Edit: Yunchan
Tên ba mắt đáng chết, rốt cuộc không thèm biến ta về nguyên hình, lý do là “Bổn tọa thấy dáng vẻ ngươi bây giờ rất dễ thương.”
Ta đau lòng tới thoi thóp, thống khổ tới hấp hối, nhảy lên nhảy xuống, khóc la ăn vạ trong điện Linh Tiêu. Thế mà hắn vẫn ngồi ỳ trước bàn nhâm nhi ngọc tửu, khóe miệng còn cười cười.
Ầm ĩ lăn lộn, tận tới khi cổ họng ta muốn tắt không gào nổi nữa, nước mắt của một trăm năm vất vả lắm mới gom lại được cũng vắt khô hết một lần.
“Cũng đâu phải suốt đời không biến ngươi về lại.”
Nhị Lang Thần thấy ta xụi lơ không còn sức chống đối, bấy giờ mới thản nhiên thả ra một câu.
“Đồ ăn không hết có thể đóng gói về, bổn tọa tặng cho ngươi một cái túi Càn Khôn, được không?”
“Không được.” Ta lau nước mắt quả quyết cự tuyệt, nhăn mũi oán hận: “Trừ phi ngươi xóa bớt nợ cho ta.”
Nhị Lang Thần nhướng cao mày, có vẻ ngạc nhiên.
“À —- ngươi nói Kim Thu Quỳ à.” Hắn như mới sực nhớ tới, chân mày dần giãn ra, cuối cùng để lộ nụ cười thâm ý: “Có thể, có thể trừ cho ngươi phân nửa.”
“Ký tên xác nhận, không được chối cãi!”
Ta không ngờ mọi chuyện lại tiến triển suôn sẻ như vậy, trong lòng mừng húm, kích động tới mức xù hết cả lông.
Nhị Lang Thần không đáp, chỉ quan sát ta bằng ánh mắt thương xót, cứ như đang nói, người nghèo, thật đáng thương.
Do không biến về nguyên thân, nên khi màn đêm buông xuống ta cũng ngủ lại trên tháp quý phi trong điện Linh Tiêu, cách giường ngủ của Nhị Lang Thần chỉ chừng mấy bước.
Ta không sợ, cũng chẳng căng thẳng tẹo nào. Tuy nói tiên nhân nam nữ khác biệt, nhưng hiện nay ta đang trong hình dạng chó Bắc Kinh, Ba Mắt thì lại thích nam nhân, thành thử dù buổi tối ngủ ngay cạnh hắn, lòng ta cũng không rung động nổi.
À nhầm nhầm, vẫn còn phản ứng —- nói nào ngay nhìn mặt hắn, ta cũng sẽ buồn nôn tới mất ngủ.
Chẳng qua là mầm Đậu Đũa ta tuy quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng, thế nhưng vẫn có người không vừa mắt ta.
Đó là tiên tỳ Lục Dụ của Nhị Lang Thần.
Nói lại thì Lục Dụ vốn chỉ coi ta là chó hoang Nhị Lang Thần nhặt về, lúc mới gặp đối xử với ta hiền hòa thân thiết, mặt mày hiền lành, ánh mắt thân thiện, tựa như Quan Thế Âm tại thế phổ độ chúng sinh.
“Cún con thông minh quá.” Lục Dụ vừa thấy ta đã ôm chầm lấy, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn dán lên hai má ta, giọng mềm tới mức chảy nước: “Cục cưng, cưng lẻ loi một mình sợ lắm đúng không, hay là sau này ở chung với tỷ đi, được không?”
Vừa nói vừa lén liếc liếc Nhị Lang Thần.
Ta thấy có nữ tiên quyến rũ chủ động lấy lòng mình, mặc dù nhan sắc thua Phương chủ, nhưng trong lòng cũng lâng lâng bay bổng.
Nhị Lang Thần chẳng buồn cho ý kiến, đặt cây bút trong tay xuống, rồi vứt cuộn giấy trên bàn về phía ta: “Đây, ký tên, đồng ý, như ngươi muốn.”
