Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Tiền rất nhanh đã lấy ra, đều thu từ trên người những tên vừa bị bắt, lấy giá gấp đôi con lừa nhỏ bồi thường cho Lâm Uyên.
Sau khi bồi thường xong mời về.
Biết Lâm Uyên là tu sĩ nhưng bên trong thành không cho phép người ngoài thành vệ thi pháp phi hành, không có trường hợp đặc biệt nên Hoành Đào cũng không phá lệ cho Lâm Uyên, đặc biệt sai người lái xe đưa Lâm Uyên trở về Nhất Lưu quán.
Lúc rời đi, Lâm Uyên chợt quay đầu đưa mắt đối mặt nhìn Hoành Đào thêm một lần.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Uyên cảm giác ánh mắt vị tổng vụ quan này nhìn mình tựa hồ có chút không giống.
Bởi vì bối cảnh thân phận của mình, những chuyện đã trải qua, phản ứng đặc biệt mẫn cảm đối với nguy hiểm, có chút hoài nghi người phe mình bên này có phải đã thông báo cho vị tổng vụ quan này cái gì hay không.
Nhưng ngẫm lại thì lại cảm thấy không có khả năng, hai bên làm việc nhiều năm cùng nhau, không phải không biết tính trọng yếu của việc giữ bí mật thân phận của hắn, trừ phi có tình huống gì đặc biệt hoặc xuất hiện nội gian, nếu không thì không có khả năng tuỳ tiện thông báo những chuyện liên quan đến hắn cho những người khác.
Hắn không biết sau khi tự mình vạch trần quan hệ năm đó cùng Tần Nghi, Hoành Đào lại biết được một bí mật khác từ trên người Tần Nghi, hơi chiếu cố quá mức đối với hắn cũng có thể nói là nhìn mặt mũi Tần Nghi.
Lâm Uyên mang theo một tia lo nghĩ trong lòng rời đi...
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
Sắc trời đã tối, Trương Liệt Thần ngồi trước lò than trong viện bị ánh sáng tối chập chờn khuyếch đại cái bóng.
Lâm Uyên mở cửa nhà cưỡi chiếc con lừa nhỏ tiến vào.
- Trở về rồi? Hôm nay về hơi trễ...
Nói một tiếng, Trương Liệt Thần khẽ giật mình, nhìn chằm chằm con lừa nhỏ kia, hồ nghi nói.
- Đây không phải xe của ta.
Lâm Uyên không có lên tiếng, lại đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại cưỡi thêm một con tiến đến vào.
Trong thành không cho phép thi pháp phi hành, vẫn nên có công cụ thay thế đi bộ, loại công cụ thay đi bộ này so ra tốt hơn lấy động vật làm tọa kỵ trước kia, động vật tọa kỵ cần bài tiết phân và nướ© ŧıểυ, còn phải nuôi sống, quản lý rất phiền phức. Từ khi xuất hiện loại công cụ thay đi bộ này, lập tức được mọi người Tiên giới chấp nhận, bởi vì sử dụng rất đơn giản, chỉ cần cho một viên linh thạch làm năng lượng thì có thể dùng để cưỡi rất lâu, trên cơ bản không cần quan tâm cái gì.
Con lừa nhỏ bị hủy, thường ngày còn muốn dùng nên hắn tự nhiên mua một cái mới.
Mà trước đó một mực sài ké của Trương Liệt Thần, thường xuyên bị lão ta nói ra nói vào, bây giờ bên kia bồi thường gấp đôi tiền, hắn mua hai cái, một cỗ trả lại cho Trương Liệt Thần, không chậm trễ Trương Liệt Thần xuất hành bình thường, một cỗ thì thuộc về mình.
Trương Liệt Thần nghiêng đầu nhìn xem, đợi hắn đi tới mới hỏi.
- Thế này là sao? Xe của ta đâu rồi?
Lâm Uyên kéo cái ghế dựa tới, chầm chậm ngồi xuống nói.
- Xảy ra chút chuyện, kém chút bị người bắt cóc...
Hắn kể đại khái chuyện vừa xảy ra hôm nay cho đối phương nghe.
