Editor:Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu
“Ly, ngươi cần gì phải… làm vậy… ta…” Lưu vọt tới bên cạnh Ly, khổ sở mà ôm lấy hắn, nước mắt không kiềm chế được mà rơi đầy xuống mặt Ly.
Nhẹ nhàng đẩy Lưu ra, Ly nói:
” Chúng ta… từ khi tách ra…. đã biết…. sẽ có kết cục…. như thế này….. Ngươi vĩnh viễn….là tộc trưởng…. cao cao tại thượng…. còn ta…. chỉ là tiện… tiện nô… ti tiện… hèn mọn…. Chỉ ….cần…. ngươi nói…. ta là phản nghịch…. tội đáng chết….. thì ta…. sẽ chết….”
Ly ngẩng đầu nhìn Lưu mỉm cười:
” Nhưng…. cảm ơn ngươi…. buổi tối hôm đó…. ngươi đã cùng… ta ngủ…. Ta đã tưởng rằng…. đó chỉ là…. là một giấc mộng…. không bao giờ….. thực hiện được….. Ta…. ta…. rất hạnh phúc….”
“Ly!”
” Nếu đã định tội ta…. thì hãy gϊếŧ ta…. Cho dù…. lần này ngươi muốn…. tha cho ta… Nhưng rồi…. sẽ có ngày…. ngươi lại hối hận….”
” Đừng nói nữa, Ly, Ly, ta cầu xin ngươi, đừng nói nữa.”
Trái tim của Lưu như bị từng chữ từng chữ đâm vào, nhưng thân là tộc trưởng, hắn lại không thể tha cho Ly.
” Ta…. đây là … trách nhiệm của ta….”
“Ngươi…. đã không còn… tin ta… nữa….”
” Xin lỗi… Ly…. ta….” Lưu xấu hổ quay mặt ra chỗ khác không nói được câu nào.
” Muốn gϊếŧ ta…. thì ra tay đi…. khụ khụ khụ….” Ly chứng kiến Lưu như vậy, hắn đã tâm tàn ý lạnh, không khỏi phẫn hận mà kêu lên.
” Báo~~~” Thủ vệ đột nhiên hớt hải chạy tới, ” Ở chân núi phát hiện quân đội của Nhân tộc, bọn chúng đã bao vây chúng ta, còn phái ba đội dò đường lên núi.”
“Cái gì?” Lưu kinh hãi bật mình đứng dậy, hét lớn:
” Mọi người chuẩn bị đối phó địch, tất cả người già trẻ em trốn hết vào trong hầm…. Về phần ngươi…. thật không ngờ ngươi đã nhanh truyền tin tức cho bọn Nhân tộc, xem ra các ngươi sớm đã có chuẩn bị, tốt nhất ngươi nên cầu khẩn toàn bộ chúng ta bị gϊếŧ hết, nếu không…. ta sẽ dùng hình phạt tàn khốc nhất mà hành hạ ngươi đến chết. Ta có mắt như mù, thiếu chút nữa đã bị bộ dáng đáng thương của ngươi lừa bịp…. Phi!”
Lưu đá một cước tàn nhẫn vào thân thể gầy yếu của Ly rồi xoay người rời đi. Một cước này mang thật sâu oán hận của Lưu, Ly bị đá nằm ngã xuống đất nôn máu không ngừng.
” Ha ha ha…. đá giỏi quá…. khụ khụ…. đá chết ta… là tốt nhất….. khụ khụ khụ…. không biết….. cha me…. dưới suối vàng…..có biết…. ta trong sạch không…. ha ha… chắc Lưu…. sẽ không…. cho ta….. nhìn thấy bọn họ….” Ly tự nhủ, ” Dù sao…. ta cũng…. dơ bẩn như…. thế này….”
“Ha ha, thật đáng thương!” Bích Ấn đi tới trước mặt Ly. ” Bị chính ca ca ruột thịt hiểu lầm, chắc rất đau đớn a~, ta sẽ gϊếŧ Lưu giúp ngươi báo thù. Ha ha.”
