"Giao cho ngươi?"
Phan Lăng Vân nghe xong thì nổi giận, đứng thẳng người lên, nói:
"Đã nói là chuyện của ta, ta vẫn còn chưa xử lý xong, há có thể trở về?"
Sắc mặt Phan Lăng Nguyệt trầm xuống, nói:
"Ngươi xem lại tình trạng bây giờ của ngươi kìa, cảm thấy bản thân còn thích hợp ở lại sao? Tần Nghi trước hết cho Triệu Nguyên Thần ăn quả đắng, sau đó lại tống ngươi vào ngục giam, điều này đã nói rõ nàng không cho mặt mũi, hơn nữa nơi đây còn là địa bàn của người ta, ngươi cũng đã nhận thức thủ đoạn của nàng, bằng vào tâm thái trước mắt của ngươi, há có thể tiếp tục xử lý những việc này? Không chừng còn cho đối phương thêm một cơ hội, chính mình đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?
Ta nói cho ngươi biết, Lạc Thiên Hà thả ngươi là vì nể mặt mũi của Mộc thành chủ, ngươi lại gây ra chuyện ở thành Bất Khuyết này, đó chính là không xem Lạc Thiên Hà ở trong mắt, chính là đang đánh thẳng mặt của Lạc Thiên Hà, đến lúc đó Mộc thành chủ cũng không cách nào lại mở miệng giúp đỡ, đến lúc đó ai cũng không cứu được ngươi!"
Phan Lăng Vân cố gắng ổn định lại cảm xúc, chân thành nói:
"Nhị tỷ, ta hiểu những gì ngươi nói, ta đã lật thuyền trong khe cống ngầm, há có thể tái phạm sai lầm tương tự. Nhị tỷ, lần này ta thua rất oan, còn chưa chính thức gặp mặt đối phương, đã bị nàng chơi một vố, ra tay tàn nhẫn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, tính là năng lực gì chứ? Bây giờ ngươi bảo ta trở về, ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?"
Phan Lăng Nguyệt đáp:
"Được, ta không cần biết. Ngày đấu thầu Cự Linh Thần đã định ra, trong nhà cũng không có thời gian cho ngươi chơi trò trẻ con, đây là ý của phụ thân!"
"Ta sẽ giải thích với phụ thân."
Phan Lăng Vân yêu cầu đưa điện thoại.
...
"Cái gì, chuyện gì xảy ra?"
Bạch Linh Lung tiến vào văn phòng Tần Nghi, sau đó cả người bị Tần Nghi hỏi đến mức ngẩn ngơ.
"Ngươi tự nhìn xem."
Tần Nghi đẩy trượt qua một quả cầu kim loại nhỏ ở trên bàn, đây là một cái máy video.
Bạch Linh Lung nhấn nút nhấn mở ra, trong màn ảnh chỉ có một màu tối đen, khong còn thứ gì khác, sau đó cô nàng đổi một cái màn ảnh khác, trong đó xuất hiện tình hình của một căn phòng.
Bạch Linh Lung hơi giật mình, gian phòng kia có bố cục khá quen mắt, một lần nữa đổi màn ảnh, các góc nhìn xuất hiện liên tiếp đã giúp cô nàng hiểu ra, đây chính là tình hình trong văn phòng của Lâm Uyên.
Sau khi lặp đi lặp lại kiểm tra các màn ảnh, cô nàng rốt cuộc biết Tần Nghi đang chất vấn điều gì, các nơi khác trong văn phòng Lâm Uyên đều bình thường, chỉ có duy nhất sảnh chính tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Lúc này cô nàng giải thích nói:
"Trước đó vẫn còn rất tốt, quá trình lắp đặt hẳn là không có vấn đề, bất quá cớ sao lại bị hư rồi."
Tần Nghi không có nói gì, chỉ cảm thấy có chút chán nản, thông qua giám sát phát hiện Lâm Uyên rất ít xuất hiện bên ngoài khu vực sảnh chính, vậy thì có còn gọi là giám sát sao?
