Chu Lỵ đáp:
"Tối thiểu sẽ có một cái bắt đầu tốt đẹp. Muốn làm những việc này, cần vận dụng lượng lớn nhân thủ, Khuyết Thành Thị Tấn trước mắt là không có cách nào làm được. Bất quá Tần thị không giống, Tần thị tuy là trung tâm thương nghiệp ở thành Bất Khuyết, thế nhưng các cơ quan ban ngành không chỉ có mỗi ở thành Bất Khuyết, thậm chí ở Tiên Đô bên kia cũng có nhân viên Tần thị làm việc.
Mục đích bước đầu của tiểu nữ là lợi dụng nhân viên phân bố khắp nơi của Tần thị, thành lập một con đường phản hồi tin tức, Tần thị bố trí nhân viên ở các nơi phát hiện bất kỳ chuyện gì thú vị đều gửi tin tức, phản hồi trở về bên này về sau, có thể kịp thời để cho chúng ta kênh trực tuyến biết, chúng ta có thể lập tức cho người chạy tới tiến hành lấy tài liệu, tiến hành phát ra văn bản."
Lạc Thiên Hà hỏi:
"Ngươi muốn nói là thành Bất Khuyết duy trì cường độ không đủ đối với ngươi?"
Chu Lỵ liên tục khoát tay, nói:
"Thành chủ, tiểu nữ không phải ý tứ này. Phương thức duy trì theo dạng này, ngài có lẽ cũng có thể làm được, nhưng mà loại sự việc chạy tin tức ngầm này, thành chủ cũng không thể nhiều lần vận dụng mặt mũi cho phía quan phương các nơi không ngừng chào hỏi đúng không? Rất nhiều nơi cũng có chính mình đài truyền hình kênh trực tuyến, ngài hẳn là hiểu được ý của tiểu nữ.
Mà hợp tác với Tần thị như vậy còn có một chỗ tốt, Tần thị bố trí nhân thủ ở các nơi đều là có sẵn, có cái gì nhu cầu lâm thời còn có thể thỉnh cầu nhân viên trên mặt đất của Tần thị hiệp trợ, về phần sinh ra phí tổn phát sinh, trở về bên này có thể từ từ thanh toán với Tần thị. Loại hợp tác này không phải nhất thời, cần chế định kế hoạch lâu dài, không thể rời bỏ quyết định của Tần hội trưởng, cho nên tiểu nữ muốn đàm luận thật tốt với Tần hội trưởng, hy vọng có thể đạt được sự ủng hộ của nàng."
Lạc Thiên Hà không lên tiếng.
Chu Lỵ hơi quan sát chút, thử dò xét nói:
"Tiểu nữ nghe nói ngày hôm qua phát sinh án mạng trong thành, Tần hội trưởng bị bắt có phải liên quan với mấy chuyện này hay không? Nếu thật sự là như thế, ngài hãy quên đi, tiểu nữ suy nghĩ một vài biện pháp khác."
Lạc Thiên Hà im miệng không nói, sau một lúc chậm rãi nói:
"Ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là mời bọn họ đến hỗ trợ điều tra, chẳng mấy chốc sẽ trở về, sẽ không chậm trễ chuyện của các ngươi. Ngươi không có chuyện gì khác thì nói, còn không thì trở về trước làm việc của mình đi."
Chu Lỵ gật đầu, đáp:
"Vâng, vậy tiểu nữ về trước."
Lạc Thiên Hà cười nói:
"Các ngươi bố trí kế hoạch bày ra cho ta xem, không tệ, ta rất hài lòng, hy vọng không ngừng cố gắng."
"Dạ vâng, thành chủ gặp lại."
Chu Lỵ phất phất tay chạy đi.
Thành chủ gặp lại? Thần sắc Lạc Thiên Hà co quắp một chút, lẩm bẩm một câu:
"Không ra thể thống..."
Không bao lâu, Hoành Đào đi vào nghe lệnh.
Lạc Thiên Hà chắp tay đứng tại trên bậc thang ngoài đình, nói thẳng:
"Tần thị và những người kia đều thả đi."
Hoành Đào sửng sốt một chút, hỏi:
"Cứ vậy thả đi? Không tra xét?"
Lạc Thiên Hà nói:
"Giam giữ bọn hắn là có thể điều tra ra sao? Làm như thế nào tra làm sao tra, nếu cần tra khảo thì lại đi tìm bọn hắn, Tần Nghi bọn hắn không chạy trở về, nội bộ Tần thị muốn bùng nổ."
