Chương 83: Đất này nguy hiểm, nhanh rời (1)!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Bành Hi cũng âm thầm run rẩy, Tiên Đình khống chế Tiên giới có lẽ không quá chặt chẽ, nhưng quả thật không lọt được gió bất cứ tin tức gì, Xa Mặc ở bên cạnh hắn cũng không lộ ra ngoài, thế mà Hoành Đào lại biết được.

Chỉ bằng câu hỏi kia của Hoành Đào đã có thể kết luận, Hoành Đào trước đó không biết Xa Mặc.

Hắn đại khái hiểu ra nguyên nhân Hoành Đào đột nhiên tới đây, đó không đơn thuần là cảnh cáo đơn giản như vậy.

Hoành Đào nhìn chằm chằm Xa Mặc.

- Mặc dù thành Bất Khuyết không phải khu vực cấm kỵ gì nhưng cũng không phải nơi mặc người làm ẩu, tốt nhất đừng quấy rối ở chỗ này.

Xa Mặc nhìn hắn, từ từ nhẹ gật đầu.

Hoành Đào bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, dẫn người nhanh chân rời đi, cũng không để người ta ngỏ ý đưa tiễn, ra khỏi lầu, bay thẳng lên trời mà đi.

Bành Hi cùng Phan Lăng Vân tất cung tất kính đưa người đến lối ra lầu các nhìn nhau.

Khóe miệng Phan Lăng Vân hiện lên một vòng trào phúng.

- Chỉ mong ngươi cung cấp manh mối hữu dụng đối với hắn.

Bành Hi lạnh nhạt nói.

- Hung thủ có lẽ không phải thế lực bên ngoài.

Phan Lăng Vân khẽ giật mình.

- Có ý tứ gì?

Bành Hi.

- Ta sở dĩ không nói cho hắn, Phan cô nương không nghĩ ra gì sao?

Hắn xưng hô coi như nhã nhặn, không giống Triệu Nguyên Thần trực tiếp gọi tomboy.

Phan Lăng Vân hơi kinh hãi nói.

- Ngươi hoài nghi chính bọn Hoành Đào gây án?

Bành Hi.

- Cô quên mình bị hắn đánh rồi hả? Ngay cả cô cũng biết mình bị Tần Nghi lừa, chẳng lẽ bọn người Lạc Thiên Hà không biết? Có thể Lạc Thiên Hà muốn trừng phạt cô, đối với phụ nữ mà nói, dung nhan cực kỳ trọng yếu, trừng phạt này cũng không nhẹ, một năm sau cô sẽ biết hiệu quả. Đi qua việc này, có thể thấy thái độ che chở Tần thị của Lạc Thiên Hà, sợ cô ta hai nhà gây bất lợi đối với Tần thị ở chỗ này, hoặc là nói, sợ hai nhà chúng ta lại làm ra chuyện gì, nên mới ra tay đe dọa cũng không phải không có khả năng.

- Trước thu thập cô, lại gϊếŧ biểu ca ta, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn? Cô ta đều biết việc này không phải Chu thị cùng Phan thị làm, Tần thị cũng sẽ không tự tìm phiền phức, một đêm huyết tẩy ba nơi, làm thần không biết quỷ không hay, còn dám gϊếŧ thành vệ, ở trong thành Bất Khuyết này, cô cho rằng người nào có khả năng này?

Phan Lăng Vân lập tức kinh nghi bất định, thật chẳng lẽ do bọn người Lạc Thiên Hà làm? Ngẫm lại phân tích của đối phương, tựa hồ rất hợp tình hợp lý.

Trầm mặc sau một lúc, đặt nghi vấn trong lòng, quay đầu nói đến chính sự hôm nay đến đây.

- Nghe nói ngươi đi Nhất Lưu quán?

Bành Hi gật đầu.

- Có đi.

Phan Lăng Vân.

- Nhất Lưu quán Lâm Uyên cùng Tần thị tựa hồ có chút không bình thường, ta trước khi đi đã bàn giao cho Triệu Nguyên Thần đi thăm dò Lâm Uyên Nhất Lưu quán kia, ngươi có thể tra ra cái gì không?

Lông mày Bành Hi chấn động một cái, hỏi.

- Biểu ca ta đang tra Lâm Uyên?

Phan Lăng Vân.

- Không biết hắn có bắt đầu hay chưa. Nếu ngươi đại biểu Chu thị tới đây, phân công như cũ, chuyện bên này tiếp tục giao cho ngươi, có chuyện gì tùy thời liên hệ với ta.

Nói rồi muốn cáo từ.

- Chờ một chút.

Bành Hi gọi nàng lại.

Phan Lăng Vân dừng bước quay người, nhìn hắn, chờ hắn nói.

Bành Hi nói.

- Nếu như hung thủ thật sự như lời ta vừa đoán, chính cô phải cẩn thận một chút.

Quay đầu ngước lên nhìn lầu các đối diện, đưa tay sờ cằm, nói tiếp.

- Dù sao, nơi này có không ít chỗ trống, ta đề nghị cô hay là chuyển tới đây, người của chúng ta chung vào một chỗ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Phan Lăng Vân hoài nghi.

- Ngươi có hảo tâm này?

Bành Hi.

- Giải quyết xong chuyện Tần thị, tự nhiên không có hảo tâm này. Ta cũng suy nghĩ vì chính bản thân mình, nhiều người, đối phương cũng sẽ kiêng kị một chút.

Phan Lăng Vân suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời hơi muộn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Xa Mặc đứng phía sau Bành Hi, cuối cùng vuốt cằm nói.

- Tốt, ta về thu thập một chút rồi qua đây.

Bành Hi.

- Ta không giúp các cô thu thập phòng, các cô cứ tự tiện làm gì thì làm.

