Trương Liệt Thần lập tức đuổi theo, nhanh chóng đuổi kịp Tần Nghi đã bước ra bên ngoài, nói:
- Tần hội trưởng, răng của ngài...
Tần Nghi nói:
- Gặp phải loại rác rưởi này, ngươi cảm thấy ta còn có tâm trạng xem răng sao?
Trương Liệt Thần đưa nàng ra tới cửa, Tần Nghi mở cửa xe bỗng dừng lại, quay đầu nhắc nhỡ gã:
- Thần thúc, nợ của ai người đó trả, không nên nhúng tay vào việc người khác, đừng tự gây phiền phức cho chính mình. Ở thành Bất Khuyết này, ta vẫn có một chút năng lực ấy.
Trương Liệt Thần cúi đầu khom lưng cười trừ, đáp.
- Đã hiểu, đã hiểu.
Tần Nghi nghiêng người bước vào trong xe, chiếc xe lăn bánh rời đi với tốc độ rất nhanh.
Trong các thành thuộc Tiên giới, không có nguyên nhân đặc thù thì không được phép bay tới bay lui để dễ dàng quản trị, nhưng các thành thuộc vực có phạm vi khá lớn, cho nên xuất hiện một chút phương tiện thay đi bộ giống như nhân gian. Bình thường cũng chỉ sử dụng ở trong thành, đường xá bên ngoài thành gập ghềnh không tiện, chẳng ai sẽ dùng tới loại phương tiện này.
Đương nhiên, đồ vật phun khói bụi ô nhiễm kia tuyệt đối không được xuất hiện ở Tiên giới, có sự khác biệt một chút về mô phỏng động cơ vận hành.
Trương Liệt Thần phất tay đưa tiễn, mãi không thấy bóng xe mới quay trở về đóng cửa Nhất Lưu quán.
Gã gấp rút bước vào phòng khám và chữa bệnh, giữ chặt lấy Lâm Uyên, hỏi:
- Nàng ta nói đã thấy ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là có ý gì? Trước kia các ngươi đã từng phát sinh quan hệ đó rồi sao?
Lâm Uyên hất cánh tay của gã ra, nói:
- Thần thúc, ngươi có cần phải vô vị thế không?
Trương Liệt Thần tươi cười hớn hở, nói:
- Không có phủ nhận, vậy ngươi ngầm thừa nhận? Ta đã từng nói loại người như Tần Đạo Biên, số người muốn theo đuổi nữ nhi của y không thiếu, cần gì phải làm đến mức đánh gãy chân ngươi, lại còn đuổi ngươi ra khỏi thành Bất Khuyết, còn cảnh cáo ngươi không được trở về trong vòng một trăm năm, làm đến mức không có quá, cảm tình... Ha ha!
Lâm Uyên tức giận nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nói sao? Năm đó nếu ngươi thanh toán tiền công cho ta, nếu ngươi không buông lời xui khiến, ta sẽ rơi vào kết cục đó sao?
Rất nhiều năm trước, hắn là một tên niên thiếu lang thang, chẳng khác gì một gã ăn mày, sau đó được Thần thúc nhận làm một tên sai vặt ở Nhất Lưu quán.
Nhắc đến Thần thúc đúng là một người tốt, bất quá tiền công cho có hơi thấp, một tháng chỉ trả lương 1000 châu nhưng thực tế tới tay chỉ còn 100 châu, chẳng khác gì cho tiền tiêu vặt mỗi tháng, há có thể đủ dùng được chứ.
Đương nhiên, năm đó ăn ở miễn phí ở Nhất Lưu quán.
Tên sai vặt rồi cũng sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ có lý tưởng.
Mãi đến một ngày, Lâm Uyên không muốn tiếp tục làm tên sai vặt ở Nhất Lưu quán, chuẩn bị rời khỏi Nhất Lưu quán, chuẩn bị cho một khởi đầu mới, vì thế tìm đến Thần thúc thanh toán tiền công.
Kết quả hắn không có lấy được tiền công, mà còn bị Thần thúc trào phúng một trận, nói mộng tưởng toàn là thứ nhảm nhí, bảo hắn cần phải lấy mộng tưởng như theo đuổi con gái của Tần Đạo Biên giàu nhất thành Bất Khuyết, thậm chí còn bày mưu lập kế cho hắn, chỉ hỏi hắn có dám hay không?
Lâm Uyên đối mặt sự khích bác của Thần thúc, bản thân muốn thay đổi vận mệnh cùng với trẻ tuổi nóng tính rốt cuộc rơi vào lối mòn, dùng hết dũng khí để theo đuổi nữ nhi giàu nhất của thành Bất Khuyết, đồng nghĩa tiến hành truy cầu Tần Nghi. Kết quả, hắn thật sự làm được đấy.
