Chương 10

Quyết tâm rồi, Hạ Lâm lần này không tránh né, trông thấy chiếc xe kia ở dưới lầu liền tự giác lên xe.

Cậu bình tĩnh cài dây an toàn, không thèm để ý đến ánh mắt quan tâm của Tiết Trạch Nam, khi xe chậm rãi khởi động thì nói: "Tiết tổng, hôm nào chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"

"Không cần hôm nào." Tiết Trạch Nam trở nên ôn nhu, "Chúng ta đi nhà hàng Nắng Sớm được không?"

Hạ Lâm: "Tôi nói, ngày khác, tôi và bạn trai tôi, thêm cả ngài, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Không kích động, không kháng nghị, ngữ khí của Tiết Trạch Nam bình tĩnh như không nghe thấy "bạn trai tôi", nói rằng: "Có thể."

Hạ Lâm cảm thấy, thời tiết hình như không tốt lắm.

Mưa to.

Mưa cực kì to, Hạ Lâm vốn muốn ra vẻ tiêu sái đi xuống lầu dưới nói chờ bạn trai tới đón, lại nhận được tin Trương Thiên Khoa không tới được.

Lão tử đẹp hơn Omega: Tin xấu là ô tô của tôi bị chết máy giữa trời mưa, tin tốt là tôi đang ở nhà hàng.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:...Đáng tin.

Lão tử đẹp hơn Omega: Việc đáng tin nhất tôi làm là dặt được bàn ở nhà hàng Hoàng Hôn a a a, đây là tiền tôi kiếm được bằng mồ hôi nước mắt bán đứng thân thể! Tóm lại, không đổi lịch nhanh chóng tới đây!

Hạ Lâm không còn lựa chọn nào khác, hoặc là đội mưa đi tới, hoặc là đón xe.

Mưa to gọi xe không được!

"Bạn trai em đâu?" Tiết Trạch Nam hỏi.

Hạ Lâm căng da đầu nói: "Anh ấy đang ở nhà hàng rồi, không tới đây."

Trời mới biết Hạ Lâm chuẩn bị bắt đầu một màn kịch lớn! Xe của Trương Thiên Khoa là xe thể thao đẳng cấp! Tuy rằng xe hắn mua là để so với bạn bè! Nhưng! Nhìn qua tuyệt đối không thua kém tổng giám đốc!

Cho dù, hắn là một Beta.

Đáng tiếc, mưa không theo ý người, Hạ Lâm chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đàng hoàng đi nhờ xe Tiết Trạch Nam.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Đẹp mặt ghê, tôi ngồi xe Tiết tổng, lát nữa lại trở mặt với hắn, làm sao đây!

Lão tử đẹp hơn Omega: Tôi mang theo một thằng nhóc làm việc chung với tôi, là Omega nha, nếu không phải vì nhà cậu ta có bối cảnh quá ghê gớm thì tôi đã ra tay từ lâu rồi, lúc đó cậu có thể thấy được kĩ năng tán tỉnh của tôi cao như thế nào!

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:...Cậu muốn làm gì?

Lão tử đẹp hơn Omega: Omega độc thân sống sờ sờ ngay trước mắt, cậu lại là Beta có năng lực "Trăm phần trăm gặp được Omega định mệnh", vậy là cậu có thể rút lui thành công rồi!

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Cậu cho rằng...Một Omega cùng một Alpha ngẫu nhiên gặp nhau trên đường cái có thể có tín tức tố hợp nhau?

Lão tử đẹp hơn Omega: Mặc dù là giả, nhưng trong lòng Alpha nào cũng có Omega mà, chẳng lẽ không thể phát tình à!

Hạ Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy Trương Thiên Khoa nói có lý.

Nếu năng lực không phát huy được hoàn toàn cũng không sao, chắc chắn Alpha sau khi gặp Omega phát tình thì độ tương thích cũng có thể dần tăng lên.

Logic hoàn mỹ, rất tốt.

Hạ Lâm liếc nhìn gò má Tiết Trạch Nam, trong lòng trở nên kích động, nếu Alpha này có thể thấy sắc mà nổi lòng tham đi chuyển mục tiêu là tốt nhất.

Tuy rằng, Hạ Lâm cũng có một phần tiếc nuối.