Phan Lăng Vân xùy một tiếng, dẫn người rời đi.

Nàng vừa đi, Bành Hi cũng quay người trở về lầu các, lại đứng trước địa đồ, chăm chú quan sát.

Thanh Trác bước nhẹ đến bên cạnh hắn.

- Công tử trước đó tựa hồ cũng không nói ra hết ý nghĩ của mình.

Theo Bành Hi nhiều năm, nhiều ít vẫn hiểu rõ chủ nhân mình.

- Không thể nói quá mức, hăng quá hoá dở.

Bành Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ngón tay gõ gõ địa đồ.

- Nếu như ta không đoán sai, hung thủ rất có thể chỉ có một người!

- Một người?

Thanh Trác kinh ngạc, mới ý thức được chuyện công tử vừa rồi nói với Phan Lăng Vân đều là chém gió, cũng không biết kéo Phan Lăng Vân đến Uẩn Hà lâu là có ý gì.

Chẳng những là hắn, ngay cả Xa Mặc đã thối lui vào trong góc cũng hiện ra ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn sang chằm chằm giống như đang hoài nghi phán đoán Bành Hi, một người làm ra huyết án lớn như vậy?

Thanh Trác có chút khó tin nói.

- Một người? Liên tiếp huyết tẩy ba nơi đều có thủ vệ trùng điệp, một người có thể lặng yên không một tiếng động gϊếŧ nhiều người như vậy? Thực lực hộ vệ bên cạnh Triệu công tử cũng không yếu nha!

- Không yếu thì sao, còn không phải bị hung thủ đắc thủ.

Bành Hi lắc đầu, ánh mắt thâm trầm.

- Hung thủ hoàn toàn có khả năng không phải thế lực trong thành, ở trong thành cũng không có thế lực, nếu không sẽ không tìm tới cửa từng nhà như vậy, nếu trong tay có thế lực mà nói, lại là thế lực có thể có đủ thực lực gây án này, quan hệ giữa Bì Hồng, Tào Lộ Bình cùng biểu ca rất dễ biết được sao? Cần phải phí tâm đi một vòng thành Bất Khuyết để tìm mấy nơi đó à?

Hơn nữa, có khả năng rất lớn là lâm thời khởi ý hung sát, nếu sớm có tính toán, đại khái có thể từ từ thăm dò vị trí rồi mới động thủ, chứ không phải dùng loại phương thức gây án này.

Điều này có ý gì? Lâm thời nảy lòng tham, chuyện phát sinh trong lúc nhất thời, mang ý nghĩa hung thủ có khả năng rất lớn không có giúp đỡ. Còn có phương thức đối phương hủy thi diệt tích, hủy thi diệt tích vỡ nát hết thảy, rõ ràng đang cực lực che giấu cái gì đó.

Một hung thủ mà ngay cả một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của Thành Bất Khuyết như Tào Lộ Bình ở đâu cong không biết, nói rõ đối phương rất không rõ rất nhiều tình huống trong thành, lại tinh chuẩn huyết tẩy hang ổ Bì Hồng, hắn dùng cái gì để kết luận vợ chồng Bì Hồng nhất định đang ở hang ổ? Trong lúc này có một đoạn đường tắt, ta thậm chí hoài nghi Bì Hồng căn bản không phải hiện trường phát hiện án thứ nhất, về phần có một nơi gây án khác hay không, ngay cả thành vệ đều không có phát hiện, thành Bất Khuyết to như vậy, chúng ta muốn tìm được rất khó, không thể có bằng chứng cụ thể.

Kết quả cuối cùng là đi gϊếŧ biểu ca nhưng lại không biết biểu ca ở đâu, còn muốn từng bước sờ qua, thấy thế nào đều không thích hợp, hơn nữa còn làm ra động tác lớn như vậy, có cần phải thế sao? Đây càng giống như kết quả của một đường gϊếŧ tới. Nói một cách khác, mục đích đối phương ngay từ đầu rất có thể không có phần biểu ca. Thanh Trác, ngươi không cảm thấy chuyện này rất giống như cuối cùng mới tra được trên đầu biểu ca ta sao?

Thanh Trác hơi gật đầu, nhưng lại có chút không dám xác định.

Bành Hi trầm ngâm nói tiếp.

- Tổng hợp đủ loại dấu hiệu căn cứ để phán đoán, đây rất có thể là một trận hung sát đột phát, cũng không biết biểu ca động chạm tới thứ gì trêu đến hung thủ động sát cơ. Mà lại giống như phát động phản ứng từ tầng dưới cùng nhất, rồi mới từ từ tìm hiểu đến nguồn gốc. Dạng này mới có thể giải thích hợp lý hết thảy.

- Chạm đến cái gì?

Thanh Trác không biết nhớ ra cái gì đó, thần sắc hơi động.

- Công tử, còn nhớ rõ Phan Lăng Vân mới vừa nói, nàng nói Triệu công tử trước khi chết từng bảo thủ hạ thử đi thăm dò Lâm Uyên kia, chẳng lẽ là…?

Bành Hi lắc đầu.

- Lúc ta vừa mới nghe được cũng hoài nghi, bất quá không phải hắn, Lâm Uyên bị thành vệ thẩm vấn kiểm tra qua, tu vi Thái Thượng Chân Nhân, không có thực lực làm loại chuyện này. Ngươi đừng quên, sau lưng của hắn là Tần thị, Tần thị muốn tìm tới Tào Lộ Bình và biểu ca cần phiền toái như vậy sao? Phương hướng biểu ca tra xét không chỉ một Lâm Uyên, cũng không biết chạm đến thứ gì. Thời gian chúng ta không nhiều lắm, trong thời gian ngắn thì khó mà loại bỏ dần.