Chương 7: Địa vị của cô còn chẳng bằng người hầu

Lâm Thiển Tiếu tức giận đến mức hai má phồng lên như bé cá nóc.

Cô đường đường là công chúa trên Thiên giới, tự nhiên xuyên thành một nhân vật nữ phụ đoản mệnh. Vô duyên vô cớ có thêm một ông chồng là nhân vật phản diện, đã khiến cô đủ ấm ức. Bây giờ lại bị người ta hắt nước bẩn là đồ lả lơi ong bướm.

Việc nguyên chủ làm ra, có liên quan gì đến cô đâu! Cô mới chỉ là một cô bé thôi mà!

“Tôi, không, có, ngoại, tình.”

Đám người giúp việc còn đang sững sờ, Lâm Thiển Tiếu lại nói thêm lần nữa, rõ ràng từng câu từng chữ.

Lâm Thiển Tiếu làm ra một dáng vẻ mà cô tự cho là rất đáng sợ, mắt hạnh trừng lên giống như lão đại. Nhưng ở trong mắt người giúp việc thì lại là, phu nhân hôm nay có chút đáng yêu, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Có chút đáng yêu a ~

“Có chuyện gì thế phu nhân?” Bà Hứa từ xa đến gần hỏi.

Đám người giúp việc thấy bà Hứa lại gần thì bắt đầu lộ ra sự lo lắng.

Các cô không sợ chọc giận phu nhân. Ai mà chẳng biết chủ tịch Giang chỉ coi phu nhân như đồ trang trí trong nhà.

Nhưng các cô lại không dám động đến bà Hứa.

Tuy rằng bà Hứa cũng là người giúp việc giống các cô, nhưng chồng bà chính là quản gia của biệt thự này, là người quản lý việc thưởng phạt của họ.

Đám người cứ ú ớ, mãi mà chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Lâm Thiển Tiếu thì giống như bóng cao su bị xì hơi, xẹp lép.

Cách đối xử khác nhau rõ ràng như vậy, cô lại không phải là đồ ngốc, sao có thể không cảm thấy được.

Bây giờ, cô đã không còn là công chúa của Tiên giới, cô chỉ là một nữ phụ chết sớm không đáng quan tâm. Địa vị của cô còn thấp hơn cả người hầu nhà họ Giang.

Lâm Thiển Tiếu buồn bã, ỉu xìu đi lên phòng ngủ, lặng người một hồi lâu. Cho đến khi bà Hứa đi lên gọi cô xuống ăn cơm.

Tối hôm qua, Lâm Thiển Tiếu đã đi ngủ với chiếc bụng đói. Nên bây giờ cô có cảm giác như lưng với ngực của mình đang dính vào nhau. Tuy vậy nhưng cô vẫn có khúc mắc với người chống phản diện của mình

“Giang Chất đâu rồi?”

“Tiên sinh không ở nhà.”

Đôi mắt của Lâm Thiển Tiếu sáng lên, tốc độ đi xuống tầng cũng nhanh hơn trước: “Thế khi nào anh ấy mới về nhà?”

Lúc Lâm Thiển Tiếu cười rộ lên, trông cô rất xinh đẹp, đôi mắt cong cong, trong mắt có một vài tia sáng mở hồ, hai má hồng cũng hiện lên lúm đồng tiền hơi mờ.

Bà Hứa bị gương mặt tươi cười của Lâm Thiển Tiếu làm cho ngỡ ngàng. Bác khựng lại hai giây mới trả lời: “Tiên sinh rất bận.”

“Thường sẽ không về nhà.”

Bà lại bổ sung tiếp.

Tình thần của Lâm Thiển Tiếu bây giờ cực tốt.

Mặc kệ những người giúp việc luôn tìm cách xa lánh mình, dù sao cô cũng không thật sự muốn làm phu nhân của Giang Chất. Chỉ cần chờ đến khi tình trạng cơ thể của mẹ chồng chuyển biến tốt đẹp một chút, thì cô sẽ tìm cơ hội ly hôn với Giang Chất, sau đó…

Lâm Thiển Tiếu vừa nhét bữa sáng vào miệng vừa nghĩ xem sau khi ly hôn, cô sẽ làm gì.

Nhà họ Ôn cũng không thật sự coi cô là tiểu thư chân chính, mà cô cũng không muốn có loại người thân mắt mù này.

