Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Ngộ

Chương 6: Diệp gia - Diệp Thiếu Hùng

« Chương TrướcChương Tiếp »


"Nói cách khác ánh sáng kia không có tác dụng với động vật không có linh khí, còn đối với yêu thú, loài động vật có linh khí thì sao?" Lê Minh bất tri bất giác nhớ đến con Gấu xám hôm nọ, nó cũng là yêu thú, cũng có linh khí.

"Ừm, hợp lý"

"Ôi ! Con mẹ nó ta quả là thông minh"

Lê Minh cảm khái kêu lên. Hắn cũng chẳng thèm nghĩ đến việc "nếu yêu thú không phản ứng" làm gì.

Sau một lúc "lăn qua lăn lại" hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau...

Lê Minh lười biếng đứng lên, rời giường đi ra ngoài.

Bước ra ngoài cửa Lê Minh nhớ đến cặp gà, hắn xoay chuyển ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Cặp gà vẫn nằm đó, không có một chút gì gọi là biến hóa.

Lông cũng chẳng nhiều hơn cọng nào, cơ thể cũng không thay đổi.

"Luộc , nướng, quay,..."

Lê Minh niếng miếng lai láng suy nghĩ.

"Số mày khổ, đừng trách tao..." hắn lắc đầu than thở.

Rửa mặt, thay bộ quần áo khác. Xong xuôi hắn tiến vào trung tâm ba ngọn núi, ...

"Lê Minh sư đệ lại tới a. Nào nào, lại đây ngồi cái đã, hai ta hàn huyên vài câu" Thằng thanh niên hôm qua lại nhiệt tình chào đón.

"Ừm" Lê Minh thấy mình không cần vội nên cũng sảng khoái đáp ứng.

Thằng thanh niên đi trước dẫn đường, đến một cái bàn nhỏ ven đường, hắn mời Lê Minh ngồi. Sau đó hắn rời đi, tiến vào căn nhà nhỏ sau cổng ra vào...

Lát sau tên thanh niên đi ra, tay cầm theo một ấm trà, kèm hai cái ly. Hương thơm linh trà làm Lê Minh không kiềm chế được hít vài hơi.

Đối với một tiểu đồng như hắn, trà quả thật là thức uống quá xa xỉ, loại trà tốt uống vào không những sảng khoái tinh thần, còn thêm vào đó cũng rất có lợi cho tu vi.

Hắn ngồi xuống đối diện Lê Minh.

"Sư huynh xin tự giới thiệu. ..." Thằng thanh niên thao thao bất tuyệt làm Lê Minh choáng váng, hắn nhẩm lại thì chỉ có một vài điểm đáng chú ý.

"Thằng thanh niên này tên là Diệp Thiếu Hùng, hắn làm quản sự của tòa thành này, chứ không phải giữ cổng như Lê Minh nghĩ trước đó. Hắn là đệ tử của Hứa Dật, điều này làm Lê Minh thầm rùng mình, cái tên Hứa Dật không xa lạ gì với hắn, lão có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí còn hơn Lý lão một tầng. Hứa Dật là một trong những người có thể tiến vào Kim Đan kỳ, Lê Minh bây giờ mới để ý Diệp Thiếu Hùng này mới có Linh Khí kỳ tầng chín mà lại có thể đứng cùng hai vị quản sự Trúc Cơ khác của môn phái để quản lý tòa thành này, điều này chắc cũng do có Hứa Dật mà ra" Lê Minh cảm thấy kỳ lạ, tại sao Diệp Thiếu Hùng này lại khách sáo với mình như vậy, hắn cảnh giác nhìn Diệp Thiếu Hùng.

Chưa hết, câu tiếp theo hắn nói làm Lê Minh choáng váng nhiều hơn.

"Ta là người của Diệp gia..." Diệp Thiếu Hùng nhìn kỹ phản ứng của Lê Minh.

Trong đầu Lê Minh hiện lên thông tin của Diệp gia :"Nói về Diệp gia, không ai ở cái đất Việt châu này không biết, đây là một gia tộc lớn, còn quy mô lớn cỡ nào thì Lê Minh cũng không rõ. Diệp gia được xếp vào hàng ngũ "Mười đại gia tộc" của Việt châu. Tuy không sánh bằng môn phái lớn như Tam Sơn môn nhưng nó cũng rất có tiếng, Diệp gia hàng năm phái rất nhiều con cháu có tư chất hơn người vào đầu nhập Tam Sơn môn, Diệp Thiếu Hùng đây là một ví dụ. Hắn mới hai mươi ba mà tu vi đã là tầng chín Linh Khí kỳ rồi, Trúc Cơ đối với hắn là việc sớm muộn mà thôi." Diệp gia là một con quái thú mà Lê Minh không có tư cách biết được nhiều việc, nhưng với Lê Minh đây đã là thông tin khủng khϊếp rồi.

Lê Minh đầu xoay như chong chóng không biết làm gì cho hơn, đang định mở miệng nói thì câu tiếp theo của Diệp Thiếu Hùng làm con ngươi Lê Minh co rút lại, xém tý nữa xoay người bỏ chạy.

