Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tiễn Nga] Nhất Nhãn Vạn Niên, Nhất Thành Bất Biến

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ý tưởng này đã được Tam muội gợi ý cho anh, nói rằng trước đây, sau khi báo tin tốt cho Nhị ca và Hằng Nga tỷ, Dương thiền cảm thấy quá buồn chán khi ở nhà với tên kia nên sau khi làm hết nhiệm vụ của mình liền bay đến chỗ của Bách hoa tiên tử ngồi hàn huyên, trong lúc ngồi tâm sự, tỷ ấy đã kể cho nàng nghe về những ý nghĩa của từng loại hoa. Cảm thấy thú vị và có vẻ sẽ giúp được Nhị ca trong quá trình theo đuổi Hằng Nga tỷ nên nàng đã hào hứng lắng nghe kỹ lưỡng những gì tỷ ấy nói và ghi nhớ chúng

Ngày đầu tiên, anh tặng cô đóa hoa Uất kim hương vàng với ý nghĩa "Nụ cười của nàng đẹp như những tia nắng ấm áp đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo lâu nay của ta", khiến cô mở to mắt nhìn anh, sau đó, lại cười bẽn lẽn mà nhận lấy nó, ánh mắt sáng như sao lấp lánh thể hiện rằng cô rất thích nó

Ngày thứ hai, anh tặng cô một loài hoa Hướng dương với vẻ đẹp giản dị cùng màu vàng như ánh nắng mặt trời với thông điệp "Tình cảm này của ta chỉ dành riêng cho nàng, dù có ở bất cứ nơi đâu, xa tận chân trời thì lòng ta cũng chỉ luôn hướng về phía nàng."

Ngày thứ ba, khác với những màu sắc tươi mới trước, loài hoa Bách hợp mang sắc trắng nhẹ nhàng tinh khôi, như để nói lên điều mà anh đã luôn muốn nói với cô "Ta cảm thấy thật tuyệt vời khi ở bên nàng"

Ngày thứ tư, anh tặng cô một nhành hoa Tử đằng với sắc tím dịu dàng và đằm thắm với ý nghĩa "Ta đang đợi chờ sự hồi đáp của nàng" khiến cả khuôn mặt trắng nõn hồng lên, thật dễ thương làm sao..

Ngày thứ năm, cũng giống như hôm qua, là một đóa hoa mang màu tím lãng mạn và thơ mộng, nhưng tên nó là Tử đinh hương với hàm ý "Càng ở bên nàng lâu bao nhiêu, ta càng cảm thấy yêu nàng nhiều hơn qua từng ngày"

Ngày thứ sáu, lần này là đóa hoa mang sắc xanh bình dị nhưng khiến người nhận phải xao xuyến, hoa nở mang theo mùi hương ấm áp như mùi trái chín và bánh ngọt hết sức gần gũi thân quen - Hoa Lưu Ly với thông điệp "Xin nàng đừng quên tình cảm sâu đậm của ta dành cho nàng"

Ngày thứ bảy, anh cuối cùng tặng cô một đóa Hồng đỏ rực tượng trưng cho tình yêu nồng cháy, cuồng nhiệt, và tượng trưng cả những niềm đam mê bất tận dành cho cô, khiến cô không khỏi đỏ mặt lúng túng

Ngày thứ tám, anh tặng cô một loài hoa khá lạ tên là hoa Kim ngân - là loài dây leo, nó quấn thân mềm mại của mình vào các cây khác, trang điểm cho cây đó bằng những chùm hoa tao nhã và các vòng hoa thơm ngát. Cô lần đầu nhìn thấy hoa này có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh lại thấy ánh mắt anh sâu hút, biết anh không muốn nói, cô cũng đành nhận lấy và mỉm cười cảm ơn anh như thường lệ, không hề biết đóa hoa đó, ẩn dưới vẻ ngoài lạ lẫm cùng màu sắc trắng vàng quen thuộc là một ý nghĩa hết sức tăm tối với tính chất gắn bó ngọt ngào đến nghẹt thở - "Xiềng xích của tình yêu"

Những ngày sau đó, anh cứ tặng cô mỗi ngày như vậy, cô từ trạng thái bất ngờ đến thích thú rồi đến điềm nhiên nhận nó với đôi môi mỉm cười trên gương mặt

Thú thật, anh dường như sống trong giấc mơ mà anh đã luôn mơ về nó, mỗi giây phút đều có thể ở bên cô với khoảng cách gần như thế cùng với tiếng cười trong trẻo của cô khiến anh không thể không yêu cô nhiều hơn và nhiều hơn nữa, hóa ra tình yêu không bao giờ là cực hạn, nó chỉ có thể vô hạn đến tận cùng của thế gian...