Cô suy nghĩ nhiều đến mức cái đầu nhỏ muốn hỏng, Lâm Thiển Tiếu phát hiện, hình như trừ việc ăn, ngủ và tu luyện, thì cô cũng không làm gì nữa…

Tu luyện cũng không được.

Nơi này không những không có linh khí, kể cả có tu luyện được thì cô cũng không thể bế quan bỏ cơm.

Ở chỗ này, muốn sinh tồn thì phải kiếm tiền. Nếu muốn sống tốt thêm một chút thì phải kiếm nhiều tiền hơn.

“Bà Hứa à, cháu chỉ dựa vào việc ăn cơm với ngủ thì có thể kiếm ra tiền không?”

Lâm Thiển Tiếu cho rằng câu hỏi của mình rất nghiêm túc, nhưng cô lại có một khuôn mặt đẹp chỉ to bằng lòng bàn tay, mắt hạnh long lanh, hàng mi dài cong vυ"t. Ở trong mắt bà Hứa thì lại giống như một đứa trẻ ngây thơ.

“Phu nhân, trong lúc ăn cơm mà suy nghĩ nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến hương vị thức ăn.”

Hồi Lâm Thiển Tiếu làm công chúa ở Tiên giới, cô cũng không ăn nhiều lắm. Thứ nhất là do tu luyện nên không có ham muốn ăn uống. Thứ hai là do cô đã quen bị quản thúc cũng quen việc ăn ít uống ít.

Tuy rằng anh chồng phản diện không quan tâm đến cô, nhưng ở phương diện sinh hoạt thì lại không khắt khe tí nào.

Ví dụ như việc một mình cô ăn sáng thôi cũng đã có một bàn đồ ăn lớn.

Có vẻ là do chịu đói quá lâu nên cô chén một tí thì đã thấy no.

Nhìn đống đồ ăn thừa trên bàn lớn, trong lòng Lâm Thiển Tiếu sinh ra cảm giác tội lỗi.

“Cháu ăn cũng không nhiều, từ sau không cần chuẩn bị nhiều như vậy.”

Bà Hứa nghiêm chỉnh chỉ đạo người giúp việc dọn dẹp, bình tĩnh nói: “Dáng người của phu nhân rất đẹp, không cần giảm béo.”

Giảm béo?

Lâm Thiển Tiếu cúi đầu nhìn cơ thể mình, thảo nào mà cơ thể cô gầy trơ xương ra. Còn tưởng là tên phản diện không đối xử tốt với nguyên chủ, hoá ra là nguyên chủ cố tình không ăn cơm để giảm béo.

Nhưng mà cô cũng lười, không buồn giải thích.

Ăn cơm sáng xong thì Lâm Thiển Tiếu cảm thấy buồn chán, liền tìm điện thoại xem thì phát hiện đã hết pin. Chờ đến khi cô cắm sạc, điện thoại liền điên cuồng rung lên không ngừng.

Cuộc gọi nhỡ có hơn 100 cuộc.

Tin nhắn chưa đọc trên WeChat tận 999+.

Lâm Thiển Tiếu vừa vào Wechat liền dí vào khung tin nhắn với Bạch Song Song.

Cô nhớ khi nguyên chủ mới được đón về, đây chính là người bạn duy nhất đối tốt với nguyên chủ.

Bạch Song Song là con gái của bà Bạch - người giúp việc của nhân họ Ôn.

Sau khi sinh Bạch Song Song, bà Bạch mới đến nhà họ Ôn làm giúp việc. Sau này mẹ Ôn lại thấy bà là người trung thực thì giữ bà lại, để bà chăm sóc Ôn Dư.

Vì bà Bạch nên Bạch Song Song và Ôn Dư có quan hệ khá tốt.

Mãi cho đến khi Lâm Thiển Tiếu được tìm về vào hai năm trước.

Ôn Dư liên tục sử dụng các thủ đoạn kích động Lâm Thiển Tiếu, dùng kế ly gián quan hệ của người nhà họ Ôn với Lâm Thiển Tiếu. Mọi việc cô ta làm, Bạch Song Song đều xem thấy, dần dần cô cũng sinh ra vài phần thương hại và đồng cảm với Lâm Thiển Tiếu, về lâu về dài thì hai người cũng thành bạn bè.