Hoành Đào gật đầu, đáp:
"Đã hiểu."
"Hầy!"
Lạc Thiên Hà thở dài một tiếng, theo ý nghĩ của lão thật muốn cưỡng ép Tần thị kết thúc công việc đấu thầu Cự Linh Thần.
Bất quá Tần thị đã báo danh tham gia, đột nhiên rời khỏi thì nguyên nhân không thể gạt được Côn Quảng Tiên Vực bên kia, dựa theo quy tắc, cưỡng ép bóp chết thương nghiệp kinh doanh hợp pháp có chút không thích hợp.
Lại có là Hoành Đào từng thuyết trình, Tần thị đã nhanh bị Tần Nghi đào cho rỗng tuếch, lượng lớn tài nguyên đều đập vào trên sự việc đấu thầu Cự Linh Thần, lại có là mỏ linh thạch của Tần thị đứng trước tình trạng khô kiệt, lão cưỡng ép tham gia bức ép Tần thị, không nói đến việc đập bát cơm rất nhiều người, đến lúc đó trong trong ngoài ngoài thành Bất Khuyết chỉ sợ không biết sẽ có bao nhiêu người đâm cột sống của lão.
Đối mặt thương hội lớn nhất thành Bất Khuyết này, Lão bỗng nhiên có loại đuôi to khó vẫy cảm giác.
"Thành chủ cớ gì than thở?"
Hoành Đào thử hỏi một tiếng.
Lạc Thiên Hà nói:
"Còn chưa bắt đầu, cũng đã không từ thủ đoạn như vậy, mưa gió nổi lên, chỉ mong lo lắng của ta là dư thừa."
Hoành Đào đã hiểu, vị này tương đối bảo thủ, một mực cầu ổn, một mực lo lắng sự việc đấu thầu Cự Linh Thần sẽ tác động đến an bình của thành Bất Khuyết.
Tần Nghi lại không biết thành chủ gìn giữ cái đã có? Bây giờ gã hoài nghi sự việc Cự Linh Thần trước đó nhìn như lòng tham nóng nảy không thành tài, thực tế Tần Nghi sớm đã có mưu kế nên mới làm cho vị thành chủ này rơi vào tình thế khó xử, muốn cắt đứt lại không tiện ra tay.
Chí ít là gã đã nhìn ra một chút, trò giỏi hơn thầy, kẻ làm nữ nhi như Tần Nghi từ trình độ nào đó càng hơn một bậc so với cha nàng Tần Đạo Biên.
...
Trụ sở thành vệ, gia đình Tần Nghi được thả ra trước.
"Ta đi thương hội trước."
Tần Nghi không có không có chào hỏi phụ thân Tần Đạo Biên, ngược lại nói với Liễu Quân Quân.
Liễu Quân Quân có hơi lo lắng, nói:
"Ngươi chống chịu một đêm, có nên nghỉ ngơi trước một chút hay không."
"Không cần."
Tần Nghi không nói nhiều, quay đầu kêu Bạch Linh Lung rồi đi trước.
Nàng trước hết chạy về ổn định lòng người trong thương hội, nàng biết hiện tại thương hội bên kia có thể nói là lòng người bàng hoàng, chỉ cần nàng thân cây này trở về tự nhiên là có thể ổn định.
Những người khác trong Tần gia sau đó cũng lần lượt rời đi.
Tiếp theo, những người khác cũng lần lượt được giải phóng.
Lâm Uyên nhìn thấy La Khang An, không có chút nào ngoài ý muốn, ngược lại là gia đình Quan Tiểu Bạch cũng bị bắt để cho hắn thật bất ngờ.
Quan Tiểu Bạch cũng nhìn thấy hắn, Lâm Uyên có vẻ như hững hờ đi tới một cây cột đá gần đó che giấu thân hình, không muốn Đào Hoa nhìn thấy hắn rồi dẫn đến nhiệt tình trước mặt mọi người.
Người Quan gia rời đi, chờ đến lúc Trương Liệt Thần xuất hiện thì Lâm Uyên mới bồi theo rời đi.
Kết quả tại cửa ra vào nhìn thấy một đôi nam nữ xảy ra tranh chấp, Gia Cát Man chính nắm lấy y phục của La Khang An, Lâm Uyên đi đến nhìn xem xảy ra chuyện gì.
"Nói, Ngũ Vi kia là chuyện gì xảy ra?"