Năm đó Tần Nghi u mê chịu lời mật ngọt chết ruồi của hắn, sau đó còn đồng ý trao thân, suy tưởng cùng trọn đời trọn kiếp với hắn.
Nhưng mà không thể vượt qua một ải của Tần Đạo Biên, một tên nam nhân ăn cơm chùa, nhân phẩm thấp kém như thế, Tần Đạo Biên há có thể chấp nhận loại người này trở thành con rể mình, cho nên ra tay ác liệt đánh một đôi uyên ương. Lâm Uyên thiếu chút nữa bỏ lại cái mạng nhỏ, sau cùng bị đánh gãy một chân, lại còn bị Tần Đạo Biên đuổi ra khỏi thành Bất Khuyết, đồng thời xuất lệnh cưỡng ép không được trở về thành Bất Khuyết trong vòng 100 năm, bằng không gϊếŧ chẳng thương tiếc!
Chuyện cũ hồ đồ hoang đường nhưng xác thực là sai lầm, Lâm Uyên ngẫm lại cũng thấy kinh dị.
Trương Liệt Thần không chịu thừa nhận, nói:
"Lúc ấy ta chỉ thuận miệng nói một chút, đâu có ngờ ngươi dám làm thật."
Lâm Uyên đưa tay chặn lời, đối phương không muốn nhận thì thôi, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện hồ đồ kia, nói:
"Bỏ đi, nàng tìm tới cửa là vì món nợ, cần phải giải quyết việc này."
Trương Liệt Thần nghi hoặc, hỏi:
"Tiểu tử, ngươi thật sự mượn một triệu châu từ nàng?"
Mượn?
Suy nghĩ của Lâm Uyên có chút thất thần, nói "Mượn" là còn dễ nghe, nếu như nói là mượn, không bằng nói năm đó Tần Nghi thấy tình hình kinh tế của hắn khó khăn, cho nên cứng rắn lấy tiền lặng lẽ đưa hắn, Tần Đạo Biên chắc hẳn không biết, nếu không Tần Đạo Biên há có thể không ra tay thu hồi một triệu châu kia chứ.
Trương Liệt Thần thấy hắn không mở miệng nói chuyện, việc này chắc chắn là thật rồi, đưa tay ra nói:
"Tiền đâu? Một triệu kia đâu rồi?"
Tiền đâu?
Lâm Uyên còn nhớ bản thân rời khỏi thành Bất Khuyết không lâu, một triệu châu đã cuốn bay theo gió.
Lúc hắn vừa rời khỏi thành Bất Khuyết, trên đường bỗng nhiên gặp đạo tặc, số tiền trên người bị cướp sạch, còn thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ, may mà gặp được một người thần bí cứu giúp.
Người thần bí ra tay cứu hắn, sau đó còn chữa lành thương thế rồi thu nhận làm đệ tử, dùng thần thông tẩy tủy phạt kinh (thay xương đổi thịt) đúc lại kinh mạch cho hắn, đồng thời giúp bản thân sở hữu tư chất tu hành không tệ, cũng truyền cho mình công pháp ảo diệu.
Phía sau vạch ra một con đường cho hắn, chỉ bảo bản thân đi đến Tiên Đô, trợ giúp thi vào Linh Sơn, sau cùng trở thành học viên của học viên số một Tiên giới.
Người thần bí kia có thể nói đã thay đổi vận mệnh của hắn, nhưng mà đến nay hắn vẫn không biết sư phụ thần bí kia là ai.
Kể từ lần từ biệt năm đó, đến hôm nay vẫn chưa gặp lại.
"Tiểu sạch rồi."
Lâm Uyên nói một câu cho xong chuyện, có một số việc không thể nói cho Thần thúc, sau đó vòng trở lại chuyện chính, nói:
"Có vài chuyện đã qua thì cho qua đi, ta không muốn có mối quan hệ mập mờ với Tần Nghi. Tần gia bên kia chắc hẳn không dám nói ra việc xấu trong nhà, cho nên rất ít người biết chuyện năm đó, ta cũng không cần phải vạch áo cho người xem lưng, phá hỏng danh dự của nàng, ảnh hưởng đến quan hệ giữa nàng và nam nhân khác."
"Nam nhân khác?"
Trương Liệt Thần hỏi ngược:
"Nam nhân khác là sao?"
Lâm Uyên ngẩn người một chút, hỏi:
"Nàng vẫn chưa lấy chồng sao?"
