Chương 15: Trợ thủ (1)

Lâm Uyên nhíu mày, hỏi:

"Có ai nghĩ như ngươi sao?"

Trương Liệt Thần đáp:

"Thế sao ngươi không nghĩ một chút, bản thân làm hại nhi nữ của người ta, sợ rằng ngay cả lòng dạ muốn gϊếŧ ngươi cũng có, ngược lại muốn đưa tiền cho ngươi á? Hơn nữa giúp đỡ tận 100 năm? Não đang nghĩ cái gì thế? Trên đời há có loại chuyện tốt như vậy? Cho rằng người ta tuyển rễ hay sao? Hay hy vọng ngươi có thể nối lại tình duyên với Tần Nghi? Nếu như Liễu Quân Quân thật sự tác hợp ngươi với Tần Nghi, vậy thì ta còn có thể tin, ngược lại vẫn có thái độ thành kiến với ngươi, hy vọng ngươi có thể giữ khoảng cách với Tần Nhi, ngươi cảm thấy người ta sẽ có lòng tốt móc tiền ra sao?"

Một câu giúp người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Uyên kéo căng gương mặt, trước đó cho rằng Tần Đạo Biên đánh gãy chân của hắn, lại còn đuổi mình ra khỏi thành Bất Khuyết, chính vì thế cảm thấy áy náy mới tiến hành bồi thường, kết quả Trương Liệt Thần nhắc nhở một câu mới phát hiện, chẳng qua là bản thân đã nghĩ nhiều.

Bất quá hắn vẫn có điểm khó hiểu, hỏi:

"Bằng vào thế lực của Tần Đạo Biên, nếu như gã lo lắng ta báo thù, có cần phải dùng phương thức uyển chuyển thế này không? Người có thể dùng một tay đưa thương hội Tần thị trở thành nhà giàu nhất thành Bất Khuyết, muốn dìm chết một tên vô danh tiểu tốt ngay từ đầu cũng không hẳn là khó khăn chứ?"

"Chuyện này thì ai mà biết."

Trương Liệt Thần đập sổ ghi chép vào lòng ngực hắn rồi nghênh ngang rời đi, lưng đưa về phía đối phương, phất phất tay nói:

"Chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút. Tuy tu vi của ngươi hao hụt một nửa nhưng căn cơ tu hành vẫn còn, tu hành chông gai, đường đã trải tốt, chỉ cần phi ngựa, khôi phục sẽ có làm ít công to.

Cho nên, thay vì suy nghĩ vớ vẩn thì sớm một chút khôi phục tu vi của mình, tạm nghỉ một học kỳ trở về cũng không thể vật vã không tốt nghiệp được Linh Sơn chứ? Hết thời hạn 500 năm, đến lúc đó đừng trách Linh Sơn xóa tên ngươi đấy."

Lâm Uyên khó chịu, im lặng đóng cửa lại, vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ.

...

Tần phủ, Liễu Quân Quân trở về.

Tần Đạo Biên vẫn luôn bồi hồi ngồi chờ ở sảnh, có một số việc không mắt thấy tai nghe, gã sẽ không thể nào ngủ ngon.

Tần Đạo Biên nhìn thấy người trở về, lập tức cho lui những người bên cạnh, sau đó hỏi:

"Tên phế vật kia có thái độ thế nào?"

Liễu Quân Quân đáp:

"Đã đồng ý, lại còn cam đoan. Hắn lớn lên ở thành Bất Khuyết nên chắc hẳn sẽ hiểu năng lực của ngươi, đồng thời biết rõ hậu quả của việc vi phạm cam kết."

Tần Đạo Biên nhẹ thở ra một hơi, sợ rằng đối phương có điểm tựa, hoặc ỷ vào bản thân là học sinh của Linh Sơn mà không cần biết trời cao đất rộng.

Liễu Quân Quân chợt thở dài, nói:

"Hầy, ta rốt cuộc hiểu vì cái gì hắn lăn lộn 300 năm vẫn không thể tốt nghiệp Linh Sơn."

Tần Đạo Biên cảm thấy khá bất ngờ, hỏi:

"Thế nào?"

"Trong lúc gặp mặt, ta ra tay dò xét tu vi của hắn một chút."

Liễu Quân Quân lắc đầu nói thẳng.

Tần Đạo Biên nhíu mày nói:

"Không ổn sao?"