Ta nhảy tót ra khỏi cái ôm của Lục Dụ, cẩn thận tha giấy trừ nợ về tháp quý phi, sau đó dùng cái gối đè chặt lên.
“Chân quân không được hối hận đâu.”
Giấu bằng chứng xong, tảng đá to trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống phân nửa, kiềm lòng không nổi nhe răng cười.
“Có thời gian lo cho mấy thứ này, thì sao không ăn nhiều chút đi?” Nhị Lang Thần lắc đầu, nhón một chiếc bánh nguyệt quế trong đĩa kề lên mép ta: “Chẳng phải mới đó ngươi còn khóc lóc kể lể, nhìn nhiều ăn ít, tim gan ruột đều muốn bể nát hết sao?”
Ta vô thức cắn miếng bánh, vừa nhai nhóp nhép vừa lúng búng phản bác: “Chẳng phải tiểu tiên sợ chân quân nói mà không giữ lời sao…”
Xoảng!
Âm thanh như vật nặng rơi xuống đất đột nhiên vang lên, ta hiếu kỳ ngoảnh đầu nhìn, thì thấy chiếc đĩa sứ trong tay Lục Dụ chẳng biết sao lại rơi xuống đất, bể thành mấy mảnh.
“Ngươi, ngươi là tiên tử?”
Sắc mặt cô trắng bệch, lia dọc từ trên xuống dưới ta bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ.
“Phải phải.” Ta nuốt trọn cả cái bánh vào miệng, ngoắc ngoắc đuôi nịnh nọt: “Ta là Giang Đậu tiên của Phương Thảo môn, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ là tiên gì vậy?”
“Cô ấy sinh ra đã là tiên, không cần tu luyện.” Nhị Lang Thần vỗ vỗ đầu ta, giọng mang theo ba phần lười biếng: “Lục Dụ đã theo ta mấy trăm năm rồi.”
Trong lòng ta nhất thời cực kỳ hâm mộ —– ai chẳng biết tiên bẩm sinh là loại tiên cao cấp nhất chứ? Cái tên Ba Mắt dung tục này lại có một tiên tỳ thân phận cao quý cỡ này! Phải chém, đáng bị chém!
Nhưng mà Lục Dụ tiên tử lại không có vẻ phấn chấn lắm. Cô vẫn lẳng lặng nhìn ta, tia sáng quái dị trong mắt ngày một mạnh mẽ, sắc mặt trở nên xanh um hệt như y phục trên người.
Nhị Lang Thần dùng xong bữa thì qua phòng thu chi kiểm tra sổ sách, ta thấy vẫn chưa ăn đủ, nên dứt khoát nhảy thẳng lên bàn ăn hùng hục.
“Không biết xấu hổ!”
Đang ăn say sưa, ta chợt nghe phía sau vọng tới một giọng khe khẽ.
Ta tưởng là mình bị ảo thính bèn ngoái đầu xác thực, thấy Lục Dụ đeo sắc mặt nặng nề đứng ở cửa, hai mắt bén ngót hệt như đao nhọn.
“Không biết xấu hổ!”
Cô lặp lại lần nữa, lần này giọng phát ra lớn hơn rất nhiều, nhấn rõ từng từ, phát âm chính xác: “Để cầu xin chân quân thích mình, thậm chí tới chó giữ nhà ngươi cũng tình nguyện làm sao?”
Ta há hốc mồm ngỡ ngàng, nửa miếng bánh quy xốp đang ngậm trọng miêng rớt xuống.
Lục Dụ chán ghét ra mặt, cười lạnh một tiếng, sau đó quay ngoắc người, vạt áo mang theo làn gió thơm ngát biến mất ngoài cửa.
.
Đêm khuya trong điện Linh Tiêu, im ắng tĩnh lặng, gió đêm thổi qua lay nhẹ song cửa sổ.
Tiên nhân trẻ tuổi gối đầu lên sóng cả, mỉm cười ngọt ngào trong cơn mơ.
Gió mát đưa thơ, trăng thu khôn cùng, trên tháp quý phi xông hương an thần thoang thoảng, lẽ ra là một đêm say giấc hiếm có.
Vậy mà mầm đậu đũa ta lại mất ngủ.