Gia Cát Man lôi kéo không thả La Khang An, dáng vẻ rất tức giận.
"Cái gì chuyện gì xảy ra, trước công chúng, có bị điên không?"
La Khang An cũng có chút thẹn quá hóa giận, để cho cô nàng buông tay, còn có nhiều người nhìn như kia mà.
Lâm Uyên nghe một trận, đã hiểu tình huống hẳn là bởi vì thẩm vấn hỏi Ngũ Vi, Gia Cát Man biết La Khang An một bên ngủ cùng với cô nàng, một bên lại đang theo đuổi Ngũ Vi, lúc này Gia Cát Man thấy người có chút phát điên, cảm xúc rõ ràng mất khống chế.
Bởi vì Gia Cát Man đã biết điều gì khiến cho cảm xúc không chịu nổi, lúc này cũng bật khóc, xé rách y phục của La Khang An, hò hét:
"Cái gì mà thương hội sắp xếp chỉ có thể một người ở, đều chỉ là mượn cớ, ngươi đang gạt ta!"
La Khang An dùng sức giật nàng ra, bằng thực lực của y, một khi không muốn để cho Gia Cát Man níu kéo, đối phương há có khả năng làm gì, một cái lảo đảo lui lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Bị một đám Tần thị cao tầng được thả ra đứng nhìn, La Khang An muốn nói lời dỗ ngon dỗ ngọt cũng không nói ra được, dứt khoát không nể mặt mũi, vỗ vỗ bộ ngực, nói:
"Đúng thế, thì sao? Ta chưa từng cam đoan bất cứ cái gì với ngươi, ngươi tình ta nguyện, ta cũng không có tệ bạc với ngươi, nếu ngươi cảm thấy không vui lòng, chúng ta kết thúc thôi!"
Nói xong, y quay đầu bước đi.
Chán ghét, thiên nhai nơi nào không cỏ thơm, với hắn mà nói, chỉ cần có tiền, còn sợ không có nữ nhân a?
Lâm Uyên thấy y đi về hướng của mình, đang muốn né tránh, tạm thời không muốn cùng loại đàn ông phụ lòng này ở chung một chỗ, từ đó gây sự chú ý cho người khác, nào ngờ La Khang An đã khua tay hướng về hắn, nói:
"Đi thôi, Lâm huynh, đi làm."
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về hướng Lâm Uyên, hắn rất bất lực, quay đầu nói với Trương Liệt Thần tan làm gặp lại, người trợ thủ như hắn này lập tức trầm mặc đi theo La Khang An rời đi.
"La Khang An, đồ chết tiệt!"
Gia Cát Man khóc dậm chân mắng chửi, cuối cùng ngồi xổm ở trên mặt đất cất tiếng khóc rống.
Trương Liệt Thần quan sát một trận, cuối cùng cũng vung lấy một vạt áo dài rời đi, thoát ly đám người sau đó lẩm bẩm một câu:
"Ta nói cớ sao đột nhiên hỏi có muốn rời đi thành Bất Khuyết không..."
Những người khác cũng không còn tâm tư để ý Gia Cát Man, ai nấy đều lần lượt rời đi.
Gia Cát Man ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc một trận, sau đó chợt đứng người lên, bước nhanh rời đi, vừa đi vừa lau nước mắt, trong miệng không biết đang nói thầm cái gì đó, ý tứ có chút điên...
"Ngũ Vi kia, ta đã từng nói cho ngươi, kết quả không có tới tay, đã thế thịt cũng không ăn được, lại còn kéo theo tấm thân, xúi quẩy thật!"
La Khang An rất tức giận líu lo không ngừng với Lâm Uyên bên trong xe taxi, y bị chọc tức bởi Gia Cát Man, trước mặt mọi người để cho y ném đi mặt mũi.
Lâm Uyên lạnh nhạt nói:
"Ngươi tự tìm lấy, về sau khiêm tốn một chút đi."
Trong xe trở về Tần phủ, Liễu Quân Quân chợt hỏi người bên cạnh:
"Không cần đi gặp Lạc Thiên Hà giải thích gì sao?"
Tần Đạo Biên khẽ lắc đầu, nói:
"Hôm nào đi, sự việc lắng xuống, bây giờ còn chưa rõ manh mối, nhìn tình huống tiếp theo rồi lại nói. Hiện tại ta buồn bực là không phải chúng ta làm, đến tột cùng là người nào làm?"
Liễu Quân Quân đáp:
"Phan thị và Chu thị khó thoát hiềm nghi."