Trương Liệt Thần nghe xong, biểu lộ hơi có vẻ đặc sắc, hỏi.
- Ngươi để thành vệ bảo hộ mình?
Lâm Uyên.
- Người thành Bất Khuyết, tiếp nhận thành vệ bảo hộ, không bình thường sao?
- Bình thường.
Trương Liệt Thần đáp lời, tiếp tục quấy cháo trong nồi.
Lâm Uyên nhìn cháo, lại nhìn người, phát hiện lúc nào tan tầm trở về đều có thể nhìn thấy gia hỏa này đang nấu cháo, canh giữ trước nồi cháo giống như trông coi tài bảo, hỏi một câu.
- Cháo xong chưa?
Trương Liệt Thần.
- Đói bụng?
Lâm Uyên.
- Không đói bụng, bất quá...
Chần chờ một chút.
- Cháo này của ngươi tựa hồ tăng nhanh tốc độ khôi phục tu vi của ta, bỏ cái gì vào trong?
Thật sự, hắn từ lâu đã phát giác chuyện này, trước đó có chút ngoài ý muốn, về sau cẩn thận suy nghĩ lại mới phát hiện biến hóa đến từ trong cháo mình ăn hàng ngày.
Trương Liệt Thần cười ha ha một hồi lại chậc chậc lắc đầu.
- Ta còn tưởng rằng ngươi là đầu gỗ không cảm giác ra, cháo này của ta thế nhưng là đồ tốt, bên trong thả không ít vật liệu, ngay cả gan rồng gan phượng đều có.
Lâm Uyên có chút dở khóc dở cười, phát hiện gia hỏa này thật dám thổi phồng, ngay cả gan rồng gan phượng đều có thể bịa chuyện ra, liền châm trọc lại một câu.
- Khó trách ngươi có thể bồi tên La Khang An kia nói chuyện.
- La Khang An?
Trương Liệt Thần giật mình.
- Gia hỏa nói nhảm có thể để người chết đuối kia? Ngươi có ý gì?
Lâm Uyên.
- Đều rất biết chém gió.
- Chém gió?
Trương Liệt Thần thổn thức.
- Nói thế nào nhỉ, nói thật thì không có người tin? Ngươi tự hỏi lương tâm mình một chút, ta lúc nào lừa ngươi?
Lâm Uyên có tin mới lạ, bình tĩnh nói.
- Ngươi gạt ta còn ít hả? Năm đó nói nói nơi này có ăn ngon uống sướиɠ, gạt ta vào Nhất Lưu quán, kết quả thì sao, việc thì làm không ít nhưng ăn ngon ở chỗ nào? Tiền công nói cuối năm kết toán trả, kết quả một năm rồi lại một năm, chờ đến bây giờ cũng chưa được phát. Nếu năm đó không phải ngươi mê hoặc ta, bảo ta đi tìm Tần Nghi, ta có xảy ra mấy chuyện sau này à? Cũng sẽ không có những chuyện phiền toái trước mắt.
Đương đương đương! Trương Liệt Thần gõ gõ cái muôi.
- Cháo này có thể giúp ngươi khôi phục tu vi nhanh chóng, ngươi nói có phải ăn ngon uống sướиɠ hay không? Ta nói tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, tiền là ta giữ giúp ngươi, không có tiền thì kiếm đâu ra nguyên liệu nấu cháo này? Ta cứu mệnh của ngươi, có muốn tiền của ngươi sao?
- Tần Nghi? Ngươi ném công việc trong y quán ta qua một bên không làm, lúc chạy tới khoái hoạt cùng người ta sao không nói, ta có buộc ngươi cởϊ qυầи sao? Ngươi xảy ra chuyện là chính ngươi không cẩn thận, trách được ai? Lại nói, không phải vì chuyện Tần Nghi bị đuổi ra khỏi thành Bất Khuyết, ngươi có thể đi Tiên Đô mở mang hiểu biết? Ngươi có thể trở thành học viên Linh Sơn? Đừng không biết tốt xấu, Tần thị bao nhiêu người muốn vào còn vào không được nữa kìa.
Còn có, Tần Nghi muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền có tiền, bao nhiêu người chảy nước miếng nhung nhớ, ta nói a, ngươi dứt khoát...