” Cái gì…? Thì ra là… ngươi…” Ly thầm nghĩ không ổn, lấy năng lực của Bích Ấn, thừa sức gϊếŧ sạch mọi người, hơn nữa, nếu Bích Ấn vốn là phản đồ, vậy thì Tỳ Ấn cũng chẳng phải dạng người tốt gì.
” Ta không phải là phản đồ của bọn Xích tộc các ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta căn bản là Nhân tộc, nhìn thấy không? Là người đó.”
Bích Ấn giải trừ pháp thuật nguỵ trang của mình, vốn là một pháp sư Nhân tộc khoảng 30 tuổi.
“Tỳ Ấn là sư đệ của ta, cũng là Nhân tộc, ha ha, một đám tiện nô yếu ớt mà cũng dám vọng tưởng đấu với chúng ta, các ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng các ngươi ở dưới thân chúng ta ân ân a a rêи ɾỉ sao? Hay là nhờ cái kim hoàn hộ thể. Đúng là không biết tự lượng sức.”
Bích Ấn lại đạp vài cái vào người Ly rồi thoả mãn nói tiếp: ” Chờ ta đi giải quyết cái lũ già trẻ lớn bé dưới hầm kia… rồi sẽ trở lại hầu hạ người.”
Bích Ấn nói xong liền hướng hầm đi đến, Ly liều mạng nắm lấy áo hắn, lại bị Bích Ấn một cước đá bay ra ngoài.
“Ầm!” Cửa hầm bị bật tung ra, Bích Ấn nhảy vào trong.
“Ta đến…. tiễn mọi người lên đường. Ha ha.” Bích Ấn tươi cười khinh miệt, quả cầu ánh sáng dần hình thành trong lòng bàn tay hắn, ” Đi chết đi.”
” Bịch.” Quả cầu ánh sáng bắn trúng vào một người, người đó chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi bị hất bay ra đằng sau, đập mạnh vào vách núi, máu từ trong miệng điên cuồng phun ra.
“Ly? Ha ha, chỉ bằng ngươi mà cũng đến phá hư chuyện tốt của ta.” Bích Ấn giận dữ đi tới, đứng trước mặt Ly.
Cuối cùng tất cả già trẻ Xích tộc đều hiểu được, vội vàng xông lên, quây quanh bảo vệ Ly.
” Hắn là phản đồ mà…. sao lại bảo vệ hắn hả? Ha ha ha ha….” Bích Ấn mỉa mai cười ha ha.
” Đó là do ngươi giở trò.”
“Ta…. ta đâu có làm gì. Ha ha, chính là các ngươi quá ngu, sao lại trách ta.” Bích Ấn ra vẻ vô tội nói.
” Ta sẽ không cho ngươi… đả thương đến bọn họ….” Mặc dù vết thương đầy người, nhưng ánh mắt Ly vẫn vô cùng kiên định.
” Tiện nhân, chỉ bằng ngươi?” Bích Ấn cười lạnh, ” Để ta xem ngươi có bản lãnh gì.”
Bích Ấn vừa nói vừa vung tay làm phép khiến tất cả mọi người đều đứng yên bất động.
” Ngươi….” Ly liều mạng cố gắng động đậy, nhưng….
“Đến đi, ta xem ngươi bảo vệ bọn tiện nô mưu đồ tạo phản như thế nào. Ha ha ha. Đến đi!”
Bích Ấn chợt quát lên một tiếng, tiện tay tóm cổ một hài tử Xích tộc.
“Buông hắn ra….” Ly nghĩ muốn xông lên nhưng định thân thuật của Bích Ấn làm hắn không thể động đậy được chút nào.
” Buông ra? Tốt thôi.” Bích Ấn nâng cao hài tử lên, rồi tàn nhẫn ném xuống mặt đất, bổ một cước vào giữa đầu hài tử.
[Răng rắc] tiếng đầu khớp xương vỡ vụn vang lên.
“A!.” Hài tử chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
“Không~~~ ” Cả Ly cùng cha mẹ hài tử đều hét lên đau đớn.