Không cần phải nói, Bạch Linh Lung cũng biết nên giải quyết như thế nào, nói:
"Ta sẽ cho người ta mau chóng chỉnh sửa."
...
"Ca, vì sao ngươi lại tới đây? Ta đang đi làm kia mà."
Bên ngoài tổng bộ Tần thị, Quan Tiểu Thanh vội vàng đi tới bên cạnh một chiếc xe, Quan Tiểu Bạch ngồi đối diện trong xe biểu thị sự bất mãn.
Quan Tiểu Bạch nhếch miệng cười một tiếng, để tay xuống rồi nói:
"Lên xe, không chậm trễ bao lâu đâu."
Quan Tiểu Thanh đành phải đi sang bên kia mở cửa ngồi vào ghế cạnh tài xế, hỏi:
"Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại vậy?"
Quan Tiểu Bạch lấy ra một cái hộp trong túi, đưa cho nàng, nói:
"Tặng đồ, trong điện thoại có thể đưa sao?"
Quan Tiểu Thanh cho răng là quà tặng, từ tức giận chuyển sang vui vẻ, nhìn một cái rồi muốn mở ra xem bên trong, hỏi:
"Cái gì vậy?"
Quan Tiểu Bạch đưa tay ấn đồ vật xuống, nói:
"Không phải đưa cho ngươi, là cho Lâm Uyên. Lần trước hắn có nhờ ta làm ít đồ, vừa hay thuận đường nên ghé qua đưa cho hắn."
Quan Tiểu Thanh ngạc nhiên, nói:
"Ngượi tự mình giao cho hắn không được sao? Ta nói cho ngươi biết, trợ lý Bạch muốn ta giữ khoảng cách với hắn."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Ta biết. Ta đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng không biết vì sao đối phương không bắt máy, hơn nữa thuận đường ghé sang nên mới liên hệ với ngươi. Xuống xe đi, ta còn có việc trong cửa hàng."
Quan Tiểu Thanh quệt miệng, đẩy cửa xuống xe, đóng sập cửa rời đi.
Quan Tiểu Bạch nhìn theo rồi lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, đối phương rất nhanh kết nối, là giọng nói của Lâm Uyên, trả lời:
"Là ta."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Đồ vật đã đưa cho Tiểu Thanh theo phân phó của ngươi."
Lâm Uyên hỏi:
"Tiểu Thanh đi tới vị trí nào?"
Quan Tiểu Bạch nhìn chằm chằm muội muội rời đi, nói:
"Vừa mới qua cửa ra vào."
"Được."
Lâm Uyên nằm trên ghế sa lon cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vách tường rồi tính toán thời gian.
Tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, La Khang An đi vào mà không xin phép, hét lên:
"Ăn gì không? Ta mời khách."
Lâm Uyên nói:
"Ta không thấy ngon miệng. Không phải nói với ngươi rằng không có việc đừng tìm ta sao?"
"Ha ha, biết rồi, ngoại trừ ngày đầu tiên, ngươi cũng không có đi đến phòng ăn thêm một lần."
La Khang An đi đến ngồi xuống một bên, tự động bỏ quả nửa câu phía sau, tiếp đó lại luyên thuyên chuyện của mình, nói được vài đâu lại chuyển chủ đề trở về cô gái ở sàn đêm, cá vẫn chưa sa lưới, có thể nói y vẫn không quên được cô nương kia.
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn y một chút, phát hiện vị này thật đúng là hết thuốc chữa, vừa mới mặn mà với Gia Cát Man, bây giờ đã nhớ thương một nữ nhân khác.
Hắn có thể khẳng định, tên này sớm muộn cũng chết trên tay nữ nhân.
Lâm Uyên liếc nhìn đồng hồ, phát hiện vị này vẫn còn lải nhải không thôi, không có ý định rời đi, lúc này hắn đành phải tìm lý do đuổi người, nói:
"Chu Lỵ của kênh trực tuyến thành Bất Khuyết, chút nữa sẽ tới nơi này."