Do uống nhiều trà quá à? Hay là uống nhiều cà phê? Cuối cùng ta không thể không thừa nhận, thật ra là do câu nói trước khi bỏ đi của Lục Dụ như kim châm đâm vào trái tim mềm mại của ta.
Cô ấy ghét ta, ta bị mỹ nhân ghét.
Ta thật lòng cảm thấy rất tổn thương.
Sau khi lăn lộn lần thứ chín mươi chín trên tháp quý phi, rốt cuộc ta quyết định làm nhân dân vùng lên, không muốn làm nô ɭệ nữa, nhổm người ngồi dậy.
“Tiểu Giang Đậu không ngủ được sao?”
Đúng lúc này trong phòng vọng ra tiếng đùa cợt trầm thấp.
Ta nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Nhị Lang Thần đang chống khuỷu tay tựa hờ trên giường, mắt cong thành vầng trăng non, vô cùng tỉnh táo.
“Không phải chân quân cũng mất ngủ à?” Ta thở dài cảm thán: “Hay là chúng ta cùng nhau tâm sự chuyện nhân sinh, bàn về lý tưởng tương lai đi.”
Ta muốn nhân cơ hội này bàn với hắn chuyện hoa Chân Tâm.
“… Đến đây.”
Một lúc sau, rốt cuộc Nhị Lang Thần cũng thỏa hiệp, ngoắc ta lại.
Ta chạy vội xuống tháp quý phi, nhảy tót lên gối hắn.
“Tiểu Giang Đậu.” Có một bàn tay ấm áp phủ xuống, vuốt từng sợi lông dài trên người ta: “Lẽ nào ngươi không có tâm đề phòng giữa nam và nữ sao?”
Ta lười trả lời, chỉ thoải mái nheo mắt lại, trong miệng khe khẽ nức nở.
Đề phòng gì? Tại sao phải đề phòng? Thân là một con cún, được người ta vuốt lông là một loại hưởng thụ sinh lý. Hơn nữa Ba Mắt trong lòng ta căn bản không phải tiên quân, mà là một con cóc, sao có thể đánh đồng với thiên nga xuất trần thoát tục như ta chứ? Bị hắn sờ, so với sư tỷ đồng môn sờ cũng chẳng có gì khác nhau.
Nghĩ vậy, ta dứt khoát gập gối nằm lỳ trên giường, lỗ tai cũng cụp xuống thoải mái.
“Coi mình là chó thật sao hả?!”
Giọng Nhị Lang Thần đột ngột vυ"t cao, rất có khí thế mưa gió sắp ập tới.
Tên thô tục buồn vui thất thường này, không phải ngươi nói ta biến thành cún khá dễ thương sao?
Ta vừa nghĩ đã ấm ức, tiu nghỉu mở mắt ra, chống bốn cái chân ngắn, đuôi vểnh lên thật cao: “Chân quân đại nhân đừng tức giận, chẳng qua tiểu tiên cảm thấy giường của chân quân rất mềm rất thơm, cho nên kìm lòng không nổi thể nghiệm tý thôi mà.”
“Hừ!” Nhị Lang Thần ngửa cằm lên cao, lỗ mũi lại bắt đầu phun hơi.
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, vô tình trông thấy trên nóc giường là một màn trời nhung tơ cực lớn, nhất thời kinh ngạc tới ngây người.
Á á á á, cung điện Linh Tiêu có là gì đâu! Cùng lắm chỉ là đồ trang trí nghệ thuật thông thường thôi! Tấm màn này mới là tinh hoa sắc sảo trong truyền thuyết khiến người ta nghẹt thở!
Trên chiếc màn nhung tơ tráng lệ màu mực điểm xuyết chi chít đủ loại châu báu đẳng cấp. Mấy nghìn viên kim cương rắc thành ngân hà, uốn lượn kéo dài ngay giữa tấm màn vải. Màu đỏ của sao hỏa, màu vàng của sao thổ, màu lam của sao Thiên Vương, hơn mười viên tinh cầu thuần sắc trải rộng trong màn đêm vắng vẻ. Bụi sao mênh mông, sao băng lấp lánh, cảnh tượng thần thánh hệt như ảo mộng, thậm chí có cả vòng xoáy ánh tím chứa đầy ma lực… Tất cả đều được thể hiện vừa phải, thoát tục khó bì, mỹ lệ tới rúng động lòng người, đủ cho người ta hiểu rằng vẻ đẹp ở ngoài thế gian không phải chỉ là một hạt bụi bé nhỏ tăm tối —– mà là một vũ trụ bỏ túi hợp thành từ bảo thạch!!!