Anh thật sự đã hạnh phúc đến mức ngày càng trở nên tham lam hơn...

Hơn một năm trời như vậy, anh tinh ý nhận ra cô đã thật sự yêu mình, nhưng anh không muốn nó chỉ dừng lại ở cử chỉ và ánh mắt cô, anh muốn cô đích thân nói ra điều đó, thế nên buổi tối hôm đó, anh đã tặng cô một loài hoa mà anh khó khăn lắm mới tìm thấy.

Bản thân Hằng Nga đã quen với hành động tặng hoa này của anh, lần nào cũng mong ngóng chờ đợi loài hoa anh sẽ tặng mình là gì, chỉ là lần này, ban ngày anh đã tặng cô một bó hoa rồi, nhưng đến tối, Nhị lang lại hẹn cô ra ngoài gặp mặt và bất ngờ đưa ra một bó hoa khác.

Kỳ này, anh mang đến một loài hoa mang sắc tím đậm đà, quyến rũ và đầy mê hoặc, dưới ánh sáng vàng dịu nhạt của vầng trăng, màu tím càng thêm phần mộng mơ và hấp dẫn khó cưỡng - Hoa hồng tím, vô cùng quý hiếm và bí ẩn, nếu nói Hoa hồng đỏ anh tặng cô thể hiện một tình yêu cháy bỏng nồng nàn thì đối với loài hoa này, nó biểu thị cho một tình yêu thủy chung và vĩnh cửu, tượng trưng cho một mối quan hệ gắn bó bền chặt, đại diện cho tình yêu chân thành và trường tồn mãi với thời gian. Nếu chỉ nhiêu đó thôi thì không có gì lạ, nhưng quan trọng là còn một ý nghĩa khác ở loài hoa này, chúng khiến cô giật mình ngước mắt nhìn anh.

Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên tột cùng của cô, anh biết cô hiểu điều anh muốn nói là gì

Anh mỉm cười dịu dàng

"Hằng Nga, loài hoa này khó khăn lắm ta mới tìm thấy, đúng như nàng nghĩ, nó tượng trưng cho tình yêu thủy chung lâu bền của ta với nàng, mãi mãi không bao giờ đổi thay, và còn một lý do quan trọng khác để mà ta chọn đóa hoa này tặng cho nàng, ta nghĩ nàng cũng đoán ra được, phải không?"

Thấy đáy mắt nàng lại bắt đầu sũng nước, rèm mi lại lần nữa tắm trong mưa lệ, anh một tay cầm bó hoa, một tay kia ôm lấy vòng eo cô, kéo cô lại gần mình, cẩn trọng đặt một nụ hôn lên mi mắt cô, như thể anh muốn nuốt chửng từng giọt nước mắt mặn chát ấy, sau đó anh lần lượt hôn gò má cô, chiếc mũi cao thon ấy, cả vầng trán trắng mịn nữa, mọi sự đυ.ng chạm của anh đều dịu dàng và nhẹ nhàng đến mức người khác nhìn vào đều hiểu rằng người con gái đó chính là cả thế giới của anh ta...

Đến cuối cùng, chỉ còn một chỗ duy nhất...

Lúc này anh dừng lại mà sâu kín nhìn cô, ánh mắt thâm tình đầy tình cảm và yêu thương khiến Hằng nga lúc nãy còn đang mơ màng đắm chìm vào sự yêu chiều của anh cũng phải run lên, Dương tiễn thấy cô nhẹ nhắm mắt lại liền hôn lên môi cô với đầy sự say mê và khao khát, đến khi anh cảm thấy cô khó thở liền buông ra, ngắm đôi môi sưng tấy và khuôn mặt đỏ bừng của cô mà ánh mắt anh đã mê mẩn đến si dại, trước đây anh có nói cô là liều thuốc an thần hiệu quả nhất của anh, nhưng bây giờ, anh muốn bổ sung thêm trong lòng, rằng cô còn là một liều thuốc phiện ngọt ngào, dụ hoặc nhất khiến anh cứ mãi ngây ngốc mà đắm chìm và trầm luân vào đó, không thể nào thoát ra, không có thuốc giải và cũng không cách nào rời khỏi nó...