"Hả..."
La Khang An tịt ngòi trong nháy mắt, hốt hoảng hỏi:
"Nàng tới tìm ngươi? Định làm gì?"
Lâm Uyên nói:
"Không biết. Nói rằng tiến hành quay chụp cái gì đó ở Tần thị, rất có thể là nguyên nhân này."
"Vậy thôi, ta không quấy rầy ngươi tiếp khách."
La Khang An nói xong liền đi, chạy vẫn rất nhanh.
Y vừa đi chưa được bao lâu, Lâm Uyên nhìn chằm chằm đồng hồ rồi cũng đứng dậy, đi thẳng đến bậc thang lên xuống bên kia.
Đi vào về sau, quan sát một chút bậc thang lên xuống tòa nhà, sau đó nhấn một cái nút đi ngược lên bên trên.
Đợi một gian bậc thang lên xuống trong đó mở cửa, vừa hay đối mặt với Quan Tiểu Thanh đang ở bên trong.
Quan Tiểu Thanh sững sờ, nàng đang do dự có nên gặp mặt với hắn hay không, lúc này lấy ra đồ vật, nói:
"Lâm ca, ca ca của ta bảo mang đồ vật cho ngươi."
"Cám ơn."
Lâm Uyên nhận lấy rồi nhét vào trong túi, xoay người rời đi, căn bản không cho bất kỳ ai có cơ hội nhân lúc hắn rời đi mà động tay chân trong phòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không muốn người ta biết bản thân đã có phòng bị đối với chuyện giám sát.
Quan Tiểu Thanh kêu một tiếng, hỏi:
"Ngươi không đi lên sao?"
Lâm Uyên trả lời:
"Lúc nãy vừa nhận điện thoại của ca ca ngươi, đang chuẩn bị lên lầu tìm ngươi lấy đồ, bây giờ đã không cần nữa."
Quan Tiểu Thanh ừm một tiếng, đợi cửa bậc thang đóng lại, một mình đ lên phía trên.
Lâm Uyên trở về văn phòng, mở ra đồ vật được đóng gói trên tay, lấy ra mấy cái camara mini, bắt đầu bố trí trong phòng, hắn đã sớm suy tính đến nơi lắp đặt...
La Khang An vất vả chịu đựng đến hết giờ làm việc, sau đó lại mò tới, lần này y tiến đến vừa hết nhìn đông lại ngó sang tây, hỏi:
"Chu Lỵ tới chưa?"
Lâm Uyên đoán chừng vị này lại muốn kéo hắn đi chơi, không thể nói bản thân còn phải đi quét dọn văn phòng Tần Nghi, hắn đành phải lấy lý do vẫn còn chuyện cần làm, không thể bồi tiếp y, đồng thời cũng không muốn bồi tiếp, thuận miệng ứng phó nói:
"Chưa đến, nàng bảo có việc đột xuất nên hẹn thêm một lúc nữa sẽ gặp mặt, ta đang chờ thông báo của nàng."
"Hả..."
La Khang An sửng sốt, chợt cười khan nói:
"Huynh đệ ngươi đã có chuyện, vậy thì ta sẽ không quấy rầy."
Nói xong, y đi chạy trước.
Chờ trong chốc lát, Lâm Uyên đi ra ngoài lần nữa, cất bước thẳng đến chỗ của Tần Nghi.
Kết quả Bạch Linh Lung cản lại, nói:
"Hôm nay không cần quét dọn, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tần Nghi bên kia có việc, biết tin Phan Lăng Vân vừa ra tù, đồng thời biết Phan Lăng Nguyệt cũng vừa tới, cho nên hôm nay nàng tạm thời không có hứng thú "ngược" Lâm Uyên, muốn sắp xếp chút việc.
Lâm Uyên hơi giật mình, hắn cầu còn không được, không một tiếng than thở, lập tức rời đi.