Chương 17 - 1

17

:::TS&TNLCHP:::

Sau hôm đó, Miêu Tiểu Thiên có thể cảm giác được bên cạnh mình, ngoại trừ bên ngoài nhiều thêm mấy người thị vệ, ở những chỗ tối cũng có nhiều người, y biết đây là sự bảo hộ Phục Giới Dịch dành cho mình, Miêu Tiểu Thiên không hề có cảm giác không được tự nhiên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có đôi khi nấu bún ốc hoặc làm khoai tây chiên, còn hào phóng mời những người đang túc trực đó ăn cùng.

Nhóm ám vệ có lời muốn nói: Quả thật lúc đầu bọn ta đã cự tuyệt, nhưng bất đắc dĩ là thật sự rất tò mò, liền nếm một lần, kết quả một lần này thì không thể vãn hồi. _| ̄|○

Này đến tột cùng là cái hương vị ma quỷ gì?! Ăn quá là ngon đi! Hoàng hậu đem những mỹ thực này chia sẻ cho bọn họ, Hoàng Hậu quả thực là người tốt! Bọn họ nhất định phải vực dậy toàn bộ tinh thần để bảo vệ hoàng hậu!

Phục Giới Dịch mấy ngày nay tuy rằng bận rộn, nhưng mỗi ngày đều vẫn muốn bớt thời giờ bồi bên cạnh Miêu Tiểu Thiên trong chốc lát, tự nhiên cảm nhận được sự thay đổi của những người này, tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng hắn vẫn thấy ghen.

Hoàng Hậu nhà hắn mị lực quá lớn, nhưng không sao, may mắn y lựa chọn trẫm! Hắc hắc ~

Miêu Tiểu Thiên: “Bọn họ chỉ ăn bún ốc.”

Phục Giới Dịch vừa nhếch khóe miệng.

Trẫm không nghe, trẫm mặc kệ! Bún ốc là do Hoàng Hậu làm ra! Bỏ bốn lên năm, đây chính là mị lực của Hoàng Hậu!

Miêu Tiểu Thiên: Nam nhân này lại bắt đầu suy nghĩ lan man.

“Đúng rồi, mọi chuyện hiện tại thế nào?”

Phục Giới Dịch nghịch sợi tóc đen rơi xuống sườn mặt của Miêu Tiểu Thiên, nghĩ đến những bằng chứng Miêu thừa tướng tham ô hối lộ và phát triển thế lực vừa tra được, đáy mắt tối sầm lại: “Yên tâm, đều đã chuẩn bị tốt.”

Chung quy là do hắn quá thờ ơ, hắn nghĩ chắc sẽ có rất nhiều quan viên liên lụy trong đó, nhưng không nghĩ tới không chỉ có trong kinh thành, những người đi địa phương khác nhậm chức cũng có không ít.

“Đã nhiều ngày, bọn họ phỏng chừng sẽ phản công, ngươi……”

Thứ khiến hắn lo lắng nhất ngược lại chính là Miêu Tiểu Thiên, mấy ngày qua hắn càng tra, càng cảm thấy bọn họ sẽ bắt Tiểu Thiên đi để bức ép mình đi vào khuôn khổ, trong tư liệu thu thập được, một sốt quan viên cũng đã bị dùng cách đó mà phải quy hàng.

Vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vạn nhất hắn có chỗ nào đó không suy xét chu toàn, vạn nhất……

Miêu Tiểu Thiên vuốt phẳng đôi lông mày nhăn chặt của hắn: “Đừng lo lắng, thần có thể bảo vệ tốt chính mình!”

“Tiểu Thiên……”

Miêu Tiểu Thiên: “Chỉ cần động tác của ngài nhanh một chút, sớm một chút thu thập bọn họ, vậy không phải là thần sẽ an toàn sao?”

Ánh mắt Phục Giới Dịch sắc bén, trong lòng âm thầm quyết định đẩy nhanh tốc độ.

“Không nói việc này nữa, phỏng chừng ngài lại vội bận đến quên giấc ngủ, trước tiên ngủ một giấc dưỡng tinh thần, thần không muốn nhìn thấy ngài chết đột ngột đâu.” Miêu Tiểu Thiên đem hắn ấn trên giường, đắp chăn lên cho hắn, bản thân cũng chui vào ôm lấy eo hắn cùng ngủ.

Bàn tay Phục Giới Dịch ôm eo y chợt ngo ngoe rục rịch.

Miêu Tiểu Thiên không chút do dự đánh bay: “Ngủ, không cho phép nhúc nhích động tay động chân! Ngài cảm thấy chính mình chưa đủ mệt sao?!”

Phục Giới Dịch ủy khuất, hắn đã vài ngày không được ăn thịt!