Nhà hàng Hoàng Hôn giá tiền có thể đè chết người ta, muốn hẹn trước còn phải xem thân phận địa vị tới đâu, Trương Thiên Khoa làm việc ở đó mấy năm mà cũng khó khăn, tiền phải đem ra cả đống, Hạ Lâm cũng bị cảm động trước việc Trương Thiên Khoa dốc hết vốn liếng ra giúp đỡ, tha thứ luôn chuyện để cậu bị Alpha đưa đi mà không cản.

Khi cậu đến, Trương Thiên Khoa cùng cậu bạn Omega đẹp trai kia ngồi đối diện nhau, để trống mỗi bên một chỗ ngồi.

Không nói nhiều, Hạ Lâm lập tức ngồi cạnh Trương Thiên Khoa, Tiết Trạch Nam trầm mặc ngồi vào chỗ còn lại.

Mặt đối mặt, Hạ Lâm bỗng nhiên cảm thấy, Tiết Trạch Nam cùng nhóc đẹp trai kia cực kì xứng đôi.

Alpha và Omega là một đôi, định kiến này đã có từ thời cổ đại, từ Omega làm trụ cột cho đến Alpha làm trụ cột, Beta vẫn luôn là giai cấp bị thống trị.

Xã hội sau này, nhận thức từ trong sách vở ngày càng mạnh, thậm chí chỉ thở dốc trong chốc lát cũng có cảm giác bị cai trị.

Giải quyết chuyện của bọn họ, hoàn toàn ở trong sân nhà của Trương Thiên Khoa, Hạ Lâm muốn nói rõ mọi chuyện nhưng vì cậu bạn kia đang ở đây nên không nói ra được lời nào.

Omega làm việc cùng Trương Thiên Khoa rất thân thiện, hòa đồng, mùi hương dễ ngửi. Hạ Lâm không biết là mùi hương của nhà hàng hay là mùi nước hoa của Omega, chỉ cảm thấy mình đang ngồi ở hiện trường chứng hôn, vài giây nữa có thể nói ra: "Chúc hai người yêu nhau sớm thành người một nhà."

Tự mình đào hố, bởi vì Trương Thiên Khoa, dẫm lên vết xe đổ.

Tiết Trạch Nam không nhìn Hạ Lâm, hắn dường như thấy hứng thú với cậu bạn đẹp trai của Trương Thiên Khoa, hoàn toàn không để mắt tới Hạ Lâm đang trầm mặc.

Hạ Lâm không nói lời nào, thậm chí còn muốn khóc.

Đổi thành phim truyền hình, cậu là Beta ăn nói khép nép được Alpha theo đuổi lại không biết tốt xấu, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng là có mắt không tròng.

Cũng phải thôi, không có phim truyền hình nào có chuyện tình yêu Alpha và Beta, dù cho có thì cũng là Alpha tìm được Omega chân ái, cắt dứt với Beta nham hiểm.

"Cảm ơn Trương tiên sinh đã mời, đêm nay tôi có việc." Tiết Trạch Nam liếc qua cái tay Trương Thiên Khoa đang ôm Hạ Lâm, từ chối bữa tối, chuẩn bị rời đi.

Nhóc đẹp trai nói: "Tiết tổng đưa tôi đi một đoạn đường được không? Anh Trương có vẻ muốn về nhà cùng bạn trai, tôi không thể làm phiền tới thế giới của hai người."

Trương Thiên Khoa ôm chặt hơn, cảm thấy thằng nhóc này rất thông minh, nói: "Vậy làm phiền Tiết tổng, dù sao tôi cũng đang vội."

Tiết Trạch Nam không từ chối, mắt vẫn không hề nhìn Hạ Lâm một cái, trực tiếp cùng nhóc đẹp trai đi mất.

"Hối hận không, khổ sở không, đau lòng không?" Trương Thiên Khoa hỏi.

Hạ Lâm hất tay hắn ra, thở ra một hơi. Cậu xem như là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhưng mà, cậu chưa bao giờ tin tưởng Alpha.

Hạ Lâm thấy mình đã trở thành thánh mẫu vượt thời đại, lại một lần nữa giúp Alpha và Omega thành đôi.

Cậu nói: "May là không đồng ý với Tiết tổng, hắn rất xứng đôi với nhóc đẹp trai kia."

Alpha vốn dĩ nên ở bên Omega.

Ngày thứ nhất không thấy Tiết Trạch Nam, Hạ Lâm làm việc thuận lợi, không nghĩ đến hắn.

