Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
La Khang An đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, ra dáng vẻ làm sao đầu óc ngươi chậm chạp như thế, trong lòng cũng đang nói thầm khó trách 300 năm còn chưa thể tốt nghiệp.
Đương nhiên, hắn đã biết chuyện 300 năm không cách nào tốt nghiệp nhưng vẫn không nói ra, sợ vị đang hợp tác với mình này sẽ mất mặt.
Thanh âm hắn lại hơi chút hạ thấp.
- Ngươi ngốc à, trực tiếp để thành vệ bảo hộ đương nhiên không có khả năng, chúng ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy, người ta chưa hẳn nguyện ý ngó ngàng gì đến ngươi.
- Bất quá thay đổi cách nói thì không còn giống với lúc trước. Ta báo án nói, có người đi theo ta, tựa như hung thủ gây án kia để mắt tới ta, không phải sao, bởi vì biết ta có quan hệ cùng việc đấu thầu Cự Linh Thần, có chút ít khả năng bị hung thủ để mắt tới, bên phía thành vệ lập tức phái người đến, mặc thường phục đi theo bảo hộ.
- Uẩn Hà lâu nhiều người như vậy còn không bắt được hung thủ, ta đoán chừng đây chỉ là bảo hộ trên mặt nổi, chắc còn có rất nhiều người bảo hộ trong bóng tối, mà hẳn là tùy thời có thể tiến đến số lớn nhân mã trợ giúp, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?
- Ngưu quỷ xà thần lộn xộn cái gì, ai có bản lĩnh đυ.ng đại gia đây thử một chút. Ta ban ngày có người đi theo hộ vệ, ban đêm có người đứng gác canh gác, ngủ càng an tâm hơn, có đoàn đội đỉnh cấp của thành Bất Khuyết bảo hộ, ta không có chút nào hoảng, vô cùng ổn định. Chúng ta kiếm miếng cơm ăn mà thôi, tính mạng của mình thì tự mình phải biết trân quý, không thể để cho người khác tai họa lung tung. Hắc hắc, bảo tiêu không tốn tiền, không dùng thì phí, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi đó.
Vứt ra cái ánh mắt "Ngươi hiểu chứ", lại vỗ vỗ Lâm Uyên bả vai, vừa đi đến chiếc xe, đưa lưng phất tay gặp lại về phía sau, mở cửa xe, chui vào chỗ ngồi kế tài xế.
Gia Cát Man nổ máy, nàng láy xe rời đi.
Những thành vệ mặc thường phục kia cũng lập tức chui vào trong xe, hai chiếc xe đi theo rời đi.
Lâm Uyên đứng lặng im tại nguyên chỗ đưa mắt nhìn, có chút cạn lời, phát hiện tên La Khang An này có đủ vô sỉ, có thể làm ra sự tình không biết xấu hổ, thế mà còn giảng một tràng đạo lý.
Bất quá ngẫm lại đúng thế, cái miệng La Khang An còn dám bôi bẩn ngay cả đệ nhất Chiến Thần Dương Chân của Tiên giới, nói hươu nói vượn đối với thành vệ thành Bất Khuyết thì chỉ là việc cỏn con, có cái gì không dám?
Bên cạnh một đầu đường ba lối rẽ bên ngoài tổng bộ Tần thị có mấy gian cửa hàng, mấy chiếc xe đang dừng ở bên ngoài cửa hàng.
Hai hán tử ngồi trong một chiếc xe trong đó, hình thể một gầy một vừa người, người gầy có khuôn mặt cương nghị, mặt người còn lại thì hơi lạnh.
Hai người đều tóc dài xõa vai, đều đội mũ, vành nón ép rất thấp, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hướng đến cửa tập đoàn Tần thị.
Người gầy tên Diêm Phù, tên còn lại gọi Hạng Đức Thành, hai người đều là Tiên giới Du Hiệp.
Cái gọi Du Hiệp, kỳ thật chính là tán tu không vào được tiên tịch của Tiên giới, là người trong đám tán tu tự xưng đại hiệp làm chút việc trừ bạo giúp yếu, hành hiệp trượng nghĩa, không muốn mọi người gọi mình là tán tu vì không quá êm tai nên gọi Du Hiệp, cũng tự nhận mình cao cấp hơn tán tu một chút.