Liễu Quân Quân nói:

"Suy nghĩ đến thái độ của Tần Nghi, ta vốn nghĩ nếu hắn thật sự có tu vi phi phàm, dựa vào góc độ có thể xem là một tài năng bồi dưỡng được, chúng ta cũng không ngại chừa lại một con đường, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy. Nào ngờ.. trải qua 300 năm, tu hành ở Linh Sơn với nguồn tài nguyên cực kỳ tốt của Tiên Đình, cảnh giới chỉ mới đạt tới Thái Thượng Chân Nhân, ngươi nói Linh Sơn há có thể cho hắn tốt nghiệp hay sao, thả ra chẳng khác nào ném đi mặt mũi của mình còn gì?"

Ở Tiên giới, cảnh giới tu hành phổ biến được chia làm ba bậc lớn: Cao nhất là Thần Tiên, tiếp đó là Thiên Tiên, cuối cùng là Địa Tiên.

Thần Tiên lại chia thành ba cấp độ, từ cao đến thấp là: Vô Lượng, Thái Ất, Đại La.

Thiên Tiên cũng chia làm ba cấp độ từ cao đến thấp là: Kim Tiên, Thượng Tiên, Chân Tiên.

Địa Tiên cũng tương tự chia ba cấp độ cao đến thấp là: Thái Thượng Chân Nhân, Thượng Nhân, Chân Nhân.

Trong ba cảnh giới cũng không có sự phân chia rõ ràng, chỉ có người bước vào Thần Tiên cảnh, dưới tình huống không phải bị hủy diệt thì có thể nói là trường sinh bất tử, hoặc có thể gọi cách khác là thần!

Tiến giới cùng với các vị diện phân chia tách rời, chính là do Chư Thần chủ đạo.

Tần Đạo Biên thân là người ở Tiên giới, tất nhiên rõ ràng cảnh giới phân chia của tu sĩ, nghe thấy tu vi bây giờ của Lâm Uyên cũng phải hừ lạnh một tiếng.

Gã cũng biết cảnh giới tu hành một bậc càng khó so với một bậc.

Thế nhưng quanh quẩn suốt 300 năm ở cảnh giới Địa Tiên, mặc dù gã chỉ là người bình thường không thể tu hành, ý nghĩ khinh bỉ vẫn rất rõ ràng, càng kiên quyết phản đối quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Liễu Quân Quân ngẫm lại thái độ kiên quyết của Tần Nghi, cảm thấy chuyện này khá khó.

Mẹ kế đúng là khó làm mà! mấy phần tha thứ thì được bao nhiêu.

Nếu là con gái ruột thì dạy dỗ như thế nào cũng được, nhưng vào trường hợp này thì không ai nói được lời gì, dù có là mắng chửi.

Nhưng sau lần kiểm tra nội tình của Lâm Uyên, nàng ta hoàn toàn vô vọng với hắn rồi, triệt để không cần suy nghĩ đến thái độ của Tần Nghi, đứng hẳn về phía của Tần Đạo Biên.

...

Trong thân cây cao nhất thành, thương hội Tần thị, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ của Trương Liệt Thần xé gió chạy đến, mục đích là đi làm.

Ngày đầu tiên đi làm, đến rất đúng giờ, đồng thời cũng là tránh cho Tần Nghi tìm được bất kỳ lý do gì khác.

Đi làm có thể đúng giờ, nhưng mà năng lực làm việc cũng có giới hạn.

"Tới rồi, chính là hắn."

"Là hắn à? Dáng vẻ coi như không tệ, rất có bộ dạng của nam nhân."

Bàn tiếp tân thương hội, mấy cô nương nhìn thấy Lâm Uyên đi tới, mọi người đứng lại nhìn sang, mồm mép khẽ bàn luận với nhau.

Ai cũng không nghĩ rằng Lâm Uyên sẽ là nhân viên bình thường của Tần thị.

Hết cách, hôm qua vừa đưa ra danh thϊếp của hội trưởng Tần thị, Bạch Linh Lung cũng là nhân vật cao cao tại thượng trong Tần thị, có thể khiến Bạch Linh Lung tự mình đón tiếp hai lần, thử hỏi những cô nương này há có thể không lấy làm ngạc nhiên.

Trong mắt các cô nương nhìn thấy hào quang của con mồi, có người dâng lên sự hồi hộp, có người theo bản năng chỉnh sửa lại tóc loạn.