Ngày thứ hai không thấy Tiết Trạch Nam, Hạ Lâm làm việc coi như thuận lợi, không nghĩ đến hắn.

Ngày thứ ba không thấy Tiết Trạch Nam, Hạ Lâm nghĩ đến hắn, nghĩ đến hắn, chỉ nghĩ đến hắn.

Công việc chồng chất, chồng chất như núi! Hạ Lâm muốn chết, dựa vào sức mạnh của tiền sống đến ngày thứ ba!

"Tiết Trạch Nam đâu! Phát tình à!" Hạ Lâm rốt cuộc không nhịn được, vọt tới phòng nhân sự tìm Lâm Na.

Lâm Na cau mày, vô cùng bất ngờ, nói: "Tiết tổng nghỉ phép, cậu không biết?"

"Nghỉ phép?!" Hạ Lâm không rõ lắm, "Hôm trước Tiết tổng gọi điện thoại báo phải đi công tác nói tôi tạm xử lí công việc thay! Đi công tác đó!"

"Phải, vốn là đi công tác." Đầu ngón tay Lâm Na ưu nhã lướt qua mặt, "Nhưng buổi chiều thì đến công ty nói nghỉ phép vài ngày."

Đối với kẻ cuồng công tác như tổng giám đốc, nghỉ phép là lãng phí cuộc đời, nhưng Hạ Lâm trong nháy mắt liền nghĩ tới nhóc đẹp trai.

Nghỉ phép năm ngày để vượt qua kỳ phát tình, rất phù hợp với tác phong của hắn.

"Được, tôi biết rồi."

Ngày hôm nay Hạ Lâm vẫn làm việc cẩn thận, dù hôm qua tới rạng sáng mới kết thúc tăng ca, ngày hôm sau vẫn đến công ty đúng giờ.

Cậu cần phải nghỉ ngơi, lại càng cần tin tưởng Tiết tổng——sẽ không phát tình thế kia.

Tai nạn trong cuộc sống của cậu thật nhiều, nên cân nhắc chuyển việc thôi chứ nhỉ? Dù sao Tiết Trạch Nam có người yêu, chắc chắn dễ dàng buông tha một Alpha như cậu.

Hay là đi viết đơn kiến nghị "Tổng giám đốc hiện tại làm việc không ổn, hi vọng Beta có thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc duy trì ổn định công việc", chắc rằng tổng công ty sẽ vì việc hai tổng giám đốc Alpha nghỉ việc vào thời điểm quan trọng mà cân nhắc tính khả thi của kiến nghị này.

Khi Hạ Lâm nghiêm túc quy hoạch, một bên bận hoa mắt váng đầu một bên suy nghĩ lung tung thì Tiết Trạch Nam xuất hiện.

Biến mất bảy ngày, trở về đúng thời gian kỳ phát tình kết thúc.

Hạ Lâm cũng phải khen cách làm việc chuyên nghiệp của hắn.

Nhưng mà, Tiết Trạch Nam trông không giống như đang thoải mái sau khi trải qua kỳ phát tình với Omega.

Thậm chí sắc mặc còn trắng bệch như đang bị bệnh.

Hạ Lâm là kiểu người đầu óc đen tối không đứng đắn, phản ứng đầu tiên là nghĩ nhóc đẹp trai kia nhu cầu cao, hút quá nhiều tinh khí, phản ứng tiếp theo mới nghĩ Tiết Trạch Nam bị bệnh.

Là một cấp dưới nhát gan sợ phiền phức, Hạ Lâm khách khí quan tâm hỏi: "Hôm nay Tiết tổng không khỏe?"

"Di chứng." Tiết Trạch Nam ký tên loạt văn kiện tồn đọng cả tuần nay, ngay cả việc nói chuyện cũng có hơi mệt mỏi.

Hạ Lâm còn đang nghĩ thì ra sau kỳ phát tình sẽ còn có di chứng như vậy, Tiết Trạch Nam đã nói bổ sung: "Tôi đi giải phẫu."

"A?" Hưởng tuần trăng mật biến thành đi làm phẫu thuật, Hạ Lâm phản ứng không kịp.

Tiết Trạch Nam liếc mắt nhìn Hạ Lâm, đưa văn kiện cho cậu, "Một vài phần liên hệ ngay với bên hợp tác, một phần trình lên tổng công ty, còn lại liên quan đến hạng mục mới đem đi dự đoán kết quả."

