Chương 63: Khó lòng kiềm chế

Nấu nướng xong xuôi cũng đã hơn sáu giờ chiều. Bận bịu trong bếp hồi lâu nên mùi dầu mỡ dĩ nhiên ám vào người. Cô rửa tay rồi trở về phòng của mình định tắm rửa qua một chút.

Nhẹ nhàng vặn nắm cửa rồi bước vào phòng, nhìn thân ảnh đang nằm trên chiếc giường kia ngủ thật ngon, cô khẽ mỉm cười.

Tiến về tủ quần áo ở góc tường, cô mở tủ lấy đồ, rồi cũng nhẹ nhàng đóng lại, đi ngược trở ra bước vào phòng tắm.

Cánh cửa kia vừa khép lại, người đàn ông đang nằm trên giường cũng nhẹ nhàng mở mắt, miệng khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không vội ngồi trở dậy.

Anh chỉ là khép đôi mắt lại chứ chưa từng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ cũng một phần là do thói quen. Công việc bận rộn nên anh chưa từng ngủ trưa bao giờ, dù có mệt chết đi thì cũng vẫn gắng gượng, một tách cafe lấy lại tinh thần vẫn có thể làm việc đến khuya.

Sau một lúc trở ra, nhìn người đàn ông kia dường như vẫn còn ngủ khá say, cô rón rén bước đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy chiếc máy sấy tóc.

Đương lúc đứng dậy định rời khỏi phòng, người đàn ông có vẻ đang ngủ rất say kia lại đang dựa ở đầu giường, cười như không cười nhìn cô.

Cô thoáng sững sờ một chút, xong tiến bước lại gần anh, cất giọng: "Em đánh thức anh sao?"

Anh lắc đầu: "Không có!"

"Có muốn tắm rửa một chút hay không?"

Nghe câu hỏi này, vẻ mặt anh có đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trở về bình thường, khẽ lắc đầu: "Ở đây không có đồ của anh. Tối về tắm cũng được!"

"Vậy anh đợi em một lát, em đi sấy tóc rồi sẽ cùng anh xuống dưới".

Anh rời khỏi giường bước đến trước mặt cô, cất giọng: "Để anh giúp em!"

Mà người đàn ông kia đang chiếm thế thượng phong, đến khi nhận được sự hồi đáp lại càng thêm bá đạo. Cho đến khi người phụ nữ trong ngực dường như đã muốn xụi lơ, anh mới luyến tiếc rời khỏi.

Ngón tay đưa lên khẽ miết nhẹ lên môi cô, khoé miệng lại nhếch lên nở nụ cười thỏa mãn. Xong lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, thủ thỉ bên tai: "Em thật sự biết cách dày vò anh!"

Cô thoáng giật mình bởi câu nói đầy hàm ý, nhưng cũng rất nhanh hiểu được. Khoé miệng nở nụ cười như có như không, lại khẽ siết chặt vòng tay, nửa khıêυ khí©h, nửa an ủi.

Qua một lúc, nhìn lại sắc trời cũng không còn sớm, ánh chiều tà cũng đã dần lịm đi, cô dịu dàng cất giọng: "Đi xuống nhà thôi, chắc mọi người cũng đã đến rồi!

" Uhm! "

Anh gật đầu, từ từ buông cô ra, mỉm cười nắm lấy tay cô kéo ra khỏi phòng, cho đến khi đã vào phòng ăn, vẫn nắm lấy tay cô chưa từng buông.

Nhìn thấy hai vị trưởng bối đang hiện diện trước mắt, anh thoáng sững sờ một chút, liền sau đó đứng thẳng người, mỉm cười lên tiếng:" Con chào bác trai, bác gái! "Sau lại quay sang nhìn những người còn lại, gật đầu hòa nhã xem như lời chào.