Có người nhiều chuyện làm ra cái Du Hiệp bảng, bất quá hai người cũng không tên trên bảng nổi danh.
Tu vi của hai người đều đạt đến cảnh giới Thượng Tiên, cảm thấy mình không thể nổi danh trên bảng Du Hiệp chỉ bởi vì Tiên giới quản quá nghiêm, lại vì hai người không muốn làm ra chuyện gì vi phạm lương tâm, bởi vậy không có gặp được cơ hội thích hợp hiển lộ tài năng bản thân.
- Đi ra."
Hạng Đức Thành chợt nhắc nhở một tiếng.
Chỉ gặp trong những người Tần thị tan tầm bên kia có một người cưỡi một con lừa nhỏ đi ra…chính là Lâm Uyên.
Đợi Lâm Uyên đi qua ngã ba, khuôn mặt cương nghị - Diêm Phù bình tĩnh nói.
- Lần này, sau khi giải cứu con gái của Phan Khánh, chúng ta có thể rời xa khỏi nơi thị thị phi phi này mà sinh sống an bình cho thật tốt.
Hạng Đức Thành hắng giọng.
- Mỗi người 500 triệu, lại tùy tiện tìm một vài công việc ổn định, đời này hẳn đủ dùng.
Diêm Phù đang quan sát khoảng cách từ khi Lâm Uyên rời đi đột nhiên nói.
- Không sai biệt lắm, đuổi theo.
Hai người vì giải thưởng một tỷ châu kia mà tới, đã có tiền thưởng, lại có thể giải cứu người, là một việc không có gì thích hợp bằng.
Sau khi đi vào thành Bất Khuyết, chưa quen cuộc sống nơi đây, rất khó tìm được manh mối, nghĩ hết biện pháp cùng sau khi nghe ngóng một phen, họ để mắt tới Lâm Uyên, chuẩn bị lấy Lâm Uyên là nơi bắt đầu đột phá.
Họ thật sự rất muốn tìm Tần Đạo Biên và Tần Nghi, nhưng hộ vệ bên cạnh những người kia quá nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện liên lụy đến việc đấu thầu Cự Linh Thần, xét đến khía cạnh tương đối dễ dàng tới gần cộng thêm việc tu vi chẳng ra sao thì cũng chỉ có mỗi Lâm Uyên độc lai độc vãng này.
Hạng Đức Thành vừa nổ máy xe, ai ngờ trước trước sau sau có vài chiếc xe lần lượt khởi động, lần lượt đuổi theo hướng Lâm Uyên rời đi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, rất nhanh đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo...
Trên đường, Lâm Uyên vừa đi vừa hóng gió thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu một chút, kỳ thật sáng sớm nay, lúc hắn đi làm đã ý thức được có gì đó không bình thường, tựa hồ bị người theo dõi.
Chỉ vì phải đi làm, rồi cũng dần tỉnh táo lại sau khi nghe Trương Liệt Thần nói chuyện hôm qua, không đến bất đắc dĩ, không được dễ dàng xuất thủ.
Trên đường đi, lúc qua khu vực hoang vắng, hắn đề cao cảnh giác.
Chạy đến một con đường lớn, lưu lượng xe khá nhiều, khi xe chạy tới giao lộ, Lâm Uyên đột nhiên dừng lại, từ từ đưa tay vào túi lấy ra điện thoại di động.
Nhìn thấy một vài chiếc xe chạy qua mặt Lâm Uyên, Diêm Phù trong xe phía sau cũng nhắc nhở một tiếng.
- Người ở đây quá nhiều, ra tay không tốt, trực tiếp chạy qua.
Hạng Đức Thành không ngừng lại, trực tiếp lái xe chạy vượt qua Lâm Uyên.
Lâm Uyên hơi nghiêng đầu thấy được có hai người trong xe, tay đang loay hoay điện thoại cũng không buông xuống, suy nghĩ về một vài lời La Khang An nói, trong nội tâm có chút do dự, lo lắng làm thế thì sau này mình sẽ hành động bất tiện.
Nhưng cân nhắc đến lợi hại một hồi, Lâm Uyên vẫn gọi một mã số, điện thoại kết nối, nhanh miệng nói.
- Ta là Lâm Uyên của Tần thị, ta muốn báo án...
Sau khi để điện thoại di động xuống, Lâm Uyên đang ngay tại giao lộ chờ đợi, qua một hồi, điện thoại di động vang lên, nghe xong mới lần nữa cưỡi con lừa nhỏ xuất phát...