Dáng vẻ giải quyết việc chung không nhắc lại lần hai.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Vậy là, Tiết tổng đi làm phẫu thuật?

Lão tử đẹp hơn Omega:...Nhưng nhóc đẹp trai bên chỗ tôi cũng không đi làm bảy ngày, hơn nữa, hôm nay cũng không tới làm!

Hiện tại Hạ Lâm vẫn cho rằng Tiết Trạch Nam thời gian qua đã ở trong kỳ phát tình, bằng chứng là nhóc đẹp trai ở chỗ Trương Thiên Khoa cũng xin nghỉ, sau khi được Tiết Trạch Nam đưa về nhà thì xin nghỉ.

Kỳ phát tình không phải chuyện có thể tự nhiên nói ra bên ngoài, Trương Thiên Khoa cũng chỉ hỏi có phải bị bệnh không, sau đó nói cho Hạ Lâm biết suy đoán của mình.

Hiện tại, nhóc đẹp trai xin nghỉ, Tiết Trạch Nam trở lại, còn trông như bị bệnh nặng, trạng thái không hề giống như trong tưởng tượng của Hạ Lâm.

Thế giới là gốc rễ của ta:...Cái kịch bản này hướng đi không tốt, làm ông mai bà mối cũng phải cẩn thận.

Hạ Lâm không Phải Lâm Hạ:...Tôi có nên hỏi Tiết Trạch Nam đi làm phẫu thuật gì không?

Lão tử đẹp hơn Omega: Nói không chừng là X, cậu hiểu mà, khá xấu hổ.

Phát tình đều là kẻ ngốc: Hỏi đi, biết đâu là mổ ruột thừa, khoan đã, Alpha có ruột thừa không?

Thế giới là gốc rễ của ta: Tôi thấy cuộc phẫu thuật này có thể hơi đáng sợ, Hạ Lâm chuẩn bị tinh thần đi.

Nội tâm Hạ Lâm rất xoắn xuýt, không biết hỏi làm sao, sau lần đi ăn tối miễn cưỡng kia, Tiết Trạch Nam hẳn đã hiểu rõ câu trả lời của Hạ Lâm cho nên mới không hỏi, không nói, không thèm liếc nhìn cậu.

Rõ là tìm đường chết, nhưng là lựa chọn chính xác.

Hạ Lâm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng trong lúc Tiết Trạch Nam ký tên văn kiện thì hỏi: "Tiết tổng có khỏe không, có cần nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần." Giọng nói lạnh nhạt.

Hạ Lâm tự thấy mất mặt, người ta quan tâm như vậy, Tiết Trạch Nam lại không cần.

Cậu chỉ là một cấp dưới bình thường, nên bảo trì khoảng cách.

"Hạ Lâm."

Hạ Lâm đang định ra khỏi văn thì Tiết Trạch Nam đột nhiên gọi.

Hắn nói: "Tôi ghét Omega, thậm chí mặt sinh lý với tâm lý đều ghét, cho nên ngày hôm đó khi cùng ra về với Omega kia, tôi rất khó chịu."

Hạ Lâm không quay đầu lại, cậu như ốc sên núp trong vỏ, muốn dùng khoảng cách ngắn như vậy đảm bảo an toàn cho bản thân.

Sau đó, cậu nghe Tiết Trạch Nam nói: " Tôi đi ngăn tín tức tố, gần đây tâm trạng không được tốt lắm, đó là di chứng của cuộc phẫu thuật, hi vọng em có thể bỏ qua cho tôi."

Kỹ thuật chữa bệnh ngăn tín tức tố cũng không thường thấy, Alpha đã làm phẫu thuật này, tuy rằng sinh lý thể hiện ra lúc thường không khác mấy, nhưng gặp phải kỳ phát tình sẽ giống như thái giám không thể tạo kết, càng không thể thụ thai cho Omega. Nói như vậy, trừ phi Alpha có bệnh tật hoặc có vấn đề tâm lý thì bác sĩ cũng không dám phẫu thuật.

Dù sao, việc Alpha kết hợp với Omega được luật pháp bảo vệ.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

Lão tử đẹp hơn Omega: Tôi đoán, nhóc đẹp trai trên đường phát tình, Tiết tổng phải cố gắng kháng cự, bệnh tâm lý bạo phát, bác sĩ phải ra tay. Thật đáng sợ, Hạ Lâm, thể chất của cậu có thể hại người!