Lúc trước, Lâm Thiển Tiếu định ký hợp đồng với cái công ty Huy Hoàng kia, Bạch Song Song đã cật lực phản đối.

Bạch Song Song không tán thành việc nguyên chủ tiến vào giới giải trí, thậm chí cũng không ngại nói thẳng với cô rằng đây là mưu kế của Ôn Dư. Cô ta muốn nguyên chủ lún sâu vào vũng bùn.

Nhưng nguyên chủ không chịu nghe, còn vì thế mà cãi nhau với Bạch Song Song, muốn tuyệt giao.

Trên thực tế hai người đã có một khoảng thời gian không liên lạc, nhưng khi Lâm Thiển Tiếu vừa gặp chuyện, Bạch Song Song cũng không giận nữa.

【 Thiển Tiếu, cậu đang ở đâu đấy? Xảy ra chuyện gì thế? Trả lời điện thoại của tớ đi! 】

【 Đừng làm việc gì ngu ngốc, dù xảy ra chuyện gì thì vẫn còn tớ mà. 】

Bạch Song Song đã gửi rất nhiều tin nhắn như vậy, cũng gọi đến hơn ba mươi mấy cuộc gọi. Cô có thể thấy được, cô ấy thật lòng quan tâm nguyên chủ.

Lâm Thiển Tiếu đang chuẩn bị gọi lại thì trên màn hình đã hiện lên cuộc gọi của Bạch Song Song.

“Alô.”

“Cậu ở đâu? Có việc gì không?”

Cô vừa mới mở miệng, còn chia kịp nói gì thì bên kia điện thoại đã truyền đến lời hỏi thăm gấp gáp của Bạch Song Song.

Lâm Thiển Tiếu hơi khựng lại, hốc mắt cũng cảm thấy chua xót.

Từ sau khi xuyên đến đây, cô ấy là người đầu tiên và cũng là người duy nhất để lộ ra sự quan tâm đối với cô.

Lâm Thiển Tiếu hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Tớ đang ở nhà, cũng không bị làm sao cả.”

Đầu bên kia của điện thoại, Bạch Song Song thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, làm tớ sợ

muốn chết, điện thoại cậu tắt máy cả đêm, tớ tưởng cậu gặp chuyện gì rồi.”

“À, là do điện thoại tớ hết pin.” Lâm Thiển Tiếu giải thích.

Tối hôm qua cô không ăn cơm, bị cơn đói hành hạ, chờ người giúp việc dọn xong phòng thì đi ngủ luôn.

Bạch Song Song vừa cẩn thận vừa ngập ngừng hỏi lại: “Vậy cậu… mấy bức ảnh ở trên

mạng… Cậu, cậu đã xin lỗi chủ tịch Giang chưa?”

Đôi lông mày tính tế của Lâm Thiển Tiếu nhíu lại: “Bức ảnh nào cơ?”

Bạch Song Song bị hỏi mà ngu luôn:…

Cả đêm qua, cô lo lắng không ngủ được, bạc mất mấy sợi tóc, cuối cùng thì chính chủ còn chẳng biết gì?

“ Cậu không biết tối qua mình lên hot search à?”

“Không biết luôn.”

Bình tĩnh thế?

Chẳng lẽ sau khi lăn lộn ở giới giải trí hai, ba năm thì tiến bộ hơn à?

Bạch Song Song nghe giọng nói tự nhiên của cô, sự lo lắng cũng vơi đi, liền hỏi hôm qua cô đã làm gì.

Lâm Thiển Tiếu cũng không ngốc, chỉ nói ngày hôm qua bị người đại diện cùng Lưu Hướng Minh lừa đến khách sạn. Cô đã đánh cho Lưu Hướng Minh một trận.

Bạch Song Song nghe vậy, thì hít một ngụm khí lạnh, “Giỏi ha, tớ còn không nhìn ra được cậu dám đánh người đấy. Nếu ngày trước, cậu cũng có khí thế như vậy, thì cũng không đến nỗi mà cha không thương, mẹ không yêu như bây giờ.”

Nhìn thì có vẻ như đang nói kháy cô, nhưng thật ra Bạch Song Song đang cảm thấy tủi thân và bất công thay cô.

Trong lòng Lâm Thiển Tiếu có một loại cảm xúc khó nói, buồn bã.