Cạch, xoảng!
Cằm ta rớt cạch xuống đất, bể nát bấy, muốn nhặt lại cũng không đủ.
“Đẹp không?”
Bên tại vang lên giọng cười hả hê của Nhị Lang Thần.
Ta ngẩn ngơ, hoàn toàn mất hết khả năng ngôn ngữ.
Hùng vĩ như vậy, khiến lòng người run sợ như vậy, thế giới ngập đầy sức quyến rũ không biên giới đó tựa như cái hang đen ngòm hút ta vào sâu bên trong, ta cam tâm tình nguyện chết chìm trong bầu trời sao bát ngát mờ ảo, mãi mãi cũng chẳng cần tỉnh lại.
“Trúng ma chướng rồi sao?”
Có người vỗ “Bộp” vào lưng, ta giật mình bừng tỉnh như cách cả một đời, kêu ra tiếng.
“Không tới nỗi ngốc ra như vậy chứ?” Cái mặt cười to đùng của Nhị Lang Thần xuất hiện trước mặt ta: “Tiểu tiên của Phương Thảo môn cũng quá mất tiền đồ rồi.”
Ta còn đang đắm chìm trong bầu trời kim cương không tài nào kiềm chế, ngực phập phồng, tim cơ hồ muốn nhảy ra tới nơi.
“Từ trước tới giờ tiểu, tiểu tiên chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy.” Cất giọng đứt quãng, ta phải thu hết sức lực mới có thể dằn nén được cơn xúc động của mình: “Thật đẹp, quá không chân thật…”
Nụ cười của Nhị Lang Thần nhạt đi, cũng tối dần đi.
“Có lẽ ngoài ta ra, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy bầu trời sao kim cương này.” Hắn nghiêng đầu nhìn tấm màn, ánh mắt sâu thẳm: “Cứ tưởng rằng sẽ không còn ai nhìn thấy nữa…”
Hắn chợt xoay cổ lại, trừng mắt nhìn ta: “Không ngờ ngươi lại là nữ nhân đầu tiên bò lên chiếc giường này!”
Ta cơ hồ nghe thấy tiếng mài răng ken két trong miệng hắn.
“À.” Ta rộng lượng đáp đại một tiếng, thật lòng không nghĩ chuyện này có gì nghiêm trọng —- nói lại thì Ba Mắt chỉ quan tâm nam nhân nào bò lên cái giường này đầu tiên thôi, không phải sao?
Đúng lúc này tia sáng trắng chợt lóe lên trong mắt Nhị Lang Thần, chưởng phong ập tới, ngũ chỉ sơn sắp đè lên đầu ta.
“Mẹ ơi! Ngươi lại muốn đánh ngất ta nữa!” Ta hét lên một tiếng, nhanh tay lẹ mắt lăn vào trong giường: “Đừng hở tý là lấy bạo lực ra uy hϊếp có được không hả?!”
Có lẽ ngũ chỉ sơn bị tiếng hét anh minh thần võ của ta dọa sợ, cả buổi trời vẫn không đè xuống.
Vì vậy ta vui vẻ bỏ móng ra khỏi mặt, lại chợt phát hiện mình vừa lăn vào một vòm ngực ấm áp cường tráng.
“Chân quân, vóc dáng không tệ.”
Ta dùng móng vuốt gõ gõ cơ ngực to lớn trước mắt, bình luận với giọng điệu thưởng thức nghệ thuật đơn thuần.
“Ngươi…” Ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai mắt Nhị Lang Thần càng lúc càng tối tăm, dường như gom hết mây đen sấm sét trong phạm vi trăm dặm.
Ta vội vàng rút móng về.