Phát tình đều là kẻ ngốc: Nếu tôi là cậu, tôi sẽ đi hỏi sếp, chứ không phải lên đây kêu "Làm sao bây giờ".

Thế giới là gốc rễ của ta: +1

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:...Tôi nhát gan, áy náy, tuy nói như thế này rất tự luyến, nhưng tôi nghĩ Tiết tổng vì tôi tôi mà đi làm phẫu thuật!

Lão tử đẹp hơn Omega: Tuy rằng tôi cũng muốn nói cậu tự luyến, nhưng tôi cũng cảm thấy hắn làm vậy vì cậu.

Phát tình đều là kẻ ngốc: Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.

Thế giới là gốc rễ của ta: Ngăn tín tức tố đối với Alpha không khác nào cắt JJ, tuy có thể phẫu thuật một lần nữa đề tạm thời khôi phục lại như cũ, nhưng cảm giác đau buồn khi bị mất JJ sẽ tồn tại mãi... Tính tình sếp tổng của cậu thay đổi lớn phải không, nghe nói có nhiều Alpha khó chịu đến mức tự sát.

Lão tử đẹp hơn Omega: Fuck, thật đáng sợ, có thể hại cả bản thân mình, Hạ Lâm, cậu nên mau chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy trốn đi, nếu không tính tình của hắn thay đổi rất có thể...Đáng sợ!!!

Phát tình đều là kẻ ngốc: Tôi bị một Alpha đả động thế này? Người này có phương thức theo đuổi người khác là tự thiến à? Chấm hỏi to đùng.

Thế giới là gốc rễ của ta: Hạ Lâm, cậu nên quan sát nhiều một chút, mặc dù khả năng cảm nhận tín tức tố của Beta rất yếu, nhưng cảm giác bị ngăn cách cũng giống như mất đi khứu giác, vị giác, thính giác, rất dễ kích động nghi ngờ người khác.

Lão tử đẹp hơn Omega: Hạ Lâm? Hạ Lâm? Này này này?

Phát tình đều là kẻ ngốc: Hạ Lâm? Thổ lộ đi? Thề chăm sóc Alpha cả đời đi? Khổ nhục kế thắng lợi? Hạ Lâm?

Thế giới là gốc rễ của ta: Cái tôi nói khả năng là một phần vạn, tôi có biết hai ba Alpha phẫu thuật xong nhảy nhót tưng bừng không bị ảnh hưởng gì, Hạ Lâm quay lại đi quay lại đi!

Công ty tăng ca hằng ngày.

Hạ Lâm ở ngoài văn phòng của Tiết Trạch Nam một lúc lâu, từ khi biết Tiết Trạch Nam đi làm phẫu thuật, trong lòng cậu rất hối hận. Thậm chí còn bắt đầu cảm thấy, dù Tiết Trạch Nam có mục đích giống Khải Ân thì cứ làm theo ý muốn của bọn họ là được rồi.

Sau đó cũng chỉ là chia tay bình thường, cộng thêm một chút khó chịu từ việc nɠɵạı ŧìиɧ thôi.

Đối với Hạ Lâm mà nói, như vậy không có gì ghê gớm.

Nhưng Tiết Trạch Nam lại đi làm phẫu thuật ngăn tín tức tố, cậu không cảm thấy mình có mị lực khóa chặt được một Alpha như vậy.

Mà người Tiết Trạch Nam thích cũng không phải cậu.

Người Tiết Trạch Nam thích là một Beta gặp được trong cơn mưa theo trí nhớ của hắn, người đó mua kem cho một Alpha xa lạ, người đó nói gặp được người mình thích phải dũng cảm tranh thủ.

Nhưng người đó không phải Hạ Lâm.

Hạ Lâm gõ của phòng làm việc, không đợi Tiết Trạch Nam nói "Mời vào" đã mở của vào bên trong.

Cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tiết tổng, tại sao ngài lại đi phẫu thuật?"

Tiết Trạch Nam thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, hắn cay mày, không thoải mái.

Cuộc phẫu thuật thật ra không lớn, không cần nghỉ ngơi lâu như vậy, nhưng Tiết Trạch Nam xuất viện ngày thứ nhất đã cảm thấy lòng mình dấy lên cảm xúc buồn bực. Con người cũng là một loài động vật, họ dùng vị giác, thính giác, xúc giác cảm nhận thế giới này. Là một Alpha đang cảm nhận được thế giới tràn ngập tín tức tố, bỗng nhiên không còn cảm giác gì, cho dù Tiết Trạch Nam tính khí ôn hòa cũng cảm thấy buồn bực.