Nhìn hai đứa trẻ thân thiết tay trong tay, Trọng Huy mỉm cười hài lòng. Xem ra tụi nó đã tiến triển không ít. Thật là đáng mừng. Ông gật đầu:" Uhm, chào cháu! Nào, lại đây ngồi cùng bác! "

Lúc này cả nhà cô đã có mặt đông đủ, đang quây quần bên bàn ăn, có vẻ như đang chờ hai người họ. Cô bối rối lên tiếng:" Ba, mẹ, anh, chị. Mọi người đến đủ cả rồi à! Đang nói chuyện gì vậy? "

Quay sang người đang đứng cạnh, tay vẫn còn chưa có buông, cô nhỏ giọng:" Anh lại đó ngồi với ba và anh hai em đi! "

Anh nhìn cô, lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu. Sau đó tiến đến chiếc ghế trống bên cạnh Trọng Huy, ngồi vào.

Liền đó, Trọng Hải cũng lên tiếng:" Đang nói về việc ngày mai đi Vũng Tàu. Xem như đã xong rồi. Thống nhất mai 9 giờ khởi hành. Tập trung ở nhà ba mẹ ".

Cô gật đầu:" Uhm! Chị biết rồi. Em đã đặt phòng chưa? "

" Đã xong. Biệt thự không đủ phòng cho cả nhà mình nên em đặt bên khách sạn The Imperial, đối diện bãi sau. Chỗ đó bốn sao rưỡi, em nghĩ chắc là ổn, mọi tiện ích đều đầy đủ, không cần phải đi xa ". Trọng Hải trả lời.

" Uhm! "Cô gật đầu." Chị biết chỗ đó. Như vậy cũng tốt! "

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, lại bất chợt nhìn qua Lâm Dương, cậu nhóc có vẻ như không được vui, cũng không giống mọi ngày quấn lấy cô, mặt ỉu xìu hai tay chống má.

Nhìn bộ dáng này của nhóc, cô không kìm được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi:" Lâm Dương, con lại làm sao vậy? Không vui? "

Trọng Khang nhìn con trai, lắc đầu:" Không được đi Phú Quốc nên nó mới như vậy. Em không cần để ý ".

" Là như vậy? "Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được.

Nhìn về phía cậu nhóc, cô mỉm cười:" Ba và chú Gia Huy còn có việc phải làm. Mấy tháng nữa có được hay không? "

Lâm Dương nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô, xong cũng không nói tiếng nào. Cậu vẫn là chưa có hài lòng về lời nói suông này.

Cô lại mỉm cười, nói tiếp:" Cô hứa với con, trễ nhất là Tết có được không? Đến lúc đó ba con không cho đi, cô và con đi có được không? "

Lần này cậu nhóc không nén được vui mừng, mắt mở to nhìn cô út của mình, cất giọng:" Cô không cần gạt con! "

" Cô gạt con lần nào chưa? "

" Không có! "Lâm Dương lắc đầu." Cô hứa là phải giữ lời nhé! "

" Được! "Cô gật đầu." Vậy không cần ủ rũ nữa. Cười cho cô xem nào! "

Lâm Dương liền nhe hàm răng sún cười toe toét. Xem ra chỉ có cô út là người có đủ sức kiên nhẫn với nó, cũng chỉ có cô út là thương nó mà thôi.

" Em không cần chiều nó. Riết rồi không biết phân biệt nặng nhẹ! "Trọng Khang thêm lời.

Cô cũng chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ. Ai biểu cháu của cô đáng yêu như vậy, cô vẫn không cách nào không chiều tụi nó.

" Được rồi, cả nhà dùng cơm đi thôi! Xong rồi nói chuyện tiếp!"Ngồi nghe cuộc nói chuyện của đám nhỏ, Trọng Huy ở một bên mỉm cười theo dõi, cũng lên tiếng.

Đã rất lâu rồi cả nhà chưa có dịp sum họp đầy đủ như vậy, thật là tốt. Đứa con gái này của ông cũng đã thay đổi rồi, cũng đã cười nhiều hơn, nói nhiều hơn.

Quay sang nhìn đứa nhỏ bên cạnh, ánh mắt cậu ta đối với con Bé vô cùng cưng chiều, mà đứa con gái của ông đối với cậu ta cũng là có tâm. Chỉ mong hai đứa sẽ có kết quả tốt, thì bậc làm cha làm mẹ sẽ thật sự yên lòng rồi!