"Hằng Nga, thông điệp của loài hoa này chính là... ở lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, nàng đã hoàn toàn chiếm trọn cả linh hồn, thể xác và trái tim Dương tiễn, đó là một sức cuốn hút mà ta từng không cách nào giải thích được, nhưng bây giờ, ta đã hoàn toàn minh bạch cảm giác lúc đó, và ta sẽ không ngại lặp lại điều này với nàng nhiều lần nếu nàng muốn... Ngay tại đây, ta có thể dõng dạc nói với nàng rằng, Nhị Lang Thần ta đã yêu Hằng Nga tiên tử từ ánh nhìn đầu tiên, và nó sẽ là một tình yêu không có hồi kết, vĩnh viễn kéo dài đến vạn đời kiếp sau, cho dù có tái sinh chuyển kiếp hàng trăm, hàng vạn lần, ta cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một mình nàng thôi!"

"Hằng Nga, chúng ta....chính là định mệnh của nhau"

Trong không gian tĩnh lặng ở núi Hoa Sơn, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua những tàn cây, mùi hương thoang thoảng khiến người khác thoải mái của hoa đào đang nở rộ khắp núi rừng nơi đây, nhưng chẳng thể nào làm giảm đi tiếng tim đập rộn ràng trong l*иg ngực của Hằng Nga. Cô dám cá lúc này mặt mình đã đỏ như tôm luộc, từng giọt lệ đang chảy dài trên gò má cô, cô đã nghe nhiều lời tỏ tình của anh trước đây, nhưng với tất cả sự tôn trọng và thành kính cùng thề nguyện này khiến cô không thể phớt lờ tình cảm trong lòng của bản thân nữa

Cô yêu anh, trọn vẹn mà yêu anh bằng tất cả trái tim cô

Hai tay đặt lên vai anh, cô nhón chân và áp môi mình lên môi anh, không giống nụ hôn nồng nàn của Nhị lang, cái chạm môi của cô với anh lại nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, không hề có du͙© vọиɠ nào trong đó, trong sáng và thuần khiết như vẻ đẹp của cô, lần đầu tiên chủ động và tự nguyện khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nhanh chóng tựa đầu vào vai anh, hai cánh tay thon dài ôm lấy vòng eo anh, đầu nhỏ lại ngượng ngùng cúi xuống

Dương tiễn vẫn chưa hết sốc vì sự chủ động hiếm có này của cô, trong chốc lát sau khi anh thổ lộ lòng mình, như một cơn gió, anh chỉ cảm thấy một nụ hôn phớt nhẹ qua môi anh, hương thơm quế cùng thoáng qua mùi anh đào khiến anh như bị trúng bùa mà đứng bất động tại chỗ, bó hoa trong tay anh rơi xuống, nhưng anh không còn quan tâm nữa, mãi một lúc lâu sau, anh mới tỉnh giấc, nhận ra cô đang ôm mình, anh hạnh phúc lắm, cũng vòng hai tay ôm lại cô, anh cúi đầu nhìn thấy vành tai đỏ chót của cô, trong lòng mềm mại như ngàn sợi tơ lụa lướt nhẹ qua tim anh

"Hằng Nga..."

"...Ừm..." Đầu lại dúi sâu vào lòng anh hơn, nghe anh thì thầm gọi mình, cô chỉ khe khẽ lên tiếng, hoàn toàn không dám đối mặt với Nhị lang

"Hằng Nga, vậy, nàng đối với ta...." Anh đã hiểu mọi thứ, nhưng anh vẫn "ác độc" muốn cô phải nói ra lời đó

"...Nhị lang, ta yêu chàng, ta thật sự đã yêu chàng mất rồi, vì vậy, xin hãy hứa với ta, đừng bao giờ rời xa ta, nếu có nguy hiểm gì, cũng đừng che giấu nó khỏi ta, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết. Không cần biết mọi chuyện sẽ ra sao, hành trình có khó khăn thế nào, ta nguyện ý cùng chàng sống chết có nhau, mãi không chia lìa!"

Cô ngẩng đầu, nụ cười làm bừng sáng cả màn đêm, ánh mắt cô đã rất đẹp, nay lại được điểm xuyết thêm những giọt nước mắt lấp lánh cùng sự quyết tâm vững vàng đó, trông cô lại càng xinh đẹp hơn bao giờ hết

Anh cười rạng rỡ, cuối cùng anh đã thành công!