Vậy nên hắn nghỉ ngơi năm ngày rồi mới trở lại công tác trên cương vị.

Hiện tại, Beta khiến hắn làm ra quyết định này, đã biết rõ còn hỏi tại sao hắn lại đi phẫu thuật.

"Tôi rất đáng thương." Lời nói của Tiết Trạch Nam có chút trẻ con, "Tôi đem trái tim dâng cho em, em lại muốn đẩy tôi cho người khác."

"Hạ Lâm, toàn bộ Omega trong các công ty ở khu vực này tôi đều biết họ, em biết chứ?"

"Bao gồm cả người được gọi là cấp dưới của bạn trai em, đó từng là đối tượng đi xem mắt của tôi, chỉ có điều tôi từ chối gặp mặt."

"Tôi là một Alpha dị loại, có thể nói là làm cho gia tộc phải hổ thẹn. Bởi vì tôi cần phải lựa chọn ở cùng một Omega, nhưng tôi lại chỉ quan tâm đến một Beta. Nưng Beta này lại lừa gạt tôi. Em ấy gạt tôi, nói em ấy có bạn trai, em ấy để bạn trai giả kia giới thiệu cho tôi một Omega tôi từng từ chối."

"Hạ Lâm, em nói xem tôi có nên tức giận không?"

Hai mắt Tiết Trạch Nam nhìn thẳng về phía Hạ Lâm.

Hắn nói: "Trong lòng tôi chỉ có một người như vậy."

"Em ấy là một Beta."

Tiết Trạch Nam cau mày trong lúc nói, tuy giọng nói lạnh lùng ôn hòa, nhưng Hạ Lâm thấy được vẻ chất vấn làm người ta nghẹt thở từ trong ánh mắt hắn.

Đây là chất vấn, nhưng không nên chất vấn Hạ Lâm.

"Không phải tôi." Hạ Lâm nhìn hắn với nhá mắt nóng rực, "Tôi không phải người mua kem cho anh, tôi cũng chưa từng nói...Chưa từng nói câu nói kia. Không phải tôi, Tiết Trạch Nam, tôi không phải người mà anh thích."

Nước mắt Hạ Lâm bỗng rơi xuống, cậu ngóng trông thứ tình cảm đó, nhưng đáy lòng cảm thấy sợ.

Tiết Trạch Nam hoảng loạn nhìn Hạ Lâm rơi nước mắt, hắn luống cuống đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Hạ Lâm.

Hắn biết Omega rất yếu đuối, luôn cẩn thận tránh xa họ, thậm chí ghét bỏ, chưa bao giờ biết thương tiếc Omega.

Nhưng hiện tại, Tiết Trạch Nam lần đầu tiên có cảm giác thương tiếc một Beta.

Đơn giản bởi vì đó là Hạ Lâm.

Tiết Trạch Nam vươn tay đỡ lấy mặt Hạ Lâm, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt.

Hắn nói: "Hạ Lâm, em chỉ quên mất thôi. Điều đó không quan trọng, em cứ coi như tôi từng gặp một người nói "Gặp được người mình thích phải dũng cảm tranh thủ" được không?"

Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy mình nhu vậy rất mất mặt."

Người đàn ông vừa mới làm ra vẻ mặt bực bội, giờ lại ôn nhu nói: "Tôi gặp người mình thích, dùng cái tin đáng sợ như vậy để tranh thủ lấy được sự cảm thông."

"Hạ Lâm, em có vì thương tôi, quyết định ở bên tôi không?"

Lão tử đẹp hơn Omega:....

Phát tình đều là kẻ ngốc:....

Thế giới là gốc rễ của ta: Tôi có vui, cũng có ghen tị, nên mua loại bàn phím nào ăn?

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:???

Lão tử đẹp hơn Omega: Đúng rồi, ăn bàn phím!

Phát tình đều là kẻ ngốc: Trơ mắt nhìn Hạ Lâm biến thành một đứa ngốc, vui mừng vì cậu ấy phải ăn bàn phím một mình.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Vấn đề không phải là ăn bàn phím!

Lão tử đẹp hơn Omega: Nội tâm của tôi không hề dao động, chỉ nghĩ đến bàn phím.