- Bọn hắn đều dừng lại.
Hạng Đức Thành lái xe quay đầu lại nhìn một cái rồi nói.
Lúc trước, những chiếc xe chạy trước bọn họ cũng lần lượt ngừng trên đường hoang vắng, Diêm Phù cũng chú ý thấy.
- Nhìn vị trí bọn hắn ngừng lại, chỉ sợ cùng mục đích với chúng ta, sợ rằng sắp động thủ.
Hạng Đức Thành.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Diêm Phù.
- Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hạng Đức Thành.
- Cao minh, nghe ngươi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước mới tìm một chỗ dừng xe, ẩn giấu chiếc xe xong thì cấp tốc trốn vào một bụi cỏ, một đường che dấu tung tích lặng lẽ quay trở về.
Thời điểm tiếp cận đến nơi nào đó, Diêm Phù đưa tay ngăn lại, Hạng Đức Thành đi theo dừng lại, cùng ẩn thân trên một thân cây, theo ngón tay Diêm Phù chỉ mà nhìn lại, thấy được nơi xa tựa hồ có người đang ẩn núp.
Hạng Đức Thành.
- Quả nhiên muốn động thủ.
Diêm Phù.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hạng Đức Thành.
- Cao minh, nghe ngươi.
Thời khắc hai người đang chờ đợi, đánh giá xung quanh, cả người chợt căng thẳng, chỉ thấy phía sau có một đám người phân tán đang dần tiếp cận đến, cũng không có tới gần nơi này mà ẩn núp ở phía xa xa.
- Người đến có lai lịch gì?
Hạng Đức Thành thấp giọng hỏi.
Diêm Phù kinh nghi bất định.
Oanh! Hướng con đường đột nhiên truyền đến tiếng vang vọng, hai người mãnh liệt quay đầu nhìn lại, phát hiện những người mai phục trước đó bay tán loạn ra ngoài, nhào về phía truyền đến động tĩnh.
Hai người ngay nhanh chóng quay đầu nhìn lại, phát hiện đám người ẩn núp phía sau đang ẩn núp cũng nhao nhao lách mình bay ra, sau đó nhanh chóng nhào về phía động tĩnh truyền đến.
Làm cho con ngươi hai người đột nhiên co lại chính là, không trung sau lưng những người kia đột nhiên xuất hiện một đám giáp sĩ, rõ ràng là nhân mã thành vệ, nhìn tình hình song phương ăn ý phối hợp, hiển nhiên là cùng một bọn.
Hai người kinh hãi, may mắn chính là, hai người cách nơi khởi nguồn khá xa, vô luận là đám người ẩn núp lúc trước, hay nhân mã thành vệ đang xẹt qua không trung cũng không có phát hiện ra địa phương bọn hắn ẩn thân.
Nhìn thoáng qua tình hình một lượt, Diêm Phù thấp giọng nói.
- Nơi đây không nên ở lâu, rút lui!
Hai người cấp tốc chạy trốn, thoát ly khỏi hiện trường...
Con lừa nhỏ đã biến thành đồng nát sắt vụn, Lâm Uyên đứng ở một bên.
Một đám nhân mã thành vệ cùng thành vệ thường phục khoảng chừng mấy trăm người đang tụ tập lại chỗ này, còn có tầm mười tên đang lộ sắc mặt thê thảm không rõ lai lịch bị bắt tại chỗ.
Cũng có thể gọi không dám phản kháng.
Những người này vừa liên thủ hành động muốn bắt Lâm Uyên đi, ai ngờ thấy một đám thành vệ bay ra, bao vây bọn hắn tại chỗ, quát tháo tước vũ khí đầu hàng.
Chuyện gì cũng chưa có xảy ra, đầu hàng tội không đáng chết, kháng cự chạy trối chết thì chính là muốn chết.
Tiếp theo còn có có nhân mã thành vệ lần lượt chạy đến, địa phương thành vệ bố trí mai phục không chỉ ở chỗ này, phàm trên đường Lâm Uyên trở về Nhất Lưu quán đều là địa phương có khả năng xuất thủ, thành vệ đều có bố trí của mình.
Tại một vài thời điểm, thành vệ làm loại chuyện bắt người này vẫn vô cùng có kinh nghiệm.