Nhưng là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Hậu, hắn ngượng ngùng thu hồi tay, ôm Miêu Tiểu Thiên một lần nữa, nhắm mắt lại, đầu trầm xuống, thực mau đã chìm vào giấc ngủ.

Miêu Tiểu Thiên tức giận dùng ngón trỏ chọt chọt lên cái trán của hắn, động tác rất nhẹ: “Đã buồn ngủ đến như vậy, còn dám có ý nghĩ đen tối!”

“Ngô……” Nam nhân khẽ nhíu mày.

Miêu Tiểu Thiên nhanh chóng thu hồi ngón tay, đem đầu chôn ở trong lòng ngực hắn, nhắm hai mắt lại.

……

Nói là sẽ tăng nhanh tốc độ giải quyết, Phục Giới Dịch cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, ngày hôm sau lên triều liền dùng tôuj danh mưu phản lệnh cho cấm vệ quân trực tiếp bắt giữ Miêu thừa tướng cùng vây cánh của ông, người nào phản kháng thì trực tiếp gϊếŧ chết.

Miêu thừa tướng nhìn vết máu dưới mặt đất thì trợn tròn mắt, tuy rằng ông đã loáng thoáng đoán được hành đọng gần đây của hoàng đế là gì, nhưng thủ đoạn như sấm rền gió cuốn này làm ông chưa kịp chuẩn bị gì.

Ông ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ngập tràn sát ý của hoàng đế.

Miêu thừa tướng lập tức lạnh run.

“Đem bọn họ bắt lại, áp giải vào nhà lao, người nào cầu tình thì cứ xem như đồng đảng mà xử lý.”

Lời này làm cho các đại thần muốn tiến lên dò hỏi chợt yên lặng thu hồi bước chân.

Những biến hóa trên triều không có truyền tới hậu cung, Phục Giới Dịch không muốn để Miêu Tiểu Thiên vì những việc này mà phiền lòng.

Nếu Miêu Tiểu Thiên biết Phục Giới Dịch nghĩ như vậy, phỏng chừng y sẽ cảm động sự săn sóc của nam nhân này, cười mà trêu hắn đã suy nghĩ nhiều.

Không nói đến việc y không có bất kì tình phụ tử gì với Miêu thừa tướng, cho dù người có mặt ở đây là nguyên chủ, sợ là cũng sẽ chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Mấy ngày gần đây thời tiết càng thêm nóng bức, khoảng cách tới mùa hạ càng ngày càng gần, Miêu Tiểu Thiên lại tìm được một việc làm bản thân cảm thấy hứng thú, đó là giúp Phục Giới Dịch làm quần áo.

Sợ mình làm không tốt, còn dụng tâm mời quản sự Thượng Y Cục sang dạy mình.

“Xin hỏi hoàng hậu muốn làm loại y phục như thế nào?” Thượng Y Cục quản sự hỏi.

Miêu Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân hẳn nên làm một ít đồ vật đơn giản để luyện tập trước, nói: “Qυầи ɭóŧ!”

Quản sự: “………”

“Có vấn đề gì sao?”

Quản sự: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

Miêu Tiểu Thiên: “Ừm, không thành vấn đề vậy thì bắt đầu đi.”

Quản sự: “Vâng.”

Thời điểm Miêu Tiểu Thiên nghiêm túc đi theo quản sự học tập, một vị thị vệ đột nhiên đi đến.

“Khởi bẩm Hoàng Hậu.”

Miêu Tiểu Thiên: “Nói.”

Người hầu: “Bích cô cô tới, chờ ở cửa.”

“Cho nàng tiến vào.”

Chỉ chốc lát sau, một nữ nhân mặc một thân xanh đậm bước vào đại điện.

Miêu Tiểu Thiên nhận thức nàng, lúc ở cạnh Phục Giới Dịch sẽ thường xuyên nhìn thấy nàng, nên buông xuống cảnh giác: “Chuyện gì?”

Bích cô cô: “Hồi bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Thượng nhớ người, muốn gặp Hoàng Hậu.”

“Nga, hắn có nói gì nữa không?”

“Bệ hạ không có nói.”

Miêu Tiểu Thiên giơ một khối vải dệt lên nghiên cứu, “Ta không đi, ngươi bảo hắn lại đây.”

Bích cô cô nhất thời nghẹn lời, nói: “Nhưng là bệ hạ muốn gặp Hoàng Hậu……”

Miêu Tiểu Thiên buông vải dệt xuống, nhìn nàng một cái, gật gật đầu ý bảo đã biết, sau đó quay đầu gật đầu nhìn nàng ta, tiếp đó lại gật đầu ra hiệu với Xuân Đào. “Bắt nàng ta lại.”

Xuân Đào lập tức động thủ.

“Hoàng hậu? Người làm gì vậy!”