Thế giới là gốc rễ của ta: Có thể ở bên nhau thì bên nhau ngay đi, đã đi ngăn tín tức tố rồi, Alpha này đúng là nâng JJ cầu bao dưỡng, có tiền có sắc, không bắt lấy đời này khó tìm được. P/s:Cậu có thể mời hắn cùng ăn bàn phím.



Hạ Lâm với Tiết Trạch Nam bên nhau ngày thứ nhất, người trong công ty tập mãi thành quen cho rằng họ bên nhau đã lâu.

Làm người yêu, Tiết Trạch Nam đúng là một người yêu hoàn hảo.

Làm đồng nghiệp, Tiết Trạch Nam hiệu suất làm việc cực kì cao, nhưng di chứng cuộc phẫu thuật lại cứ xuất hiện ngẫu nhiên...

"Hạ Lâm, anh đau đầu." Tiết Trạch Nam vẻ mặt tội nghiệp, xoa huyệt thái dương.

Hạ Lâm buông tư liệu trên tay xuống, cẩn thận mát xa cho hắn, ảnh hưởng của phẫu thuật tuy không lớn, nhưng Tiết Trạch Nam hai ba ngày cảm thấy đau đầu, Hạ Lâm rất lo lắng.

"Làm sao bây giờ, hay là đến gặp bác sĩ, hoặc là hủy bỏ việc ngăn tín tức tố lại đi?"

"Không cần." Tiết Trạch Nam nắm lấy tay Hạ Lâm hôn một cái, thậm chí còn được voi đòi tiên, ban ngày ban mặt tới văn phòng tuyên da^ʍ, kết quả bị Hạ Lâm lạnh lùng đẩy ra.

"Đau đầu." Vừa mới bị đẩy ra một giây, Tiết Trạch Nam lại nhanh chóng đau đầu thêm lần nữa.

Hạ Lâm cảm thấy được, hắn như đang diễn kịch, nhưng cậu không thể mặc kệ Tiết Trạch Nam. Cậu tìm rất nhiều tư liệu về việc ngăn tín tức tố, cũng hỏi qua một vài bác sĩ, họ đều nói đau đầu có thể là di chứng, cần tiếp tục quan sát.

Nhưng Hạ Lâm không có cách nào biết được Tiết Trạch Nam khi nào đau thật khi nào đau giả.

Hạ Lâm: "Anh không cần như vậy, đau đầu phải đi gặp bác sĩ."

Tiết Trạch Nam che đầu, khẽ mỉm cười, "Chỉ cần em đưa tôi đến nhà em ngủ một đêm, tôi sẽ khỏe lại ngay."

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Cái kiểu cầu xin gì đây???

Lão tử đẹp hơn Omega: Chủ diễn đàn, làm ơn đá thằng nhóc này ra đi, trả lại cho tôi sự bình yên.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ: Tôi là chủ diễn đàn, tôi đang xin sự giúp đỡ.

Thế giới là gốc rễ của ta: Show ân ái đã xuyên qua màn hình đâm lòng ta đau đớn.

Phát tình đều là kẻ ngốc: Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, người đàn ông của cậu không phải đau ở phía trên mà là phía dưới.

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:???

Lão tử đẹp hơn Omega: Ngăn tín tức thôi sao lại đau đầu! Tính tình bạo hơn mới là di chứng!

Hạ Lâm không phải Lâm Hạ:???

Phát tình đều là kẻ ngốc: Thằng nhóc ngốc nghếch, hắn muốn ngủ với cậu.

Ngày thứ sáu bên nhau, Tiết Trạch Nam đau đầu mỗi ngày thứ sáu, trong phòng Hạ Lâm cuối cùng có thêm một vị khách.

Sói đuôi to Tiết Trạch Nam lộ rõ bản tính, không hề đau đầu, xâm lấn giường Hạ Lâm, tiện tay đoạt luôn chủ nhân của chiếc giường.

Hạ Lâm bị đè ra làm, đầu óc choáng váng, đang lo cho di chứng của Tiết Trạch Nam, hỏi han ân cần.

Tiết Trạch Nam thẳng thắn: "Em nên lo lắng một chút cho bản thân mình đi chứ?"

Hạ Lâm: "Cái gì?"

Tiết Trạch Nam: "Ở bên cạnh anh, sau này có khả năng em sẽ không có con."

Cho dù năng lực sinh dục của Beta không bằng Omega, nhưng vẫn có khả năng mang thai, Tiết Trạch Nam làm phẫu thuật ngăn tín tức tố, khả năng mang thai của Hạ Lâm lại bị hạ xuống thấp hơn nữa.