Vầng trăng sáng đó đã thuộc về anh, chỉ riêng mình anh!

Không còn ai, không còn chuyện gì có thể ngăn cản anh và cô đến với nhau nữa...

Tâm nguyện bao lâu nay của anh, giấc mộng xuân từ hàng ngàn năm trước đã trở thành hiện thực...

Hằng Nga yêu anh...

Cô ấy thật sự đã yêu anh!...

Người con gái khiến anh phải lưu luyến tương tư hơn hàng ngàn năm đã đem trái tim mình trao cho anh...

Anh ôm lấy cô thật chặt, giữa họ giờ phút này không cần phải nói thêm điều gì, anh chờ đợi lâu như vậy, tưởng chừng những ước muốn xa xỉ đó mãi sẽ không thể thành hiện thực... những lúc tưởng như đã tuyệt vọng và từ bỏ thì chính sự cố chấp cùng tình cảm dành cho cô đã kéo anh lại lần nữa và anh cuối cùng cũng đã chờ đợi được lời tỏ tình này của cô....

Ở nơi mà cô không thấy, ánh mắt anh nhìn tới hình ảnh phản chiếu của trăng tròn trên hồ nước cách đó không xa, trong đầu hiển hiện một câu thơ anh đã từng nghe thấy đâu đó

"Trăng dưới nước là trăng trên trời

Người trước mặt là người trong tim"

Anh bật cười, cô từ lâu đã là vầng trăng sáng của lòng anh, dù là hiện tại hay cho đến mãi về sau, điều đó chưa từng một lần thay đổi, vẫn luôn là người duy nhất ngự trị trong trái tim lạnh lẽo này của anh....

Hằng Nga, từ bây giờ, ta sẽ không bao giờ để nàng phải rời xa ta nữa

Nàng mãi mãi là của ta...

Chỉ mình ta mà thôi...

Tựa như một đứa trẻ cô độc trong thế giới này, đứa trẻ ấy trong tay vốn không có gì hết, bản thân cũng không mong cầu điều gì, duy chỉ cầu xin ông trời vầng trăng xinh đẹp đó...

Nàng.... là sự ban ơn mà tạo hóa dành cho ta

Ánh mắt hạnh phúc nhưng lại xen lẫn thứ tình cảm hắc ám trong sâu thẳm trái tim anh, anh nhếch mép, nụ cười đầy xảo quyệt và u ám

Hằng Nga, cuối cùng, ta cũng bắt được nàng rồi...

Trong lúc hai người vẫn đang tình tứ mặn nồng với nhau, Dương thiền ẩn nấp ở một góc trong nhà ló đầu ra theo dõi, cảm thấy cảm động cực kỳ, không ngờ cũng có một ngày nàng có thể tai nghe mắt thấy những hành động cũng như lời nói chan chứa tình cảm đó của Nhị ca

Nhị ca nàng cuối cùng đã nắm được vầng trăng sáng trong tay rồi!!

Nhìn Nhị ca nhặt lên đóa hoa bị rớt xuống khi nãy, phủi hết bụi đất trên đó rồi mới đưa lại cho Hằng Nga tỷ, tỷ ấy thì thẹn thùng ôm lấy nó, đôi mắt âu yếm không phút nào rời khỏi huynh ấy, Hằng Nga tỷ tựa đầu vào vai Nhị ca, còn Nhị ca thì ôm lấy eo tỷ tỷ, cứ như thế mà lẳng lặng ngắm trăng sáng trên trời

Làm sao mà nàng có thể không xúc động??!!

Nàng hưng phấn đến mức cả người đều run lên, thật muốn chạy ra ngoài để ôm lấy hai người và nói chúc mừng

Nhưng nàng sợ rằng mạng mình quá dài đi?!

Nhị ca có thể không gϊếŧ nàng, nhưng chắc chắn sẽ đưa ra "hình phạt" khiến nàng ghi nhớ suốt đời..