Trương Liệt Thần cảm thấy buồn cười, đáp:
"Gả cho ai đây? Ngươi quên rằng tuổi tác của nàng cũng không chênh lệch mấy so với ngươi, dựa theo pháp lệnh của Tiên giới thì nàng vẫn chưa tới tuổi lấy chồng nha."
Pháp lệnh của Tiên giới là người đủ năm trăm tuổi, mới có thể kết hôn sinh con.
Ban đầu lập ra pháp lệnh này, chính là vì Tiên giới có linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, người bình thường không gặp chuyện ngoài ý muốn, tuổi thọ có thể đạt tới một ngàn tuổi.
Nếu như mọi người cưới sớm rồi sinh nở, đồng thời tuổi thọ được kéo dài, Tiên giới sẽ phải hứng chịu hậu quả đất chật người đông.
Chỉ có cưới gả về sau, nam nữ mới được hợp pháp giao phối, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Một khi cưới gả, hai bên nam nữ sẽ bị pháp lệnh quản lý chặt chẽ, không thể tái hôn lần thứ hai.
Hai bên có thể ly dị nhưng hậu quả chính là không được tái hôn, không được sinh nở, một khi đồng ý ly dị đồng nghĩa với từ bỏ quyền sinh nở.
Đương nhiên, tình yêu năm nữ trước năm trăm tuổi sẽ không bị quản chế, ai muốn thích ai đều được, Tiên Đình sẽ không ngăn cấm, chuyện tìиɧ ɖu͙© rất khó quản lý, trên đời này có mấy người tâm lặng như nước? Không nới lỏng một phần sẽ có ngày lâm nạn.
Một phần nới lỏng này nhìn như mỗi người có quyền lựa chọn một nửa khác cho bản thân, thực chất rất có hiệu quả với việc quản lý dân số.
Thử hỏi nam nữ ván chưa đóng thuyền, có bao nhiêu người ở chung mấy năm mà không chán? Trải qua mấy trăm năm như thế, tình cảm nam nữ phai nhạt dần dần, có không ít chỉ muốn dính tới chữ “tình”, không phải gặp nhau rồi chỉ muốn ở cùng một chỗ, như thế đương nhiên sẽ không kết thành vợ chồng, từ đó có thể quản lý tăng trưởng dân số.
Lâm Uyên giật mình, ngẫm lại Tần Nghi có độ tuổi không sai lệch lắm so với hắn, hỏi ngược:
"Không có bạn trai luôn à?"
Trương Liệt Thần lắc đầu, đáp:
"Trước đó không có, hiện giờ cũng không, kể từ lần đó với ngươi xong, nàng dường như chưa quen ai khác, chắc hẳn bận rộn việc kinh doanh của Tần thị nên không có thời gian."
Lâm Uyên nói:
"Chắc chắn không có chuyện một đời độc thân, tương lai khẳng định phải có. Một lần nữa chạm mặt với Tần Đạo Biên, chuyện này khiến ta cũng khó xử, ta nhất quyết không đi Tần thị."
Trương Liệt Thần nói:
"Ngươi không cần lo về Tần Đạo Biên, lão đã lui rồi. tuổi tác của Tần Đạo Biên cũng không nhỏ, phỏng đoán khoảng chừng thêm trăm năm, tuổi thọ của lão cũng đến hồi kết. Hai trăm năm trước, Tần Đạo Biên đã quyết định nhường chức, lão chỉ có một đứa con gái, đã sớm có ý định đưa nàng lên đoạn đường này. Tần thị của ngày hôm nay, Tần Nghi chính là gia chủ. Nói cách khác, bây giờ Tần Nghi là nữ nhân giàu nhất thành Bất Khuyết, danh tiếng lớn không tưởng nổi, chẳng lẽ ngay cả việc này ngươi cũng không biết sao?"
Nàng đã trở thành nữ nhân giàu nhất thành Bất Khuyết? Lâm Uyên im lặng lắc đầu, hắn đúng là không biết những chuyện này.
Trương Liệt Thần cười ha hả, nói:
"Xem ra ngày đó trong lòng ngươi chỉ có mang ý đồ xấu với Tần Nghi, đơn giản là muốn lợi dụng mà không có một chút tình cảm nào khác, kể từ lúc đi Tiên Đô, một chút cũng không quan tâm đối với Tần Nghi."
Một chút cũng không quan tâm à?
Lâm Uyên càng nghĩ càng xa, nhớ rõ năm đó ban đầu vẫn là quan tâm, sau đó thời gian dài xa cách, hơn nữa mình còn có những việc khác, dẫn đến từ từ quên lãng, kết quả là không còn quan tâm nữa.