Đáng tiếc là người được Bạch Linh Lung ủy nhiệm nghênh tiếp, không cho các cô nương cơ hội bắt chuyện với Lâm Uyên.

Vẫn là cô nương tiếp tân ngày hôm qua, lập tức bước lên nghênh đón, nói:

"Lâm tiên sinh, trợ lý Bạch đang chờ ngài, mời đi theo ta."

Lâm Uyên nhẹ gật đầu, trực tiếp bước theo sau nàng.

Cô nương kia quay đầu biểu lộ một cái mặt quỷ với các cô nương tiếp tân còn lại, đồng thời nhận lại được cái biểu môi khinh thường của bọn họ.

Hai người tiến vào bên trong, dùng cầu thang nội bộ đi lên trên, cô nương kia chủ động giới thiệu một chút về bản thân, nói:

"Lâm tiên sinh, ta là một trong các trợ thủ của trợ lý Bạch - Tô Xảo Lâm."

Lâm Uyên gật đầu, đáp:

"Ngươi tốt."

Hắn bảy tỏ thái độ không quá bắt chuyện, vị Tô cô nương này cũng không tiện lại nói thêm chuyện gì.

Hai người rời khỏi cầu thang đi thẳng đến phòng của Bạch Linh Lung, Tô Xảo Lâm gõ cửa tiến vào, đồng thời thông báo một tiếng, nói:

"Trợ lý Bạch, người đã đến."

Bạch Linh Lung ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Uyên đứng ngoài cửa, lập tức bỏ dở công việc trên tay rồi tiến tới, chủ động rời khỏi vị trí để nghênh tiếp, đồng thời ra hiệu với Tô Xảo Lâm, người sau cũng biết ý lui ra.

Tô Xảo Lâm nhìn thấy hai lần thái độ nghênh tiếp của Bạch Linh Lung, tin chắc Lâm Uyên không phải dạng người bình thường.

Bạch Linh Lung cũng không có dẫn Lâm Uyên đến gặp Tần Nghi, trước tiên giải thích một chút, nói:

"Hội trưởng đi kiểm tra các ban phòng theo thường lệ, cần phải chờ thêm một lúc mới có thể gặp."

Cô nàng vốn phải đi cùng nhưng vì chờ hắn, cho nên mới ngồi ở chỗ này.

Lâm Uyên nói:

"Ta tới làm việc, không cần gặp cũng không đủ tư cách gặp mặt nói chuyện với hội trưởng, có yêu cầu gì thì ngươi trực tiếp giao phó là được rồi."

Không có tư cách? Chuyện không nên làm thì ngươi cũng đã làm! Bạch Linh Lung thầm cười khổ, không có mời hắn đi vào ngồi, thay vào đó đưa tay ra hiệu mời, nói:

"Đi theo ta."

Lâm Uyên không biết phải làm gì, cũng không biết muốn đi đâu, cứ như vậy theo sau mà thôi...

Trong một căn phòng tiếp khách, La Khang An với bộ dáng phong lưu phóng khoáng ngồi tựa trên ghế, hai cái chân bắt chéo gác lên trên bàn, kẹp lấy một điếu xì gà trong tay, nhìn chăm chú vào màn hình.

Trong màn hình đang có một buổi phát sóng trực tiếp, thông báo thành lập đài truyền thông thành Bất Khuyết.

Dưới sự ủng hộ của thành chủ Lạc Thiên Hà, đài truyền hình được gây dựng rất nhanh.

Tổng vụ Hoành Đào đang phát ngôn chậm rãi, đài truyền hình này là do hắn ta phụ trách.

Thực chất hắn chỉ là người phụ trách trên danh nghĩa, người quản lý truyền thông chân chính là Chu Lỵ ở bên cạnh, Hoành Đào chỉ đơn giản là đến khai màn giúp Chu Lỵ.

Đương nhiên, vào những thời điểm quan trọng, hắn ta cũng có thể nắm quyền tạm thời.

Đành chịu, mặc dù Chu Lỵ có xuất thân là người của thành Bất Khuyết, nhưng danh tiếng của nàng ở nơi này quá nhỏ bé, một khi Chu Lỵ là người quản lý, khẳng định không thể kìm hãm các thế lực trong thành Bất Khuyết, từ đó sinh ra một vài phiền phức không đáng có. Ngược lại Hoành Đào đứng ra thì câu chuyện lại khác, ít nhất không ai dám làm loạn trong thành Bất Khuyết.