Nghĩ tới mà nổi gai óc

Nàng nhớ tới những tháng qua ở bên nhau vui vẻ, nhất thời quên mất mục đích thật sự là trợ giúp Nhị ca, vì thế khi quấn quýt bên Hằng Nga tỷ tỷ, bỗng dưng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng, sự cảnh giác báo động nguy hiểm vang lên liên tục trong lòng nàng, khiến mắt nàng dần lạnh lùng, tay biến ra Bảo liên đăng, quay đầu lại tính xem coi là yêu quái phương nào dám to gan chạy đến Hoa sơn nàng để quấy rối thời gian tươi đẹp nhất của nàng

Lại nhận ra ánh mắt sắc bén và tối sầm của Nhị ca nhìn nàng...

Tam thánh mẫu lúc đó ngớ người, sau đó cũng bừng tỉnh, cười hề hề với Nhị ca, lập tức buông tay tỷ tỷ mà quay qua gọi Nhị ca mình đưa nàng đi dạo, tiếp theo liền kiếm cớ nói rằng mình còn vài việc chưa xử lý ở Hoa sơn, nói hai người cứ đi trước đi

"Thiền nhi, hay là hai chúng ta cùng đợi muội thế nào?" Cô không còn gọi là Tam thánh mẫu nữa, phần vì bản thân cô thấy nó xa cách, và phần là do Muội ấy muốn trở nên thân thiết hơn với cô và danh xưng này quá là xa cách và bình thường, nên cô cứ thế thuận theo Dương thiền mà thay đổi cách xưng hô

Chỉ là... khi cô vừa đổi cách gọi, lại nhìn thấy ánh mắt Dương tiễn nhìn cô và Thiền nhi thêm nhu hòa, còn Dương thiền thì khỏi phải nói, luôn miệng cười đùa và ôm lấy cánh tay cô mà lắc như một đứa trẻ

Không lẽ, một cái tên cũng có thể khiến cho Nhị lang và Thiền nhi vui mừng như vậy?

Thật khó hiểu

Cô có lần hỏi Nhị lang câu hỏi đó, chỉ là nhận được cái nhướng mày cùng nụ cười bí ẩn của anh...

"Nàng thật sự không biết sao?"

Cô lắc đầu, nhưng thấy nụ cười nham hiểm đó của Nhị lang khiến cô cau mày suy nghĩ lại. Rồi như nhận ra gì đó, khuôn mặt cô ửng hồng, nói như vậy... cảm giác như cô đã trở thành một phần trong gia đình Dương gia rồi...

Từ đó về sau, dù muốn gọi lại danh xưng cũ như với đôi mắt to tròn buồn bã của Dương thiền khiến cô lại một lần nữa mềm lòng, không còn cách nào khác đành chiều theo ý của hai huynh muội này...

Cô bất lực lần thứ bao nhiêu lần cũng không biết

" Không sao đâu, Hằng Nga tỷ và Nhị ca cứ đi đi, nếu muội xong việc thì sẽ bắt kịp hai người ngay ấy mà" Dương thiền cười và đẩy đẩy hai người đi

Lúc này, Hằng Nga đành đi trước, trước khi đi, Nhị ca còn ngoái lại nhìn Tam muội với nụ cười hài lòng trên môi

Lúc đó, nàng biết nàng đã đúng

Haiz... Nhị ca thật quá độc chiếm đi!! Hằng Nga tỷ dung mạo xuất sắc như vậy lại chỉ chiếm làm của riêng mình

Thôi thì miễn là Nhị ca nàng hạnh phúc

Nàng cười khúc khích, dám cá rằng linh hồn của Nhị ca đã bay đến tận chín tầng mây rồi đây...

Nếu đó là Hằng Nga tỷ tỷ, nàng tin tỷ ấy sẽ lo lắng chu toàn cho Nhị ca nàng thật tốt

Gương mặt của huynh ấy cũng đã trở lại bình thường nhờ sự chăm sóc từng ly từng tý của tỷ tỷ, và hiển nhiên dưới sự săn sóc ân cần đó, vẻ mặt của Nhị ca luôn toàn là gió xuân, cực kì đẹp trai đến chết người

Thật tốt khi người Nhị ca này của nàng cuối cùng cũng đã có bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình

Giờ thì... lễ cưới khi nào sẽ tiến hành nhỉ? Nàng xoa cằm nghĩ

Thế là suốt một đêm như vậy, có ba con người không hề ngủ, hai người thì ôm ôm ấp ấp, trao nhau những nụ hôn tình thâm ý nồng, tựa như chưa bao giờ được gần gũi, còn người kia thì đứng lấp ló theo dõi mà tự cười một mình

Khung cảnh thật hài hước biết bao
« Chương TrướcChương Tiếp »