miễn cưỡng thò ngón trỏ ra chọc bừa lên lá liễu, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, một loại âm thanh mà ta chưa từng nghe qua, giống như tiếng giọt nước mưa gõ vào chuông bạc, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật là thanh thúy.
Vừa mừng vừa sợ, ta lập tức nghiêng bàn tay miết nhẹ dọc theo cành liễu, tiếng đinh đinh đang đang lại vang lên thánh thót, hệt như âm thanh thiên nhiên đến từ ngàn xưa, bước qua hồng trần sôi sục, khuấy động cõi lòng vạn vật.
“Đây là cây Mộng Linh(*).” Giọng trầm thấp của Tễ Lam vang lên: “Chỉ buổi tối mới có thể phát ra âm thanh, âm sắc đẹp như ảo mộng, cho nên mới được gọi là Mộng Linh.”
(*) Chuông mộng.
Ta lơ mơ ngẩng đầu, hóa ra mặt trời đã xuống núi từ lúc nào không hay, lúc này Cảnh Thái cốc trông giống hệt một vườn hoa lấp lánh rộng thênh thang. Cây Mộng Linh màu bạc rũ xuống dải lụa thật dài, ôm ấp hòa quyện vào nhau trong gió đêm, hoa Lưu Ly ngũ sắc run khẽ trong gió nhẹ, tỏa ra hơi thở thơm ngát nức lòng người. Dõi mắt ra xa, bạt ngàn núi đồi chìm trong ráng chiều đỏ rực, hòa với từng nốt hòa âm mê hoặc của Mộng Linh, lộng lẫy tột cùng, mà cũng rực rỡ tột cùng.
“… Đẹp quá.”
Ta ngơ ngác nhìn cảnh đẹp huyền ảo khôn cùng này, không dằn được tiếng cảm thán phát ra từ đáy lòng.
Hoa cỏ Yêu giới siêu phàm thoát tục như vậy, thân là một cây Đậu Đũa, ta cảm thấy áp lực rất lớn.
“… Nếu có thể ở lại đây cả đời, thì không biết hạnh phúc bao nhiêu.”
Ta cứ như bị mê hoặc, thì thào một câu như vậy.
Tễ Lam không tiếp lời, chàng chỉ nhắm mắt lại nghe tiếng gió, mỉm cười mãn nguyện.