Lời này nghe qua làm sao cảm giác có chút quen tai, Lâm Uyên có chút im lặng, thời điểm đối phương năm đó mê hoặc mình đi tìm Tần Nghi hình như cũng đã nói lời tương tự như thế này.
Còn có thần thái lúc nói lời này cũng giống như đúc năm đó.
Nghe một hồi, khi hắn nói đến chữ tiền, hai mắt bắt đầu tỏa sáng, Lâm Uyên biết lời hắn nói tiếp theo không có gì tốt, tranh thủ thời gian đưa tay dừng lại.
- Rồi rồi, đừng nói nữa, có chút đói bụng, cho ta một bát!
Trương Liệt Thần giương mắt nhìn hắn.
Ai!
Cuối cùng lắc đầu, không nói, đưa tay cầm chén múc cháo...
Trời tối người yên, một trận tiếng kêu sợ hãi, tiếng quát mắng vang lên.
Lâm Uyên cùng Trương Liệt Thần đang ở trong hai gian phòng riêng của mình khoanh chân ngồi tĩnh tọa cơ hồ đồng thời mở mắt, chỉ thấy ngoài cửa sổ trong nháy mắt phát ra ánh sáng chói mắt.
Hai người cấp tốc lách mình mở cửa đi ra, chỉ thấy trong ngoài tường viện xuất hiện một đám người, không trung còn có nhân mã thành vệ không ngừng bay tới, rơi vào trong trong ngoài ngoài hoặc trên nóc nhà.
Ba hán tử khẩn trương lộ ra bộ dáng sợ hãi bị một đám thành vệ vây quanh, trơ mắt đứng tại chỗ thúc thủ chịu trói.
Trương Liệt Thần lập tức tiến lên tiến hành giao lưu cùng thành vệ hỏi chuyện gì xảy ra.
Cũng không có chuyện khác, một đám thành vệ âm thầm ẩn núp bảo hộ Lâm Uyên, phát hiện có người lén lén lút lút lẻn vào Nhất Lưu quán, lập tức xuất thủ bắt lại mà thôi.
Nơi xa, trên một gian nhà trên cây tạm thời chưa có người ở, Diêm Phù cùng Hạng Đức Thành đang thăm dò động tĩnh của Nhất Lưu quán từ cửa sổ nhìn nhau, cấp tốc nghiêng người, dựa lưng vào hai bên trái phải của cửa sổ.
Dưới bóng đêm, hai người tóc tai bù xù, tóc dài rủ xuống mặt che lại, nhìn qua bộ dáng y như quỷ tóc dài.
Hạng Đức Thành.
- May mà nghe theo đại ca ngươi, quan sát nhiều hơn, không phải vậy bị bắt chính là chúng ta, nguy hiểm thật.
Nói xong duỗi thân thò đầu ra phía ngoài nhìn một hồi.
- Tình huống Lâm Uyên này như thế nào, đi trên đường có thành vệ âm thầm bảo hộ, ngay cả gần nhà cũng có thành vệ mai phục bảo hộ, khó trách dám một mình chạy tới chạy lui.
Diêm Phù.
- Xem ra chúng ta không có tìm sai đối tượng, nhân vật được trọng điểm bảo vệ như vậy khẳng định biết rất nhiều nội tình, chỉ cần bắt hắn tới tay thì nhất định có thể thu được thông tin chúng ta muốn biết.
Hạng Đức Thành có chút lo nghĩ.
- Bảo hộ nghiêm mật như vậy, chúng ta căn bản không có cơ hội ra tay!
Hai tay Diêm Phù vén mái tóc dài qua hai bên lộ ra khuôn mặt rõ ràng, mang theo kiêu ngạo nói.
- Thiên hạ không có sự tình vạn vô nhất thất, chỉ cần một mực nhìn chằm chằm thì nhất định có thể tìm ra cơ hội.
Hạng Đức Thành đồng ý, vuốt cằm nói.
- Cao minh, nghe ngươi.
Diêm Phù.
- Nơi đây không nên ở lâu, rút lui!
Hai người một trước một sau cấp tốc chạy trốn khỏi nơi đang đứng.