“Chân quân nè, ngài có nhiều tiền như vậy, có phải vì ngài rất thích tiền không? Chi bằng dạy cho tiểu tiên làm sao để phát tài đi?”
Hảo hán không ngại thua thiệt trước mắt, ta thông minh đánh lạc hướng câu chuyện.
“… Ta không thích tiền.” Nhị Lang Thần tức giận lui lại một chút, thu bàn tay lại đổi sang làm gối, trên mặt có đôi nét uể oải khó hiểu.
“Không thích tiền?” Ta giật mình, còn giật mình hơn lúc nghe hắn nói mình thích Thiên Thanh nữa —– tên nhà giàu mới nổi này sao lại không thích tiền chứ?
“Ta không thích tiền, ta chỉ thích thứ có thể đổi được bằng tiền.” Nhị Lang Thần nhìn màn trời trên đầu, dường như có hơi thất thần: “Ai lại thích những thứ vô tri vô nghĩa đó chứ? Thứ mà người đời yêu thích, chẳng qua là tâm nguyện có thể dùng tiền để thực hiện.”
Ta gật đầu tới tấp, hiểu rõ cách nhìn này của Ba Mắt. Những thứ này, ban đầu là thích, nhưng cuối cùng lại dần trở thành công cụ.
“Chân quân đại nhân rốt cuộc muốn thứ gì?” Ta mê mẩn nhìn lên màn trời lấp lánh.
Tại sao ngươi lại sưu tập nhiều kỳ trân dị bảo xinh đẹp thế này?
“… Muốn thứ đẹp nhất tốt nhất, chỉ muốn thứ đẹp nhất tốt nhất…” Tiếc là Nhị Lang Thần không đáp thẳng câu hỏi của ta, hai mắt hắn trống rỗng, mặt dại ra, rõ ràng đã đắm chìm trong thế giới của mình, suy nghĩ bay lên chín tầng mây rồi.
Đẹp nhất tốt nhất —– chẳng lẽ muốn nói Thiên Thanh sao?
Óc lóe sáng, ta lập tức bừng tỉnh.
Phải rồi, chính xác là vậy! Nhị Lang Thần sưu tập nhiều bảo bối như vậy, nhất định là để quyến rũ người đẹp nhất trong lòng hắn.
Lắc đầu thở dài, ta thật tình cảm thấy đoạn tình yêu ngang trái này không khả quan chút nào.
“Đó là tình yêu vô vọng.”
Trong trời đêm lành lạnh bất chợt vang lên một giọng nữ, tựa như sao băng lướt qua, nổ tung trên mặt đất, bắn lên bụi bặm mịt mù.
Ôi chao! Ta không khớp nổi cái miệng, bất tri bất giác nói toạc ra lời thật lòng rồi.
Vừa dứt lời, ta cảm giác cổ họng mình như bị dùi đâm đau nhói, hàn khí dầy đặc chảy ra khắp lục phủ ngũ tạng, lan tràn thần tốc tới mỗi đường kinh mạch. Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên tối tăm, toàn bộ đều mờ mịt, ngoại trừ một đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn.
“Á á!” Ta co quắp tứ chi lăn qua lộn lại, cuối cùng không chịu đựng được nữa, trong khớp hàm cắn chặt bật ra tiếng khóc —- đây đúng là nỗi đau rút gân lột da, mổ bụng khoét xương!
Màn sương đen bỗng nhiên tản đi, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất.
Ta run lẩy bẩy mở hai mắt đẫm lệ ra, phát hiện trước mắt là vạt áo màu mực quen thuộc, cùng ngón tay ngọc trắng mịn chống lên l*иg ngực.
Không biết sao ta đã biến về nguyên hình, nhưng lại ở trong một tư thế cực kỳ mờ ám, ta và Nhị Lang Thần ôm nhau, kề sát vào cùng một chỗ.
Nhị Lang Thần cúi đầu im lặng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt độc một vẻ mơ màng.
Ở giữa trán hắn cẩn một chấm đỏ nho nhỏ, tựa như than nóng chưa cháy hết vẫn còn bắn lên lách tách, nhấp nháy từng hồi