Hạ Lâm cười cười: "Em vốn không thích trẻ con. Hơn nữa ba em giống như trẻ con, làm phiền em, rõ ràng là người trưởng thành, còn thích ăn đồ ngọt, trời mưa lại sai em ra ngoài...A!"

"Làm sao vậy?" Tiết Trạch Nam bị dọa hết hồn.

Hạ Lâm nhìn Tiết Trạch Nam, duỗi tay vặn vặn gương mặt hắn. Tiết Trạch Nam mang theo nhu tình khó có được, tóc mái không cứng như ban ngày, nhẹ nhàng nằm xõa trên trán, trông rất trẻ tuổi.

Hạ Lâm do dự hỏi: "Anh khi còn bé...Có phải hay bị người khác khen...Đáng yêu?"

Tiết Trạch Nam nhíu mày, có vẻ không thích hồi ức quá khứ lắm, "Khi còn bé, ba anh luôn cho anh mặc váy, nuôi như con gái, anh không thích vậy, thường xuyên trốn ra ngoài chơi. Cho nên mới có thể..."

Hắn không nói phần còn lại.

Hạ Lâm mói: "Cho nên mới có thể gặp người mua kem cho anh đúng không?!"

Hạ Lâm ghét ăn kem bị ba bắt đi mua kem.

Nguyên nhân cậu không thích kem phần lớn là do ba cậu bất chấp xuân hạ thu đông nói cậu chạy đi mua kem.

Nhưng có một ngày, cậu gặp được một nhóc rất dễ thương.

Cô bé cực kì dễ thương, thích ăn kem, mặc váy hồng nhạt đứng ngoài quán kem, ra vẻ không thích ăn kem.

Hạ Lâm chú ý tới, bởi vì một đứa trẻ nghiêm túc không ồn ào dù ở tuổi nào cũng làm người khác thích. Mà Hạ Lâm cũng chỉ mới mười một tuổi, vừa phát hiện mình là một Beta giãy giụa ở tầng lớp thấp trong xã hội.

Chẳng qua cậu cảm thấy tức giận là không tốt, dù sao phần lớn con người là Beta, sống giống nhau cũng tốt.

Cô bé kia rất đáng yêu, chắc chắn lớn lên sẽ trở thành một Omega xinh đẹp, thành đôi với mấy tên Alpha cầm thú kia thì hơi lãng phí.

Vì vậy lúc đó Hạ Lâm đã nói: "Hy vọng cô bé có thể tìm được người thật sự thích mình."

Tiết Trạch Nam: "Tuy rằng, hiện tại anh đã không còn là nhóc dễ thương, nhưng, em rất đáng yêu."

Hạ Lâm bị trí nhớ của mình thuyết phục, cậu từ nhỏ đã thích những thứ dễ thương, nhìn thấy cô bé mặc váy hồng nhạt kia liền nghĩ nhóc đó lớn lên sẽ là một Omega, không hề nghĩ đáng yêu cũng có thể là Alpha.

Hạ Lâm: "Em chỉ nói đại một câu, vào tai anh sao lại trở nên giàu triết lý như vậy!"

"Tại vì..." Tiết Trạch Nam liếʍ liếʍ Hạ Lâm, "Ký ức rất đẹp, trong lòng anh, em đã tự mang theo ánh sáng rực rỡ."

Nhưng hắn chưa nói, khi đó chính hắn cũng chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhớ rõ từng chữ được.

Tiết Trạch Nam chỉ nhớ rõ, thời tiết rất xấu, kem rất ngọt, Beta của hắn rất đẹp.

Hắn dựa theo Beta trong trí nhớ của mình mà đi tìm nhiều năm, hết lần này đến lần khác đều không phải người trong lòng hắn.

Mãi đến khi Khải Ân chuyển việc, Tiết Trạch Nam nghe tin đồn về Hạ Lâm, từ tài liệu nhân sự tìm ra Beta đáng thương có người yêu nɠɵạı ŧìиɧ kia.

Tiết Trạch Nam nói: "Xin lỗi, nếu anh thông minh hơn một chút thì đã không đi tìm Beta đẹp nhất thế giới."

Hạ Lâm:???

Tiết Trạch Nam bổ sung: "Rõ ràng vì mị lực của em nên anh mới ghi nhớ."