"...không biết Lê Minh sư đệ có ýt hay nhiều dược thảo năm mươi năm..." nhìn phản ứng của Lê Minh, Diệp thiếu Hùng biết mình đã đánh trúng tâm lý của đối phương, hắn không muốn dồn Lê Minh quá mức, hắn xua tay từ từ nói tiếp :"Sư đệ đừng hiểu nhầm nha. Ta chỉ vô tình biết được mà thôi. Tiện thể cũng nhắc nhở sư đệ sau này hãy cẩn thận, khi nói chuyện nên dùng truyền âm mà nói. À không...với tu vi của sư đệ thì nên dùng cấm chế ngăn cản thần thức thì tốt hơn" Diệp Thiếu Hùng chân thành nói, trong mắt hắn lóe lên một ý tinh quang.

Lê Minh cố gắng đè nén tinh thần đang vô cùng "mãnh liệt" của mình. Hắn lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Hùng nói :" Ý Diệp sư huynh là gì ? Thông tin của Diệp sư huynh vô cùng nhanh nhạy à nha."

Diệp Thiếu Hùng vẫn giữ bộ dạng cười hòa ái, mở miệng đáp :"Làm sư đệ chê cười rồi. Sư huynh thân làm quản sự nên mọi thứ đều phải qua tay, biết một số sự tình trong thành cũng là bình thường. ...Sư đệ yên tâm, ngoài người nói với sư huynh ra thì cũng không còn ai khác biết" dừng một chút hắn lại nói tiếp "...tên kia cũng là người của Diệp gia"

Lê Minh nhíu mày lại

"Diệp gia, là người Diệp gia... " Không lẽ ý hắn là toàn bộ Diệp gia đều biết.

Bỗng Lê Minh nhớ ra điều gì, con ngươi của hắn quay qua nhìn xung quanh. Nói giỡn. Nói chuyện về vấn đề "tế nhị" ngay ngoài đường thế này ai mà không lo lắng.

Thấy phản ứng của Lê Minh, Diệp Thiếu Hùng cười cười thầm nghĩ "xem ra cũng không quá ngu ngốc", hắn nhấp một ngụm trà rồi nói :"Yên tâm đi. Xung quanh bàn ta đã bày cấm chế, cấm chế này tuy đơn giản nhưng nếu ai dùng thần thức tra xét thì nó lập tức nổ tung, khi đó chúng ta cũng có thể đề phòng."

Lê Minh mới thở phào yên tâm,

"Tâm cơ a, bản thân mình đẹp trai l*иg lộng, võ công cái thế thông minh tuyệt đỉnh... thế mà lại thiếu "tâm cơ", trời cao không có mắt" Lê Minh vô sỉ thầm nghĩ. Nếu thằng đàn ông nào mà nghe được câu này chắc chắn sẽ liều mạng với Lê Minh ngay lập tức.

"Diệp sư huynh có việc gì xin cứ phân phó. Nếu đệ "làm được" tất nhiên sẽ ra sức" Thấy không chơi lại trò tâm cơ, Lê Minh thẳng thắn nói, hắn nhấn mạnh hai từ "làm được" với một tiểu đồng như hắn thì việc "làm được" ýt đến đáng thương, còn nếu việc hắn thấy mình không "làm được" thì đành chịu.

"Được. Vi huynh cũng không khách khí...Không biết trên sơn cốc của Lý lão có Hỏa Linh thảo không, mà phải là Hỏa Linh thảo trên năm mươi năm, nếu là một trăm năm thì càng tốt" Diệp Thiếu Hùng thận trọng nói.

Hỏa Linh thảo?

Lê Minh ngẩn ra, sau đó cười khổ, hóa ra là thằng cha này cần cái này nên mới chặn hắn hỏi thăm.

Xong, Lê Minh nhíu mày, cảm giác có chút kỳ lạ.

Hỏa Linh thảo là thảo dược không quá quý hiếm, nhưng năm mươi năm thì lại khác. Hỏa Linh thảo không những sinh sống ở đất phải có mạch hỏa, hơn hết là loại dược thảo này vô cùng khó "chiều", từ ba mươi năm trở xuống thì không sao, thậm chí không cần chăm sóc chúng cũng sinh tồn được, ngay cả Lê Minh, sinh sống ở nơi có hỏa mạch tốt, nên hắn cũng có trồng rất nhiều, nhưng, Hỏa Linh thảo ngoài ba mươi năm, chúng cần phải đòi hỏi người chồng biết cách chăm sóc, nếu không chúng sẽ héo rũ mà chết.

Nhưng đối với Lê Minh thì chẳng quan trọng, chỉ cần một đêm là xong, cho dù chúng có héo thì cũng mất vài ngày mới hoàn toàn héo rũ, nhưng khi đó chúng đã bị hái rồi.

"Sư hunh nói đùa, chưa nói đến việc dược viện của Lý lão người ngoài không thể đi vào, ngay cả Lý Hải sư huynh cũng chưa từng huống chi là tiểu đệ" Lê Minh lắc đầu chán nản, dừng một chút hắn nói tiếp :"hơn nữa, Hỏa Linh thảo rất khó trồng, tuy Lý lão có vài người tâm phúc giỏi chăm sóc, nhưng chưa chắc đã có"
« Chương TrướcChương Tiếp »